Chương 33: Bọn họ là vợ chồng hợp pháp
"Giang Nhung..."
Cù Mạnh Chiến vừa dứt lời, không biết Trần Việt đã đi tới bên cạnh bàn bọn họ từ lúc nào, dịu dàng gọi tên Giang Nhung.
Nghe được giọng nói của Trần Việt, thân thể Giang Nhung khẽ run lên, theo bản năng muốn ngăn Trần Việt ở phía sau, cản lại ánh mắt của Cù Mạnh Chiến.
Trần Việt lại kéo cô về hướng mình, giơ tay lên vén tóc cô ra sau tai, dịu dàng nói: "Để em đợi lâu rồi."
Nghe giọng nói trầm ấm của Trần Việt, nhìn vẻ mặt anh vẫn bình thản như thường nhưng lại xen một chút dịu dàng, đột nhiên Giang Nhung cũng cảm thấy không còn lo lắng nữa.
Cô nhìn anh cười một tiếng: "Bàn xong công việc rồi sao?"
"Ừ." Trần Việt gật đầu, cầm cô tay lên. "Đi thôi, tối nay mời em ăn cơm."
Giang Nhung gật đầu, dịu dàng đáp: "Được."
Trần Việt dắt Giang Nhung rời đi, cũng không có liếc mắt nhìn Cù Mạnh Chiến, giống như căn bản không có sự tồn tại của người này.
Cù Mạnh Chiến nhìn bóng lưng hai người rời đi, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Tên họ Trần kia vô hình trung khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác bị áp bức mãnh liệt, chỉ là nếu anh ta cũng đứng dậy, sẽ khiến anh ta cảm thấy so với tên họ Trần kia thấp hơn mấy phần.
Mình đường đường là Đại thiếu gia Cù thị, vậy mà lại nảy ra những suy nghĩ như vậy, Cù Mạnh Chiến giận đến mức đập mạnh ly cà phê xuống bàn
Thu hút con mắt của đám người ngồi xung quanh, lại nhận được ánh mắt hung ác của anh ta đảo qua, những người kia lại vội vàng quay đầu trở lại, giống như chưa nhìn thấy gì cả.
Cù Mạnh Chiến nhấc điện thoại bấm một cái dãy số: "Lập tức đến cục dân chính tra cho tôi, xem Giang Nhung có phải cùng tên họ Trần kia đăng ký kết hôn rồi hay không."
Nói chuyện điện thoại xong, Cù Mạnh Chiến từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy Trần Việt đang mở cửa xe giúp Giang Nhung lên xe.
Anh ta theo bản năng liếc nhìn cái xe, là loại xe suv vô cùng tầm thường. Lửa giận trong tròng mắt bốc lên hừng hực, đi cái loại xe rách đó mà cũng muốn cướp người phụ nữ của Cù Mạnh Chiến, thật là không biết trời cao đất dày.
Giang Nhung ngồi trên ghế kế bên tài xế quay đầu nhìn một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ác liệt kinh người của Cù Mạnh Chiến, trong lòng lại nhen nhóm một chút thấp thỏm cùng bất an.
Trần Việt cầm tay cô, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Những lời hôm qua nói với em, nhanh như vậy đã quên mất rồi."
Giang Nhung nghi ngờ: "Chuyện gì?"
Anh lặng lẽ chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao, lúc này mới nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên đã quên mất."
Giang Nhung: "Chuyện..."
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Trần Việt liền giơ tay ôm lấy đầu cô, kéo cô về hướng mình, làn môi ấm nóng lập tức liền phủ xuống.
Anh khẽ cắn một chút vào làn môi đầy đặn màu đỏ hồng của cô, ngay sau đó buông ra, lại hỏi: "Nhớ ra chưa?"
Giang Nhung bị động tác bất ngờ của anh mà sững sờ trong đầu là một mảnh rối loạn, đã sớm quên mất anh vừa nói gì rồi, chớp chớp đôi mắt như nước trong veo, nghi hoặc nhìn anh.
Cô sao lại có cảm giác người đàn ông này hôm nay hoàn toàn biến thành một người khác rồi, bình thường đều im lặng không lên tiếng, hôm nay còn nổi hứng trêu đùa cô.
Trần Việt giơ tay xoa gương mặt của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn: "Giang Nhung, em phải tin tưởng chồng em một trăm phần trăm chứ."
Tin tưởng một trăm phần trăm?
Giang Nhung không phải không nguyện ý tin tưởng anh, mà là cô ngoại trừ biết anh họ Trần tên Việt, còn biết anh là tổng giám ngành sáng tạo kỹ thuật ra, đối với anh cô hoàn toàn không biết gì cả, phải làm sao mới có thể tin tưởng anh một trăm phần trăm đây?
Cô hé miệng muốn giải thích, lại bị Trần Việt đưa ngón tay chặn môi cô: "Muốn đi đâu?"
Giang Nhung đỏ mặt suy nghĩ một chút: "Muốn đi mua đồ ăn cho Miên Miên."
Ánh mắt dưới gọng kính màu vàng của Trần Việt khẽ híp một cái, cái thứ khiến người ta chán ghét đó, thế nào cũng có hôm anh ném nó ra ngoài đường.
Có điều Trần Việt cũng không thể hiện ra, tự mình lái xe chở Giang Nhung đến một tiệm thức ăn cho chó.
Giang Nhung nghiêm túc chọn thức ăn cho chó, Trần Việt ở một bên lẳng lặng nhìn cô.
Cô làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, không qua loa đại khái chút nào.
Cô đối với công việc rất nghiêm túc phụ trách, làm vợ anh cũng quan tâm chu đáo, ngay cả việc chọn thức ăn cho chó cũng rất cẩn thận, khẩu vị, chất bảo quản… vân vân… đều chú ý.
Chỉ cần là người thật lòng đối tốt với cô, cô cũng sẽ thật lòng mà báo đáp gấp đôi, một cô gái sống tình cảm biết trước biết sau như vậy, những người đó làm sao nỡ xuống tay tổn thương cô sâu sắc như thế.
Cùng lúc đó, Cù Mạnh Chiến vừa trở lại bệnh viện cũng nhận được tin tức người thủ hạ truyền đến.
Xem xong tài liệu trên điện thoại, anh ta giận đến mức ném mạnh cái điện thoại di động trong tay đập ra ngoài, vừa vặn nện xuống người Lý Cường đang đẩy cửa tiến vào.
Lý Cường không biết mình lại làm gì khiến chủ nhân nổi giận lớn như vậy, bị dọa sợ đứng ở cửa trước cũng không phải, mà quay đi cũng không dám.
"Cút!" Cù Mạnh Chiến rống to một tiếng, một quyền đấm thật mạnh vào vách tường, cắn răng oán hận nói. "Giang Nhung, em thật sự dám làm chuyện đó!"
Trước kia cô luôn miệng nói đời này chỉ sẽ làm vợ Cù Mạnh Chiến anh ta, hôm nay chỉ mới qua ba năm, cô lại dám gả cho người khác.
Mấu chốt là trong lúc anh ta còn đối với cô quyến luyến không quên, cô đã gả cho người khác mất rồi, rốt cuộc cô từ đâu mà có lá gan đó?
"Cù thiếu gia, ngài tay bị thương rồi." Thấy bộ dạng muốn ăn thịt người này của Cù Mạnh Chiến, Lý Cường chỉ muốn xoay người cút ngay, nhưng nếu thật sự cút, sau chuyện này nhất định còn thảm hơn, cho nên chỉ dám đứng tại chỗ.
Cù Mạnh Chiến không rảnh để ý tới bàn tay đang chảy máu, lại hét: "Gọi điện thoại cho Lưu Thành Công, bảo anh ta làm lớn chuyện cho tôi, có thể làm lớn được đến mức nào thì làm đến mức đó. Bổn thiếu gia muốn tên họ Trần kia vĩnh viễn cũng không xoay được mình."
"Tôi lập tức làm ngay." Lý Cường gật đầu như giã tỏi, nhưng bởi vì quá sợ Cù Mạnh Chiến, tay run một cái điện thoại di động lại rơi xuống mặt đất.
Thật vất vả mới nói rõ tình huống được với Lưu Thành Công, điện thoại Lý Cường còn chưa tắt, lại bị ánh mắt nộ khí đằng đằng của Cù Mạnh Chiến dọa sợ: "Cố, Cù thiếu gia..."
"Một đám phế vật! Bổn thiếu gia nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, đến lúc mấu chốt đánh rắm cũng không trông cậy nổi các ngươi." Cù Mạnh Chiến hận không thể bắt bừa một tên tới cắn cho mấy phát, mới có thể giải tỏa được cơn giận này trong người anh ta.
Lý Cường nơm nớp lo sợ nói: "Cô hai nhà họ Giản này ba năm qua cũng không có qua lại với bạn trai, không ai ngờ một tháng trước lại đột nhiên kết hôn."
"Một tháng trước?" Cù Mạnh Chiến chính xác chộp được chữ mấu chốt, "Một tháng trước không phải là thời điểm chúng ta tính toán hạng mục Tinh Huy sao?"
Lý Cường gật đầu: "Chính là khoảng thời gian đó."
Cù Mạnh Chiến trong nháy mắt tỉnh táo lại, dùng cái tay đang chảy máu kia vuốt huyệt thái dương suy ngẫm: "Nói cách khác, có thể là cô ấy phát hiện tôi muốn tới Giang Bắc, cho nên cố ý tìm một người đàn ông để chọc giận tôi, thật ra cô ấy và người đàn ông kia căn bản không là gì của nhau?"
"..." Lý Cường cúi đầu, lời này anh ta cũng không dám hùa theo.
Nghĩ tới đây, nét mặt Cù Mạnh Chiến lại lộ vẻ vui mừng: "Cậu lại sai người đi điều tra một chút xem, bọn họ có phải đám cưới giả hay không?"
Lý Cường nói: "Cù thiếu gia, chuyện này không giả rồi. Chuyện kết hôn này đều có đăng ký, hai người bọn họ xác thực là vợ chồng hợp pháp trên phương diện pháp luật, còn chuyện vợ chồng giữa hai người, anh nghĩ hai người họ cùng giường..."
"Im miệng!" Cù Mạnh Chiến lại một quyền đấm mạnh vào vách tường, nhịn xuống một hơi, nói: "Sai Lưu Thành Công gấp rút làm việc."
Chỉ cần ép tên giám đốc đó đến tuyệt lộ, khiến tên họ Trần đó tiến thoái lưỡng nan, xem anh ta khi đó làm sao cướp người phụ nữ của Cù Mạnh Chiến.