Chương 407: Trả thù
"Ông ấy suýt lấy mạng của ông, không phải ông đã lấy mạng của ông ấy rồi sao? Vậy chẳng phải đã hết nợ rồi à?" Trần Tiểu Bích cắn răng chịu đựng đau đớn trên cơ thể, lại nói: “Thế thì ông bắt cóc tôi làm gì?"
"Tại sao tôi phải bắt cóc cô à?" Người kia lại cười với vẻ u ám, tiếng cười vang vọng trong căn phòng đóng kín: “Tôi bắt cóc cô, đương nhiên là muốn trả thù rồi."
"Ông..." Máu càng chảy càng nhiều, cơ thể càng lúc càng suy yếu, Trần Tiểu Bích đã sắp không còn sức lực để đối phó với tên biến thái này nữa rồi.
Nhưng cô vẫn cắn răng chống đỡ, cố gắng làm cho mình tỉnh táo... Bất kể thế nào, cô đều phải nghĩ cách cố gắng sống sót.
Thế giới nhiều hiểm ác đáng sợ nhưng thế giới cũng rất tốt đẹp. Trên thế giới vẫn có rất nhiều người tốt. Thế giới tốt đẹp như thế, cô còn có rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, cho nên cô phải cố gắng sống sót.
Nhưng bởi vì nhiệt độ trong phòng rất cao, Trần Tiểu Bích sớm bị nướng tới ngất xỉu vài lần, nước trong cơ thể đều bị rút sạch.
Lúc này trên người cô lại thêm vết thương đang chảy máu không ngừng, đã sớm vượt quá giới hạn mà cơ thể của cô có thể chịu được.
Cô há miệng cố gắng muốn nói gì đó, lại nghe được tên bắt cóc thâm trầm nói: "Cô có muốn biết tại sao tôi lại muốn tìm cô trả thù không?"
Còn không phải bởi vì cô là cháu gái của ông nội sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì khác sao?
"Bởi vì vào ngày 28 tháng 8 bốn năm trước, ông ta làm cho con gái của tôi suýt chết. Ông ta mổ bụng con gái tôi lấy đứa trẻ ra, làm cho con bé nhỏ như vậy vừa sinh ra đã không có mẹ bên cạnh, làm cho vợ chồng chúng phải chia lìa... Làm cho con gái tôi phải nếm trải sự tuyệt vọng trong đời người..." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra từng lời một, mỗi lời nói như đánh vào trong trái tim của hắn.
Chính bởi vì sự bất lực của hắn, chính bởi vì hắn vô dụng mới chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị tên cầm thú kia tổn thương mà không làm gì được cả.
Hắn nghẹn ngào dừng lại một lát mới nói tiếp: "Qua nhiều năm như vậy, tôi sống sót giống như một con kiến hôi, sống ở trong bóng tối mà không dám lấy lại thân phận của mình. Tôi muốn nghe được giọng nói của con tôi, nguyện vọng nho nhỏ như vậy mà tôi chỉ có thể dùng cách gọi nhầm để làm."
Nói đến đây, vẻ mặt đau xót của tên bắt cóc chợt biến đổi, lại trở nên hung ác vô cùng nói: "Cô nói xem, việc làm của ông nội hiền lành thân thiết của cô có đáng giận hay không? Cô nói tôi có nên dùng cách tương tự lên trên người đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất hay không?"
Khi tên bắt cóc vừa nói dứt lời, bàn tay hắn vung lên, con dao gọt hoa quả lại rạch về phía bụng của Trần Tiểu Bích. Trong nháy mắt, trên bụng cô lại có thêm một vết thương chảy đầm đìa máu.
Một dao không đủ, hắn lại vung thêm vài cái. Trên bụng Trần Tiểu Bích đã có thêm vài vết thương giăng kín khắp nơi.
"Mổ bụng lấy con, làm cho đứa trẻ không có mẹ..."
Trần Tiểu Bích lặng lẽ lặp lại lời tên bắt cóc. Cảnh tượng hắn nói hình như rất quen thuộc, nhưng trong giây lát cô không nhớ được là tại sao.
Nếu đổi lại thành lúc bình thường, cô có thể đã liên tưởng ra. Nhưng lúc này cô đã bị nhiệt độ cao nướng cho bối rối, vết thương trên người cũng sắp làm cho cô không kiên trì được nữa, đầu óc mơ hồ, không có cách nào suy nghĩ được.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu. Ở đây, tôi đã chuẩn bị rất nhiều cách mà ông nội cô kính yêu nhất đã dùng qua. Ông ta chết quá nhanh, tôi chưa kịp dùng đến trên người của ông ta, vậy thì cô cố gắng nhận lấy thay ông ta đi."
Giọng nói của tên bắt cóc thâm trầm, lạnh lẽo đến kinh người. Nhưng Trần Tiểu Bích chỉ cảm thấy giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng khẽ.
Cô còn có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi hắn, nhưng bởi vì không còn sức lực chống đỡ nữa, cô lại mê man.
...
Thời gian Trần Tiểu Bích mất tích đã càng lúc càng lâu, nhưng bên phía Chiến Niệm Bắc lại không hề có tiến triển nào.
Mọi người phát hiện ra Trần Tiểu Bích bị người bắt cóc thì đã là ngày thứ hai sau khi cô bị bắt đi. Trải qua cả đêm mưa to, gió lớn, những manh mối mà tên bắt cóc để lại đều sớm bị rửa sạch, làm người ta không thể nào tìm ra được tung tích.
Chập tối hôm nay, cơn bão đã tiến vào thành phố Lâm. Ở trung tâm thành phố Giang Bắc, sức gió đạt đến cấp mười, căn bản không có cách nào hoạt động ở bên ngoài. Tiến độ tìm kiếm Trần Tiểu Bích đặc biệt chậm, gần như đang giậm chân tại chỗ.
Thời gian càng lâu, Trần Tiểu Bích lại càng nguy hiểm. Đây là chuyện mà tất cả mọi người hiểu rõ... Hung thủ bắt cóc cô không gửi tin tức tới đòi tiền nên không phải vì tiền, vậy khả năng lớn nhất là muốn lấy tính mạng của cô.
Lúc này Chiến Niệm Bắc sớm đã biến thành quả bom cực mạnh, không ai còn dám tới gần anh ta, chỉ lo lắng còn chưa tới gần đã bị cơn phẫn nộ của anh ta làm cho nổ bay.
Người của ba phía bọn họ đã tiến hành lục soát trải thảm từ vị trí Trần Tiểu Bích mất tích ra xung quanh, tìm suốt nửa ngày nhưng không hề tìm được manh mối nào.
Chiến Niệm Bắc lại lấy ra video giám sát và xem đi xem lại, muốn qua đó tìm được manh mối khác, nhưng không phát hiện được gì hết.
Trần Tiểu Bích bị người đập ngất, bị nhét vào trong túi rác đưa tới trạm chứa rác. Người đập ngất cô lại vác một cái túi lớn màu đen rời khỏi trạm chứa rác...
Nhìn đến đây, Chiến Niệm Bắc rốt cuộc đã tìm được vấn đề. Đó chính là cái túi màu đen mà tên bắt cóc kia vác trên vai.
Nếu như trong túi chứa một người, hắn không thể to gan vác cô đi như vậy, chắc chắn còn có thể mượn xe rác để che giấu.
Vậy trong cái túi đen do tên bắt cóc vác đi chỉ có thể là một ít rác rưởi linh tinh. Sở dĩ hắn làm như vậy, mục đích chính là dẫn dắt người tìm Trần Tiểu Bích đi loạn.
Bởi vì Chiến Niệm Bắc lo lắng cho Trần Tiểu Bích, cũng bởi vì tư duy của gần như phần lớn mọi người đều theo quán tính, cho rằng trong cái túi được tên bắt cóc vác đi kia chính là Trần Tiểu Bích.
Bởi vậy, bọn họ lại nhảy vào cái bẫy mà tên bắt cóc đã bày ra, tương tự với cái bẫy mà bọn họ rơi vào khi tìm kiếm hung thủ giết chết Thẩm Văn Tuyên.
Sau khi suy nghĩ thông suốt điểm này, Chiến Niệm Bắc lao vọt ra ngoài, vừa xông ra vừa nói: "Tất cả đi tới thùng chứa rác với tôi."
Từ hình ảnh trong video giám sát có thể xác định chắc chắn là Trần Tiểu Bích bị người lôi vào trạm chứa rác, nhưng về phần cô ra khỏi trạm chứa rác hay không thì chưa biết.
Lúc này có người lính tiến lên báo cáo: "Quân trưởng, tin tức trong di động của cô Trần đã được sao chép xong. Trong thời gian trước và sau khi cô ấy mất tích, không hề liên lạc với người nào cả."
Chiến Niệm Bắc không trả lời, dẫn người xông tới trạm chứa rác. Nếu trong túi màu đen mà bọn họ nhìn thấy trong video giám sát không phải là Trần Tiểu Bích, như vậy chắc chắn có thể tìm được manh mối ở trong trạm chứa rác này.
"Tìm cho tôi, cố gắng tìm đi, nhất định phải tìm được manh mối." Chiến Niệm Bắc phẫn nộ nói.
"Vâng." Cấp dưới của anh ta đồng thanh trả lời, không bởi vì đây là chuyện riêng của Chiến Niệm Bắc mà thái độ tích cực và năng lực hành động bị chút ảnh hưởng nào.
Cơn bão số 9 càng lúc càng tới gần, trong mưa to gió lớn, đừng nói làm việc ở bên ngoài, người ở bên ngoài không bị gió lớn thổi đi, không bị nước cuốn trôi đã là may mắn rồi. Nhưng Chiến Niệm Bắc vẫn không buông tha chuyện tìm kiếm Trần Tiểu Bích.
Không quan tâm Trần Tiểu Bích đang ở đâu, anh ta đều phải tìm được cô trở về, chắc chắn không thể để cho cô có việc gì.