Chương 208: Anh không bắt tôi
“Quân khu Giang Bắc chỉ có mỗi một quân đoàn trưởng, ngoài Chiến Niệm Bắc ra thì còn là ai?”
Mấy năm trở lại đây Trần Tiểu Bích càng lớn càng xinh đẹp, nhưng anh lính này lại không thích kiểu trêu chọc của cô, anh vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc khi nói chuyện với cô.
“Vậy thì bạn gái của anh ấy là ai?” Trần Tiểu Bích nhìn anh lính với nụ cười tươi như hoa, nhìn xinh đẹp động lòng người.
“Bạn gái của anh ấy, đương nhiên sẽ là phu nhân quân đoàn trưởng của chúng tôi.” Anh lính cúi đầu nhìn Trần Tiểu Bích, cô gái này ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, vừa nhìn là biết cô thuộc loại phụ nữ thu hút ong bướm: “Nói chung cô chắc chắn không thích hợp làm phu nhân quân đoàn trưởng của chúng tôi đâu.”
Anh lính còn chưa kịp thốt ra âm cuối, mặt đã lãnh trọn cú đấm mạnh.
Trần Tiểu Bích ra tay rất nhanh, anh lính lại không hề phòng bị, cú đấm này đánh trúng vào mặt anh ta, khiến cho anh lính đau đến mức suýt nữa hét lên thành tiếng.
“Này cô nhóc, cô có biết cô đang làm gì không?” Anh lính tức giận trừng mắt nhìn Trần Tiểu Bích, nhưng lại không dám làm gì cô.
Tuy rằng quân đoàn trưởng của bọn họ chưa công khai thân phận của Trần Tiểu Bích, nhưng ở quân khu Giang Bắc này có ai không biết Trần Tiểu Bích.
Trần Tiểu Bích hầu như ngày nào cũng điện thoại đến quân khu, bất kể là ai nhận điện thoại, cô cũng đều yêu cầu chuyển lời đến Chiến Niệm Bắc rằng cô rất thích anh, cô muốn gả cho anh.
Chuyện này sớm đã lan truyền ra khắp cả quân khu, trở thành bí mật được công khai của quân khu, tất cả mọi người đều biết quân đoàn trưởng đại nhân của họ bị một đứa nhóc con bám dính lấy.
Thực ra chỉ cần quân đoàn trưởng của họ gọi kỹ thuật viên thiết kế cài đặt một chút là Trần Tiểu Bích sẽ không thể gọi điện vào quân khu được nữa, nhưng quân đoàn trưởng của bọn họ lại không làm vậy, cho nên rất có khả năng là anh ấy muốn nhận điện thoại của cô.
Thái độ của quân đoàn trưởng đối với Trần Tiểu Bích như thế nào, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ ứng xử của cấp dưới anh với Trần Tiểu Bích, cho nên dù cô dám đánh người, anh lính cũng tuyệt nhiên không dám làm gì cô.
Với Trần Tiểu Bích thì chuyện gì cô cũng có thể nhịn được, nhưng tuyệt nhiên cô chịu không nổi khi có ai dám nói cô và Chiến Niệm Bắc không xứng đôi, không thể là một cặp, một cú đấm đó vẫn chưa đủ để cô hả giận, cô tiếp tục đấm thêm một cú thật mạnh vào lồng ngực của anh lính.
Anh lính xoa xoa vào lồng ngực bị đánh: “Cô!”
“Cô cái gì?” Trần Tiểu Bích đánh người xong, lùi hai bước phủi phủi tay: “Hai cú này là đánh cái miệng anh không biết điều.”
Anh lính tức giận chỉ thẳng cô: “Cô đừng tưởng là tôi không dám bắt cô lại.”
“Chẳng lẽ anh không nên bắt tôi sao?” Trần Tiểu Bích nghênh mặt kiêu ngạo nhìn anh lính vừa chịu hai cú đấm của cô: “Tôi không chỉ làm phiền đến công việc của anh, còn đánh anh nữa, chẳng lẽ anh định để tôi đi như vậy sao?”
“Tôi…” Gương mặt anh lính bắt đầu căng lên, bị khí thế của Trần Tiểu Bích lấn lướt không biết phải làm sao.
Những gì anh lính vừa nói đều là do cấp trên dặn dò phải nói như vậy, chuyện bắt người anh lính chưa nhận được lệnh, nên không dám tự tiện quyết định.
“Anh không bắt tôi phải không?” Trần Tiểu Bích rút điện thoại ra, cười đắc chí nói: “Bây giờ tôi chụp vài tấm hình đưa lên mạng để cho mọi người biết lính của quân khu Giang Bắc có sức chịu đựng rất giỏi, đến mức bị người khác bắt nạt trèo lên đầu lên cổ rồi mà vẫn có thể nhịn được, vậy thì dựa vào đâu để bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ người dân.”
Anh lính vốn dĩ là người nóng nảy, bị Trần Tiểu Bích khiêu khích như vậy, nếu tiếp tục nhường nhịn không hành động thì làm sao xứng với bộ quân phục anh đang mặc trên người.
Cho nên tức thì, Trần Tiểu Bích bị giam vào khu phạm nhân nào đó của quân khu, không gian trong phòng giam rất ẩm thấp, khác xa so với trí tưởng tượng của cô.
Trần Tiểu Bích ngồi xổm trên tấm ván gỗ được kê trên giường sắt, xem xét chỗ này, nhìn ngó chỗ kia, sau một hồi quan sát cô lải nhải: “Điều kiện ở đây tệ như vậy, lại còn quá nhiều chuột nữa, sớm biết vậy thì bổn tiểu thư đã nghĩ cách khác để đột nhập vào quân khu rồi.”
Bây giờ bị nhốt ở đây, cũng không biết Chiến Niệm Bắc có biết hay không, nếu anh ta không biết, vậy thì coi như nãy giờ những gì cô làm là vô ích.
Không được, cô nhất định phải làm cho Chiến Niệm Bắc biết cô ở trong này, phải nghĩ cách để dụ anh đến đây, chỉ cần nhìn thấy anh, cô mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch được.
Điện thoại của Trần Tiểu Bích đã bị tịch thu, không nhắn tin hay gọi điện được, giờ chỉ còn cách sử dụng công phu sư tử gầm thôi.
Cô từ trên giường nhảy xuống, đứng sát song sắt, lớn tiếng hét ra ngoài: “Chiến Niệm Bắc, tôi cố tình đến đây để gặp cậu, trước khi đến đây tôi đã báo với người nhà rồi, nếu như tôi có gì bất trắc, họ nhất định sẽ đến tìm cậu cho xem.”
“Chiến Niệm Bắc, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu đâu, sao cậu suốt ngày cứ trốn tôi vậy?”
“Chiến Niệm Bắc, cậu bị điếc sao, cậu có nghe thấy không? Nếu cậu không trả lời, đợi tôi ra ngoài rồi tôi sẽ cho cậu biết tay.”
“Chiến Niệm Bắc, tôi bị chuột cắn rồi, sắp chết rồi, cậu mau cứu tôi với.”
Trần Tiểu Bích hét muốn khàn cả cổ, chưa được mấy tiếng đã bắt đầu cảm thấy khô cháy cổ, giọng cũng bắt đầu khàn đi.
“Tôi thấy cháu hét lớn tiếng như vậy, tinh thần vẫn còn tốt lắm, đâu có giống người sắp chết.”
Đang lúc Trần Tiểu Bích nhụt chí muốn bỏ cuộc, giọng nói của Chiến Niệm Bắc vang lên, cô liền xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Chiến Niệm Bắc xuất hiện, mặc bộ quân phục đang đi về hướng cô.
Chiều cao của Chiến Niệm Bắc ngang ngang với chiều cao của anh trai cô, chỉ có điều là Chiến Niệm Bắc thường xuyên ở quân khu, nằm bò lăn lộn chuyện gì cũng từng làm, nên nhìn anh có vẻ khỏe khoắn hơn, da ngăm đen hơn, nhìn tràn đầy sinh lực hơn.
Nhìn dáng người cao lớn cường tráng mà còn rất đẹp trai của Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích cảm giác như nước miếng của cô sắp chảy thành sông.
Lúc nãy cô hét đến gần hết hơi, nhưng vừa nhìn thấy Chiến Niệm Bắc, cô giống như mới được bổ sung năng lượng, trong phút chốc tinh thần tràn trề.
Trần Tiểu Bích vừa nhảy lên vừa nói: “Chiến Niệm Bắc, tôi biết cậu sẽ không nỡ để một cô bé xinh đẹp dễ thương vô tội qua đêm ở đây đâu mà. Tôi ở trong này, trong lòng cậu nhất định sẽ rất khó chịu.”
Chiến Niệm Bắc nhíu mày nhìn cô: “Một thời gian không gặp, những cái khác không thấy cháu tiến bộ, chỉ mỗi cái da mặt là càng ngày càng dày thêm.”
Trần Tiểu Bích cười hì hì: “Đó là vì cậu là người mà tôi thích, trước mặt cậu tôi phải là con người thật của chính mình.”
“Da mặt dày” những từ này không hề có sức sát thương nào đối với Trần Tiểu Bích. Cô thừa nhận là cô da mặt dày, nếu không dày thì làm sao cô dám theo đuổi Chiến Niệm Bắc.
Chiến Niệm Bắc: “Gây chuyện đánh người là con người thật của cháu sao?”
Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc cậu khoan nói chuyện khác, cậu mở cửa cho tôi ra ngoài trước đi, ở đây nhiều chuột, nhiều muỗi quá, cắn tôi sắp chết rồi.”
Chiến Niệm Bắc: “Ai nói cháu được thả ra?”
Trần Tiểu Bích: “Cậu không phải đến đón tôi sao.”
Chiến Niệm Bắc: “Họa là do cháu gây ra, hậu quả đương nhiên phải do cháu chịu, tôi chỉ là tới xem cháu coi có phải thê thảm như cháu hét không thôi?”
Trần Tiểu Bích: “Rồi sau đó?”
Chiến Niệm Bắc: “Sau đó cháu muốn chơi trò gì thì cứ thoải mái.”
Trần Tiểu Bích: “Tôi muốn chơi với cậu thôi.”
Chiến Niệm Bắc lớn tiếng nói: “Quân khu là trọng địa quân sự, người nào tùy tiện xông vào làm loạn đều phải chịu xử phạt như nhau, không ai là ngoại lệ.”Mê Tình Truyện
Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc, vậy cậu muốn thế nào?”
Chiến Niệm Bắc: “Thì là như những gì cháu nhìn thấy đó.”
Vừa nói xong, Chiến Niệm Bắc xoay người rời đi.