Chương 206: Ngộ nhỡ chỉ là có vẻ ngoài giống giang nhung
Vì đảm bảo Tiểu Nhung Nhung an toàn, ở chỗ cô bé thường xuyên chơi đùa, Trần Việt đều cho người lắm đặt camera giám sát, hơn nữa còn kết nối thẳng đến máy điện thoại di động của anh.
Vì thế từng cử chỉ hành động của mẹ con hai người bọn họ đều rơi vào trong mắt Trần Việt, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, nhìn hai người, ánh mắt của anh dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy toàn bộ thế giới, thế nhưng lại lộ ra một sự sắc bén có thể lật tung cả thế giới.Mê Tình Truyện
Phần dịu dàng này chỉ thuộc về hai mẹ con đang dựa sát vào nhau trên màn hình.
Tuy Giang Nhung không nhớ rõ Tiểu Nhung Nhung, nhưng ánh mắt cô nhìn Tiểu Nhung Nhung vẫn tràn đầy thương tiếc và yêu thương, dường như cô chưa từng quên. Đây vốn dĩ là hạnh phúc mà bọn họ nên có được.
Một phần sắc bén khác thuộc về người đã phá đi phần hạnh phúc này.
Khóe môi Trần Việt cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Cho dù là ai, anh đều sẽ để bọn họ phải trả giá đắt vì đã làm Giang Nhung lãng quên đi trí nhớ.
“Anh, anh đang nhìn gì thế?” Trần Tiểu Bích đột nhiên từ phía sau lưng Trần Việt thò đầu ra, nhìn về phía màn hình điện thoại di động của anh: “Nhìn dáng vẻ thất thần của anh kìa.”
Trần Tiểu Bích vừa nói xong liền thấy rõ người trong điện thoại di động của Trần Việt, cô ấy kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rớt ra.
Cô ấy ngạc nhiên một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ: “Anh, người kia là chị… Chị dâu…”
Thật khó có thể tin được, người đã chết được ba năm, làm sao có thể xuất hiện một lần nữa, chẳng lẽ cô ấy gặp ma giữa ban ngày ư?
Có lẽ người cô ấy nhìn thấy không phải là Giang Nhung của ba năm trước đây, chỉ là người anh trai đầu gỗ của cô ấy không quên được Giang Nhung, tìm khắp nơi trên thế giới, tìm về một thế thân có dáng dấp giống với Giang Nhung mà thôi.
Trần Việt cất điện thoại di động của mình đi, anh liếc thoáng qua Trần Tiểu Bích một chút, trầm giọng nói: “Đừng ngạc nhiên như thế, ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh, người kia chỉ là một người có dáng dấp giống chị dâu, đó không phải là chị dâu, đúng không ạ?” Trần Tiểu Bích cảm thấy, so với việc Giang Nhung chết đi đột nhiên sống lại, việc tìm được một người có dáng dấp giống với Giang Nhung đáng tin hơn nhiều.
“Cô ấy là chị dâu của em, thế nhưng cô ấy không nhớ rõ chúng ta, ở trước mặt cô ấy, em đừng nói lung tung chuyện gì.” Mặc dù sự thật này rất tàn nhẫn, thế nhưng Trần Việt không thể không nói cho Trần Tiểu Bích, tránh cho Trần Tiểu Bích dọa đến Giang Nhung.
“Anh, EQ của anh có vấn đề, nhưng IQ của anh không có vấn đề gì, làm sao anh có thể tin tưởng chuyện một người đã chết từ ba năm trước sống lại?” Bởi vì Trần Việt rất quan tâm đến Giang Nhung, Trần Tiểu Bích có chút lo lắng anh bị người ta cố ý lợi dụng: “Anh đừng chỉ tìm về một người phụ nữ có dáng dấp giống với chị dâu, cô ta nói mình không nhớ rõ chuyện quá khứ, anh liền coi cô ta thành mẹ của Tiểu Nhung Nhung.”
“Cô ấy chính là Giang Nhung.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhung, Trần Việt có thể chắc chắn một trăm phần trăm, cô chính là Giang Nhung của anh.
Có lẽ rất nhiều người đều có suy nghĩ giống như Trần Tiểu Bích, cảm thấy có người cố ý lợi dụng nhược điểm này của anh, đưa một người phụ nữ có dáng dấp giống với Giang Nhung đến bên cạnh anh.
Gương mặt của một người có thể giống nhau, thế nhưng tính cách, phương thức nói chuyện, hay một số thói quen nhỏ trong cử động, cho dù là ai đều không thể bắt chước được.
Hiện tại Giang Nhung không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưng rất nhiều thói quen nhỏ của cô vẫn giống như lúc trước, một chút cũng không thay đổi.
Giọng nói của cô, đó cũng chính là giọng nói êm tai, chỉ có Giang Nhung mới có, người khác không phải muốn học là có thể học được.
“Anh, dù sao có Tiểu Nhung Nhung ở đây, anh nghĩ cách để xét nghiệm DNA của hai người bọn họ, xác nhận một chút, như thế yên tâm hơn.” Đối với việc này, Trần Tiểu Bích xem như là người ngoài cuộc, cô ấy tương đối bình tĩnh.
Người đã chết đi ba năm đột nhiên xuất hiện, việc này nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.
Tuy Trần Tiểu Bích chưa từng nhìn thấy qua thi thể của Giang Nhung, thế nhưng ba và ông nội của bọn họ đã nhìn thấy qua, họ sẽ không nói dối.
Nếu như người lớn trong nhà không nói dối, như vậy Giang Nhung này có thể là giả…
Giang Nhung giả tiếp cận anh trai của cô ấy, nhất định là có bí mật không thể để cho ai biết, cô ấy nhất định phải giúp anh trai bị Giang Nhung giả mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, để anh có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Nhung giả kia.
“Anh không muốn nghe thấy những lời này một lần nữa.” Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, Trần Việt đứng dậy rời đi, để lại cho Trần Tiểu Bích một bóng lưng lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng của Trần Việt, lại nghĩ đến vẻ mặt lúc Trần Việt nhìn video, Trần Tiểu Bích biết, người anh trai đầu gỗ này của cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ bên cạnh Tiểu Nhung Nhung chính là vợ của anh.
Trong ba năm này, ngoại trừ cười với Tiểu Nhung Nhung, xưa nay anh sẽ không cười với bất kỳ ai, vừa rồi, chỉ nhìn vào trong điện thoại, nhìn thấy Giang Nhung, anh có thể cười dịu dàng như thế.
Trần Tiểu Bích thở dài một tiếng, người anh trai đầu gỗ của cô ấy, từ trước tới giờ không thân thiết với phụ nữ, không ngờ đến cuối cùng vẫn dính vào một người phụ nữ rồi.
Còn người đàn ông xấu xa Chiến Niệm Bắc kia lại hoàn toàn trái ngược với anh trai cô ấy, Chiến Niệm Bắc có thể lăn lộn với bất kỳ ai, nhưng lại luôn cố ý trốn tránh cô ấy.
Trong ba năm này, cô ấy không ít lần theo đuổi anh ta, thế nhưng mỗi lần anh ta nhìn thấy cô ấy, đều tỏ thái độ xa cách, giống như kiếp trước cô ấy nợ anh ta vậy.
Nhưng mà không sao, cô ấy đã có kế sách mới, chậm nhất là ngày mai, chuyện kia sẽ ầm ĩ rất lớn, cô ấy muốn nhìn xem đến khi đó, Chiến Niệm Bắc còn có thể ngồi vững được hay không.
Hôm này còn có chút thời gian, vì không để cho người anh trai đầu gỗ của cô ấy bị lừa, Trần Tiểu Bích quyết định đi xem thử người phụ nữ kia, cô ấy muốn nhìn xem, rốt cuộc người phụ nữ kia là chị dâu của cô ấy, hay là có người cố ý phái tới?
“Chị Nhung, Nhung Nhung mời chị ăn dâu tây nhé?”
Trần Tiểu Bích đang chuẩn bị hành động, Tiểu Nhung Nhung nắm tay chị Nhung từ bên ngoài đi vào trong phòng khách, chạm mặt Trần Tiểu Bích.
Một tay Trần Tiểu Bích bế Tiểu Nhung Nhung, lặng lẽ liếc thoáng qua Giang Nhung một chút, nói: “Bảo bối Nhung Nhung, cháu có bạn mới rồi ư?”
Trần Tiểu Bích dùng sức gật đầu: “Cô út, đây là chị Nhung.”
Tiểu Nhung Nhung giới thiệu qua một lần, Giang Nhung khách khí gật đầu, bổ sung: “Cô Trần, chào em! Chị là Giang Nhung!”
Trần Tiểu Bích sững sờ nhìn Giang Nhung.
Tên giống nhau, giọng nói giống nhau, dáng dấp giống nhau, đừng nói là người anh trai đầu gỗ của cô ấy không cách nào chống đỡ được, ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không thể kháng cự lại.
Trần Tiểu Bích còn nhớ rõ, Giang Nhung luôn cười rất dịu dàng, giọng nói của cô cũng giống như hiện tại, khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.
Nhất là loại khí chất lạnh nhạt trên người Giang Nhung, Trần Tiểu Bích tuyệt đối sẽ không quên, cho dù có phải cô không nhớ rõ chuyện trước kia hay không, cô vẫn cho người ta một cảm giác rất quen thuộc, giống như chưa từng rời đi.
Trần Tiểu Bích nhìn chằm chằm, dò xét Giang Nhung thật lâu, sau đó đi qua cho Giang Nhung một cái ôm lớn: “Cô Giang, chào chị! Em tên là Trần Tiểu Bích, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, chị có thể gọi em là Tiểu Bích.”
Đột nhiên bị Trần Tiểu Bích ôm lấy, Giang Nhung có hơi giật mình, cô phát hiện người nhà họ Trần hình như rất nhiệt tình.
Trần Việt kia, cô mới chỉ gặp anh một lần, anh thế mà chủ động tìm đến công ty, yêu cầu cô thiết kế trang phục cho một nhà ba người bọn họ.
Lần trước ở công viên, cô tình cờ gặp Tiểu Nhung Nhung, đứa bé còn nhỏ như thế, có lẽ quay đầu liền quên đi chuyện đó, không nghĩ tới, cô bé còn nhớ rõ cô.
Bây giờ là cô út trong miệng Tiểu Nhung Nhung, bọn họ lần đầu gặp gỡ, cô ấy liền cho cô một cái ôm lớn.
Trần Tiểu Bích đưa Tiểu Nhung Nhung đến trong ngực Giang Nhung: “Cô Giang, anh trai em vừa đi có việc, em có chút việc cần ra ngoài, hiếm khi Tiểu Nhung Nhung thích một người như vậy, hôm nay làm phiền chị chơi cùng con bé.”
Giang Nhung: “…”
Cô chỉ đến nhà họ Trần nhìn qua đứa nhỏ, hiện tại làm sao lại giống như đi vào hang sói, nhưng nghĩ đến việc ở cùng Tiểu Nhung Nhung, trong lòng cô rất vui vẻ.