Chương 215: Ngủ chung
Lần đầu tiên Tiêu Kình Hà đến Nặc Viên là vào ba năm trước lúc bụng Giang Nhung đã lớn, lúc đó Giang Nhung rất đề phòng anh.
Sau này, sau khi Giang Nhung mất tích, ngược lại anh ta cũng có đến mấy lần, là đến thăm Tiểu Nhung Nhung.
Đừng nghĩ Tiểu Nhung Nhung vẫn còn nhỏ, bây giờ chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng sự lanh lợi đó rất nhiều đứa bé khác cũng không sánh bằng, thật sự rất đúng với câu còn bé mà lanh lợi.
Có điều Tiểu Nhung Nhung có thể lanh lợi như thế không phải là không có nguyên nhân.
Ba của Tiểu Nhung Nhung là người lèo lái Thịnh Thiên, đó là nhân vật nổi tiếng, lúc đi học anh nhảy vượt mấy lớp, cho đến bây giờ cũng chưa có ai phá được kỷ lục của anh.
Lại nhìn mẹ của Tiểu Nhung Nhung mà xem, năm đó lúc còn đi học, nếu cô ấy dám đứng thứ hai thì sẽ không có ai dám đứng thứ nhất, được tuyển thẳng vào đại học tốt nhất ở thủ đô.
Điều quan trọng nhất chính là Tiêu Kình Hà cảm thấy Tiểu Nhung Nhung lanh lợi như vậy là vì có được một người cậu có đầu óc rất linh hoạt như anh ta.
Người ta hay nói cháu ngoại giống cậu ruột, anh ta cảm thấy sự lanh lợi của Tiểu Nhung Nhung giống anh ta nhất, nhìn người rất chuẩn.
Đã mấy tháng nay không bước vào đây, nơi này vừa giống trong trí nhớ lại có phần hơi khác trước, ví dụ so với lần gần nhất đến đây, bây giờ nơi này lại có vẻ ấm áp hơn.
Có lẽ không phải nơi này đã thay đổi, mà là trong nhà có người mà họ đã tìm ba năm nay, nữ chủ nhân thật sự thuộc về nơi này đã trở lại rồi.
Tiêu Kình Hà xem như là khách quen của nhà họ Trần, anh ta không cần người làm dẫn đường, tự mình đi vào phòng khách, chưa bước vào nhà đã nghe thấy giọng nói làm nũng của Tiểu Nhung Nhung: “Chị ơi, ngoại trừ ba ra Nhung Nhung thích chị nhất, có phải trừ ba ra chị cũng thích Nhung Nhung nhất không?”
“Đúng vậy, chị thích nhất cũng là ba, cũng thích Tiểu Nhung Nhung của chúng ta nữa.” Người mà Nhung Nhung nói đương nhiên là ba của cô bé rồi.
Một giọng nói khác truyền tới tai Tiêu Kình Hà, cho dù cũng đã ba năm không nghe thấy nhưng anh ta vẫn lập tức nghe ra được, giọng nói đó ngoại trừ Giang Nhung ra sẽ không có người thứ hai.
Tiêu Kình Hà đi vào nhà, nhìn thấy Giang Nhung đang ngồi xổm trên mặt đất với Tiểu Nhung Nhung, không biết hai người đang chơi gì, mà chơi có vẻ rất chăm chú, không ai chú ý tới anh ta.
Lời của Giang Nhung nói truyền đến tai Tiểu Nhung Nhung đã thay đổi. Tiểu Nhung Nhung cảm thấy chị thích nhất là ba, sau ba chị mới thích tới cô bé.
Nhưng mà cô bé cảm thấy rõ ràng mình dễ thương hơn ba, được người ta yêu thích hơn ba mà, đang lẽ chị phải thích cô bé nhất rồi mới tới lượt ba chứ?
Lẽ nào hôm nay lúc ba đi đã nói là cô bé sẽ khóc nhè, bị chị nghe thấy cho nên chị đang ghét bỏ cô bé sao?
Nhưng lúc cô bé khóc nhè cũng rất dễ nhìn mà.
Nhìn thấy cô nhóc lại muốn bày ra vẻ mặt ý chỉ chị mà bắt nạt em, em sẽ khóc ngay cho chị xem, Giang Nhung cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, cô nhịn không được gõ nhẹ vào mũi của cô nhóc nói: “Tiểu Nhung Nhung sao lại không vui thế?”
“Sao chị không thích Nhung Nhung nhất? Ba không dễ thương như Nhung Nhung.” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp mắt, nước mắt tủi thân vòng quanh hốc mắt.
Biết Tiểu Nhung Nhung đang hiểu lầm, Giang Nhung muốn giải thích, nhưng nghĩ lại cho dù cô giải thích chưa chắc cô bé có thể hiểu.
Cô ôm Tiểu Nhung Nhung vào lòng, xoa xoa gò má trắng trẻo mập mạp của Nhung Nhung: “Đại Nhung Nhung đương nhiên thích nhất là Tiểu Nhung Nhung rồi, chị sẽ không thích người khác đâu.”
Nghe được đáp án này Tiểu Nhung Nhung mỉm cười hài lòng: “Tiểu Nhung Nhung cũng thích Đại Nhung Nhung nhất, sau đó mới thích ba.”
“Tiểu Nhung Nhung không thích cậu sao?”
Hai người đang tán gẫu rất hào hứng, bỗng một giọng nói của đàn ông truyền đến, Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung cùng quay đầu lại.
Tiểu Nhung Nhung lập tức chạy tới, giang hai cánh tay nhỏ ra la lên: “cậu ơi, ôm con một cái.”
Tiêu Kình Hà đi tới, ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, khẽ nhéo gương mặt của cô bé: “Có phải là Tiểu Nhung Nhung không nhớ cậu chút nào phải không?”
Giang Nhung Nhung không biết người này, nghe Tiểu Nhung Nhung kêu cậu, đương nhiên biết người đàn ông này là người nhà của mẹ ruột Tiểu Nhung Nhung, cô không khỏi nhìn anh ta thêm một chút.
Tiêu Kình Hà chú ý được sự thăm dò của cô, anh ta đáp lại cô bằng một nụ cười lịch sự: “Cô Giang, chào cô!”
“Chào anh!” Giang Nhung gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ hôm nay là lần đầu tiên cô gặp anh ta sao anh ta biết được cô họ Giang?
“Trước khi tôi đến đây đã gọi điện thoại cho ba của Tiểu Nhung Nhung. Anh ấy nói, Tiểu Nhung Nhung đã mời được một người khách rất quan trọng về nhà, vì vậy tôi biết cô họ Giang.” Tiêu Kình Hà vừa nhìn đã biết được tâm tư của Giang Nhung.
Giang Nhung: “...”
“Tôi họ Tiêu tên là Kình Hà.” Tiêu Kình Hà lại nói tiếp: “Là anh cùng cha khác mẹ với mẹ ruột Tiểu Nhung Nhung.”
Giang Nhung gật đầu, không tiếp lời nữa, chỉ là cô cảm thấy rất kỳ lạ, gần đây những người cô gặp qua, dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng ai cũng đều nói với cô một số chuyện rất riêng tư.
Nói thật, cô hoàn toàn không quan tâm mối quan hệ giữa Tiêu Kình Hà và mẹ ruột của Tiểu Nhung Nhung là thế nào. Cô đến nhà họ Trần chỉ đơn thuần vì thích Tiểu Nhiên Nhiên, ngoài ra cô không có bất kỳ mục đích nào khác.
“Cô Giang đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có ác ý với cô đâu. Hơn nữa Tiểu Nhung Nhung rất biết nhìn người, hễ là người mà cô bé thích, thì chắc chắn đó sẽ là người tốt.” Sau khi nói vài câu với Giang Nhung, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của Tiêu Kình Hà, anh ta có thể khẳng định rằng Giang Nhung thật sự mất trí nhớ, tuyệt đối không phải là đang giả vờ.”
“Chị là người tốt, Tiểu Nhung Nhung rất thích chị.” Tiểu Nhung Nhung giơ tay ra đòi Giang Nhung ôm: “Tiểu Nhung Nhung thích chị ôm.”
“Tiểu Nhung Nhung, con và chị còn chưa ăn cơm đúng không? Cậu ăn cùng hai người có được không?” Tiêu Kình Hà nhét Tiểu Nhung Nhung vào lòng Giang Nhung, sau đó sải bước đi về phòng khách: “Dì Tiền, phiền dì chuẩn bị thêm hai phần cơm nữa.”
Giang Nhung đón lấy Tiểu Nhung Nhung, lại sững sờ một hồi lâu. Hai ngày trước khi gặp được Trần Tiểu Bích cũng giống vậy. Bọn họ đều nhét Tiểu Nhung Nhung cho cô, giống như cô mới là người thân nhất của Tiểu Nhung Nhung vậy.
Trên bàn cơm đúng là Tiêu Kình Hà không hỏi những vấn đề đặc biệt của Giang Nhung, chỉ là tùy tiện tán gẫu hai câu, nhưng mà hai câu này đối với anh ta mà nói đã đủ rồi.
Cơm nước xong, Tiêu Kình Hà đã vội đi, anh ta nói là phải đi ra ngoài chơi với bạn bè, thật ra là đi báo cáo tình hình với Trần Việt.
Sau khi có Đại Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung đều không cần bất kỳ người làm nào trong nhà, ăn cơm xong liền kéo Đại Nhung Nhung lên lầu, cô bé nói muốn Đại Nhung Nhung ngủ chung với mình.
Người làm vốn đã chuẩn bị phòng khách cho Giang Nhung, bây giờ cô bị Tiểu Nhung Nhung kéo đi, cô cũng không đành lòng từ chối. Trong lòng cô nghĩ chắc hẳn Tiểu Nhung Nhung phải sẽ có phòng riêng của mình, vậy thì cô ngủ chung với cô bé cũng chẳng sao.
Ai biết Tiểu Nhung Nhung kéo cô đến phòng ngủ chính.
Giang Nhung nhìn một vòng, cô nhìn thấy kệ sách dựa vào ban công trong phòng, trên kệ để vài quyển sách, bên cạnh kệ sách đặt một kệ vẽ.
...Cách trang trí này nhìn rất quen thuộc.
Giang Nhung kéo tay của Tiểu Nhung Nhung, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhung Nhung, đây là phòng của ba em, em và chị cùng vào phòng của em được không?”
“Tiểu Nhung Nhung ngủ chung với ba, Đại Nhung Nhung ngủ với Tiểu Nhung Nhung, chúng ta ngủ chung đi!” Tiểu Nhung Nhung có phòng riêng, nhưng từ trước tới giờ cô bé không có ngủ ở đó, đối với cô ấy mà nói phòng của ba chính là phòng của cô bé.