Chương 70: Không còn là mình nữa
Vừa rồi anh đi ra hành lang hút vài điếu thuốc, hy vọng có thể nghĩ kĩ lại mọi chuyện.
Anh châm thuốc rồi hít vào hơi thật sâu, điếu thuốc nhanh chóng hóa thành tàn thuốc, anh lại châm điếu khác.
Có lẽ ngay lúc Giang Nhung không muốn cho anh một lời giải thích, anh đã tức giận rồi.
Anh là chồng cô, chỉ cần cô mở miệng giải thích, bất kể cô nói điều gì anh cũng sẽ tin tưởng. Thế nhưng cô lại không thèm cho anh một đáp án.
Tên họ Cù kia rốt cuộc có điểm nào tốt? Vì sao sau khi bị hắn tổn thương đến vậy mà cô vẫn còn dính líu đến hắn?
Trong mắt Trần Việt, Cù Mạnh Chiến hoàn toàn là một cậu ấm nhà giàu ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng. Trước giờ anh chưa từng coi Cù Mạnh Chiến ra gì, nhưng lại không ngờ trong lòng Giang Nhung, anh còn không bằng Cù Mạnh Chiến.
Nghĩ đến câu thanh mai trúc mã Cù Mạnh Chiến nói, đó quả thực là thứ tình cảm thuần khiết nhất, thế nhưng chẳng phải đều đã qua rồi sao?
Hiện giờ Giang Nhung là vợ của Trần Việt anh, là người sẽ cùng anh sống chung đến cuối đời.
Trần Việt không biết vì sao anh đột nhiên lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy. Loại ham muốn này là thứ trước nay chưa từng có, vậy mà nó lại mãnh liệt đến mức khiến anh cảm thấy khó tin.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Trần Việt chỉ có một suy nghĩ, đó là hoàn toàn chiếm đoạt cô gái này, mãnh liệt chiếm lấy cô, để cô chân chính trở thành người phụ nữ của anh, như vậy cô sẽ không chạy thoát được nữa.
Suy nghĩ ấu trĩ nực cười biết bao, thế nhưng nó đã thật sự xuất hiện trong đầu Trần Việt, nhanh đến mức khiến anh không có thời gian để cảm xúc dịu lại.
Trần Việt từ năm 22 tuổi đã chính thức tiếp quản đế quốc kinh doanh khổng lồ Thịnh Thiên từ trong tay cha. Những năm này anh bày mưu lập kế, cho dù gặp phải phong ba bão táp như thế nào cũng chưa bao giờ có chuyện gì có thể tác động đến lý trí của anh.
Vì sao lại đột nhiên có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với Giang Nhung, Trần Việt nghĩ mãi mà không hiểu.
Là vì cô có thân phận là vợ của anh sao? Hay là vì nguyên nhân nào khác?
Người đàn ông hô mưa gọi gió, quyết đoán sát phạt trong giới kinh doanh lần đầu tiên không rõ bản thân đang nghĩ gì.
Trong xe vô cùng yên tĩnh. Trần Việt nhắm mắt, Giang Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả hai đều đang sống trong thế giới nội tâm của chính mình.
Đa số thời gian hai người ở bên nhau đều là Giang Nhung chủ động nói chuyện, bởi vì cô biết Trần Việt lạnh lùng ít nói. Đợi anh chủ động nói chuyện thì đúng là hiếm như lá mùa thu.
Giang Nhung cũng không ngại chủ động, trong cuộc sống của hai người tất phải có một người chủ động một người bị động, bù trừ cho nhau mới có thể ở bên nhau lâu dài.
Nhưng hôm nay Giang Nhung quả thực không muốn nói chuyện, cũng không biết nên nói điều gì, thậm chí còn không muốn nhìn anh.
Hai người im lặng cả chặng đường, mãi đến khi về đến nhà cũng không ai nói câu nào.
Sau khi về đến nhà, Trần Việt vẫn đến phòng làm việc như thường ngày.
Giang Nhung thay bộ lễ phục ra, tìm kim chỉ nghiêm túc sửa lại chỗ bị hỏng.
Do cô có kinh nghiệm thiết kế nên lúc sửa lại đã tự thêm ý tưởng của mình vào.
Có lẽ làm vậy là không tôn trọng nhà thiết kế ban đầu, nhưng lúc vừa nghĩ đến, một Giang Nhung vốn luôn hiểu chuyện lại không không chế được hành vi của mình.
Mấy năm nay cô cố ý đổi sang công việc hoàn toàn không liên quan đến thiết kế thời trang để cố gắng không nghĩ đến nó nữa, thế nhưng tình yêu đối với thiết kế thời trang từ trong xương tủy của cô không thể bị mài mòn theo thời gian.
Giang Nhung không biết bộ váy này rốt cuộc là mua hay thuê, dù sao trước tiên cô cứ cất nó đi đã, ngày mai mang ra giặt rồi lại tính.
Cô tắm rửa xong thì đã đến một giờ sáng rồi, thế nhưng Trần Việt vẫn còn ở phòng làm việc.
Giang Nhung lên giường đi ngủ trước như mọi ngày. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc đang mơ mơ màng màng, Giang Nhung cảm giác phần giường trống còn lại lún nhẹ, ngay sau đó Trần Việt đã nằm bên cạnh cô.
Anh tới gần kéo cô vào lòng, gọi cô bằng giọng trầm thấp: "Giang Nhung..."
Thực ra Giang Nhung không ngủ quá sâu, ngay lúc anh nằm xuống cô đã tỉnh, chỉ là không hề lên tiếng.
Nhưng lúc anh đưa tay ôm cô, cơ thể cô không tự chủ được mà cứng lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong buổi tiệc tối nay.
Anh điên cuồng ngang ngược giày xéo cô, khoảnh khắc ấy khiến cô dường như nhìn thấy một ác ma có khả năng chiếm đoạt mình.
"Giang Nhung..." Trần Việt muốn nói xin lỗi chuyện xảy ra tối nay, nhưng anh lại cảm thấy xin lỗi là chuyện vô ích nhất trên đời.
Nói thì ai cũng có thể nói, nhưng làm thì chưa chắc đã làm được, vì thế anh không nói ra.
Đặc biệt là khi nhìn thấy xương quai xanh trên cổ cô, áo ngủ hơi mở để lộ ra phần ngực đầu những dấu vết anh tạo ra, anh càng không nói lên lời.
Trên làn da trắng mịn của cô, những dấu vết anh gây ra nhìn mà giật mình, dường như chúng đang im lặng tố cáo tội ác thô bạo của anh.
"Giang Nhung..." Anh lại khe khẽ gọi tên cô.
Giang Nhung dịch người sang bên cạnh tránh tầm tay anh, nằm cách anh một khoảng, bình tĩnh nói: "Muộn lắm rồi, ngủ đi."
Sự xa cách lạnh nhạt của cô khiến Trần Việt nhói đau, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc trước nay chưa từng có.
Trần Việt cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, hồi lâu vẫn chưa ngủ được.
Hai người không nhắc lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối qua, vẫn giả vờ bình thản sống với nhau như trước kia, như thể làm vậy thì có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng họ không biết có những chuyện thẳng thắn nói ra mới là cách giải quyết tốt nhất, trốn tránh chẳng khác nào chôn một ngòi nổ cho tương lai.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Hôm sau, Giang Nhung ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Cuối tuần không phải đi làm, cũng không có chuyện gì khác cần làm, ngủ nướng chính là cách hưởng thụ tốt nhất rồi.
Vừa mở mắt ra, theo bản năng cô nhìn về phía cửa sổ đầu tiên, nơi đó vẫn nhìn thấy một người một chó. Nhưng hôm nay Trần Việt không cầm báo trong tay, anh đứng bên cửa sổ im lặng nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì. Mộc Mộc nằm bên chân anh thi thoảng lại lăn hai vòng trên sàn, có lẽ nó quá nhàm chán nên mới muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý.
Trần Việt quay đầu nhìn, thấp giọng nói: "Tỉnh rồi à."
Chất giọng gợi cảm dễ nghe của Trần Việt truyền vào tai Giang Nhung, cô gật đầu, không đáp lại.
Mộc Mộc sủa gâu gâu chạy tới, Giang Nhung ôm nó vào lòng, sờ đầu nó: "Cục cưng, hôm nay mẹ được nghỉ, có thể chơi với con rồi."
"Gâu gâu gâu..." Mộc Mộc sủa vài tiếng rồi cọ vào lòng cô, dáng vẻ dường như rất hưng phấn.
"Em dậy thu dọn đi, anh chờ em cùng ăn trưa." Ngừng một lát, Trần Việt lại bổ sung: "Buổi chiều chúng ta cùng đi ra ngoài nhé?"
Bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng gần như Trần Việt chưa bao giờ rảnh rỗi vào cuối tuần, ngoại trừ lần đến sơn trang Bích Hải kia thì cuối tuần hai người đều ở nhà.