Chương 283: Hồi tưởng lại quá khứ
Đẩy cánh cửa chính rỉ sét loang lổ ra, Giang Nhung dè dặt bước vào.
"Nhung, con đã quay về."
Trong thoáng chốc, âm thanh hiền hòa, dịu dàng quen thuộc đó lại vang lên bên tai Giang Nhung.
Giang Nhung dừng bước, liếc nhìn chung quanh nhưng không thấy gì cả, âm thanh bên tai cũng không có.
Giang Nhung tiếp tục đi vào trong nhà chính mở cửa lớn ra, phả vào mặt là mùi ẩm mốc nồng nặc gay mũi, mạng nhện chăng khắp phòng.
Giang Nhung đứng ở cửa, nhìn thấy trước mắt không còn là căn phòng đầy mạng nhện, mà là một người phụ nữ trẻ ôm một bé gái đang cười đùa huyên náo.
Bé gái mập mạp trắng trẻo mặt mũi dính đầy bùn, bẩn như một con mèo mướp nhỏ, nhưng người phụ nữ không hề ghét bỏ mà cầm khăn dịu dàng lau mặt cho nó.
"Nhung, mẹ vừa mới lau sàn nhà sạch sẽ, con lại mang cả người đầy bùn từ đâu về?"
"Nhung, mẹ bế con đi soi gương để con nhìn xem gương mặt mèo mướp này của con bẩn đến mức nào nhé."
"Nhung, con gái phải dịu dàng một chút, đừng nghịch ngợm."
"Nhung..."
Từng âm thanh dịu dàng, ấm áp của người phụ nữ rót vào tai Giang Nhung, sưởi ấm đáy lòng cô.
Mẹ thích sạch sẽ, trước kia kiểu gì cũng cùng người giúp việc quét dọn phòng thật sạch sẽ, lau đi lau lại sàn nhà khiến sàn nhà bằng gỗ sáng bóng đến mức có thể soi gương được.
Mẹ?
Giang Nhung bất giác nhớ đến những điều này, nhớ đến mẹ, nhớ mẹ rất thích sạch sẽ.
Nhớ đến khi cô còn nhỏ, mẹ luôn ôm cô vào trong ngực, mỉm cười nói với cô, con gái phải dịu dàng, con gái phải đẹp, con gái phải thích sạch sẽ.
Giang Nhung nghe rõ âm thanh của mẹ, cũng dần dần thấy rõ dung mạo của mẹ khi còn trẻ.
Rất nhiều cảnh tượng quen thuộc tràn vào bộ não của Giang Nhung, cô nhớ, cô tên là Giang Nhung, mẹ luôn dịu dàng gọi cô Nhung.
Nhưng cô chỉ nhớ được những ký ức về mẹ lúc trẻ và cô thì còn nhỏ, cô vẫn không nhớ ra mẹ đã qua đời như thế nào.
"Mẹ..." Giang Nhung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi nói: "Nhung đã trở về rồi, trở về thăm mẹ."
Giang Nhung tiếp tục bước vào trong, dựa vào cảm giác lên tầng trên đi vào gian phòng của mẹ. Trong phòng đã sớm bị mạng nhện và bụi bặm phủ đầy, đâu còn dáng vẻ của năm đó khi mẹ còn sống.
Mẹ trốn ở trong phòng khóc thút thít cũng đã là hình ảnh rất lâu trước đó, là sâu trong ký ức Giang Nhung, bây giờ mẹ đã sớm không còn ở đây.
Nhưng mẹ đã ra đi như thế nào chứ? Có đúng như Lương Thu Ngân nói là có liên quan đến Giang Chính Thiên không?
Giang Nhung vẫn không nhớ ra, nhưng cô cũng không sốt ruột, cô đã nhớ ra từng chút một, đây là một khởi đầu tốt.
Cô tin chỉ cần cố gắng một chút nữa, chắc chắn cô sẽ nhớ ra toàn bộ ký ức đã qua.
Giang Nhung tiếp tục đi dạo trong căn phòng bụi bặm phủ kín mạng nhện này, tiếp tục tìm kiếm ký ức, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Cuối hành lang tầng hai là phòng kho.
Cửa phòng đóng chặt, từ ba chữ trên cửa nên Giang Nhung mới biết đây là phòng kho.
Cô đứng trước cửa một lúc, sau khi suy nghĩ kỹ, cô đưa tay vặn tay cầm, đẩy cửa đi vào.
Gian phòng không có cửa sổ, trong phòng rất tối và chất đầy đồ linh tinh, mùi ẩm mốc nồng nặc hơn bên ngoài.
Giang Nhung ấn bật công tắc đèn trên tường, nhưng đáng tiếc, vì bị bỏ hoang quá lâu, điện nước nơi này cũng đã bị cắt từ rất lâu rồi.
Nhờ ánh sáng từ cửa chiếu vào, Giang Nhung đi chỗ này, ngó chỗ kia. Nhưng chỉ một lát sau, cửa phòng đột nhiên đóng lại, Giang Nhung nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại, trong phòng không còn lại chút ánh sáng nào.
Từ sau buổi tối bị nhốt trong thang máy bệnh viện, không gian nhỏ hẹp, kín mít, tối tăm đã trở thành nỗi sợ hãi trong lòng Giang Nhung.
Đầu tiên, cô gần như lao đến cửa, muốn mở cửa phòng lao ra, nhưng cửa phòng đã bị khóa lại từ bên ngoài, cô không mở ra được.
Không mở được cửa, trong phòng tối đen, Giang Nhung không ra được, trải nghiệm đáng sợ đã trải qua kích thích từng dây thần kinh não bộ của Giang Nhung.
Cô đập cửa, khàn cả giọng la lên cầu cứu: "Có ai không, mở cửa cho tôi ra ngoài."
Cô la hét hồi lâu, la đến khàn cả giọng, nhưng không có ai mở cửa cho cô.
Dường như cô đã trở về mấy năm trước, về tới buổi tối bị nhốt trong thang máy, dù cô la hét thế nào cũng không có ai đến cứu cô, để cô ngẩn ngơ trong trong thang máy nhỏ hẹp kín mít gần một đêm.
Nếu như những người đó phát hiện ra cô muộn thêm một chút nữa, có thể cô đã chết trong thang máy vì không có dưỡng khí rồi.
Trải qua chuyện tương tự lần nữa, bên cạnh lại không có bất kỳ ai, có thể thấy Giang Nhung sợ hãi như thế nào.
Cô co người vào trong góc, hai tay ôm hai chân, cơ thể run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, sớm đã mất đi khả năng suy nghĩ.
…
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bị một người đá văng ra, cửa phòng đổ ầm một tiếng trên mặt đất, bụi đất tung tóe bay lên, trong phòng lại có ánh sáng.
"Giang Nhung!"
Giang Nhung nghe thấy có người đang gọi tên cô, âm thanh rất ấm áp, rất quen thuộc, trầm thấp nặng nề, là âm thanh hay nhất cô từng nghe thấy trong cuộc đời này.
Cô há to miệng muốn đáp lại anh, nhưng lại phát hiện cả người mình đã sớm sợ hãi nhũn ra, muốn gọi tên anh mà không gọi được.
Trần Việt vào phòng, anh nhanh chóng quét mắt rồi bước hai bước đến bên cạnh cô, ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô: "Giang Nhung, em đừng sợ, không sao rồi."
Được Trần Việt ôm vào trong ngực, Giang Nhung phát hiện người mình đã sớm mềm như bún, nhưng cô không thấy sợ nữa vì đã có anh.
Có thể cô không nhớ được nhiều ký ức liên quan tới hai người họ, nhưng cô sẽ không nghi ngờ anh có mưu đồ với cô nữa, sẽ không phân vân cảm giác trong lòng mình với anh nữa.
Nếu như anh có ý khác với cô, chắc chắn anh đã không cho cô cảm giác an toàn lớn như thế.
Dù cô không nhớ ra thân phận vợ của anh trước kia, nhưng có một sự thật là lòng cô lại dựa vào người đàn ông này một lần nữa.
Người đàn ông vừa xuất sắc vừa dịu dàng chăm sóc như vậy, sao người ta có thể không động lòng với anh chứ?
Lâu sau, Giang Nhung mới từ trong ngực anh ngẩng đầu lên. Đối mặt với ánh mắt vừa đau lòng vừa lo lắng của Trần Việt, lòng cô cũng đau đớn theo.
Cô nói: "Trần Việt, em xin lỗi. Sau này em sẽ không để anh lo lắng nữa."
Mặc kệ cô có thể nhớ lại quá khứ của họ hay không, Giang Nhung đều muốn anh, muốn trở thành vợ anh, để anh nắm tay cô không buông nữa.
"Không sao, chúng ta về trước đi." Trần Việt hôn trán cô một cái, một tay ôm ngang người cô bước nhanh ra ngoài.
Ngồi trong xe, Giang Nhung quay đầu liếc nhìn nơi cô từng ở.
Sắc trời dần dần tối lại, đã lâu không có người ở, cỏ dại mọc um tùm, toà nhà nhỏ này khiến người ta cảm thấy thê lương không nói nên lời.
Nhét Giang Nhung vào trong xe, sau khi dặn dò tài xế lái xe, Trần Việt không nói một lời, ánh mắt nặng nề u ám, nhìn như đang tức giận.