Chương 445: Cô không phải mẹ
Sau một đêm, dường như tất cả đều khôi phục như ban đầu.
Đêm qua, tiểu Nhung Nhung không bị dọa sợ nữa, Trần Việt cũng không trải qua việc mắt tạm thời bị mất ánh sáng, tất cả mọi chuyện đã trở thành quá khứ rồi.
Hôm nay vừa sáng sớm, người nhà họ Trần tụ họp đầy đủ trên bàn ăn, mọi người tôi một câu anh một câu góp ý kiến về việc tiểu Nhung Nhung tiếp tục đi nhà trẻ.
Trần Tiểu Bích hi hi cười nói: “Nhung Nhung, hôm nay con phải đi nhà trẻ rồi. Cô út đã chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn ngon vị dâu tây đút vào ba lô rồi, lúc nào đói có thể lấy ra ăn nhé”.
Mấy ngày này Chiến Niệm Bắc ăn nhờ ở đậu nhà họ Trần, một tay đặt lên vai Trần Tiểu Bích, một tay véo véo má tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung, con đến nhà trẻ quân khu Giang Bắc, có ông cậu chống đỡ cho con, sau này con có đi nghênh ngang cũng không ai dám ho he một tiếng”
“Chiến Niệm Bắc, Nhung Nhung còn nhỏ, cậu đừng có dạy hư con bé” Trần Tiểu Bích cướp lời.
Nhớ năm đó, cô chính là bị anh lừa, lừa đến mức cái gì cô cũng không để ý nữa, khiến cho cô vĩnh viễn không có chút nữ tính nào, động chút là dọa đánh kêu giết.
“Trần Tiểu Bích, cháu đây là tự chê bai bản thân mình?” Chiến Niệm Bắc vỗ vai cô, bởi vì không khống chế lực đạo nên vỗ đau Trần Tiểu Bích rồi.
Trần Tiểu Bích nghiến chặt răng, hít một hơi sâu: “Chiến Niệm Bắc, tên xấu xa, muốn mưu sát bà cô đây sao?”
Chiến Niệm Bắc: “Tại sao lại không thể”.
“Hai người đừng náo loạn nữa, hôm nay nhân vật chính của chúng ta là Nhung Nhung.” Mẹ Trần ngăn cản bọn họ tiếp tục cãi nhau, lại nhìn tiểu Nhung Nhung, dịu dàng hiền từ, “Nhung Nhung, bà nội không có gì tặng cho cháu, nhưng tối nay khi cháu về nhà, nhất định có thể ăn một bữa no nê dâu tây do bà nội đích thân làm.”
Ba Trần gương mặt trầm ổn mở miệng: “Bảo bối Nhung Nhung, ông nội cũng không có gì tặng cháu, ông nội chúc cháu mỗi ngày đến nhà đều chơi thật vui vẻ.”
Trần Tiểu Bích lại chen lời vào: “Ba, ba là ông nội của bảo bối Nhung, vậy mà keo kiệt đến mức không chuẩn bị quà, tặng mỗi một câu chúc”
Ba Trần nói: “Bảo bối Nhung Nhung cái gì cũng không thiếu, người làm ông đây tặng hay không tặng đều không vấn đề gì, chỉ cần yêu thương tiểu bảo bối là được rồi”.
Giang Nhung vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng cho tiểu Nhung Nhung cười dịu dàng, nói: “Thật ra đối với bảo bối Nhung Nhung mà nói, ông bà nội và cô tặng hay không tặng quà cho con bé không quan trọng, quan trọng là tình yêu thương mà tất cả mọi người dành cho con bé”
Mỗi người ở nhà họ Trần đối với tiểu Nhung Nhung đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, quà cáp đối với con bé mà nói thực sự là không quan trọng, mọi người bầu bạn với con bé mới là điều quan trọng nhất.
Mọi người đều vì chuyện tiểu Nhung Nhung đi nhà trẻ lại từ đầu mà bàn luận sôi nổi, nhưng mà, hôm nay làm nhân vật chính tiểu Nhung Nhung lại có chút âu sầu không nói một lời, nước mắt chảy quanh đôi mắt to tròn của Nhung Nhung, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khóc to một trận.
Tiểu Nhung Nhung trong nháy mắt thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Giang Nhung lo lắng hỏi: “Bảo bối Nhung Nhung, con làm sao thế? Sao không nói gì? Chỗ nào không thoải mái à?”
“Mẹ….” Tiểu Nhung Nhung gục đầu vào mẹ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi tí tách.
“Bảo bối, sao vậy con?” Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung, nhìn thấy nhóc tiểu quỷ này khóc, cô đau lòng muốn chết.
Ông bà nội, cô út và ông cậu, cả ba của Nhung Nhung dường như cùng lúc bật hỏi: “Nhung Nhung, làm sao vậy?”
“Nhung Nhung không muốn đi nhà trẻ.” Nhung Nhung quệt nước mắt, oan ức nói.
Đã rất lâu rồi không đến nhà trẻ, lại thêm thời gian này có anh Liệt bầu bạn bên cạnh, con bé đã sớm quên mất những người bạn ở nhà trẻ rồi.
Con bé chỉ biết rằng đi nhà trẻ rồi thì không thể lúc nào cũng được ở cạnh anh Liệt nữa, nhỡ tên xấu xa đó đến thì phải làm sao?
“Nhung Nhung không khóc, Nhung Nhung không muốn đi thì không đi nữa, không có gì to tát cả.” Nói ra câu này, không ai khác chính là vị Tổng Giám đốc đại nhân cao cao tại thượng của chúng ta Trần Việt.
Mọi người đều nói anh chiều con gái vô phép vô thiên, anh chưa từng phủ nhận, anh đối với con gái và vợ như nhau đều vô cùng yêu thương và chiều chuộng.
“Ừ, Nhung Nhung nói không đi thì không đi nữa” Những người khác cũng thuận nói theo
Đi nhà trẻ cũng là chơi, chơi cũng phải khiến cho tiểu Nhung Nhung vui vẻ, tiểu Nhung Nhung đã không muốn đi, những người khác tất nhiên cũng không ép buộc con bé.
Tiểu Nhung Nhung không đi nhà trẻ, mỗi người ở nhà họ Trần đều bằng lòng chơi cùng con bé, ai cũng không mong nhìn thấy con bé buồn bã ủ rũ.
Nhưng có một người luôn không đồng ý nuông chiều Nhung Nhung vô phép vô thiên như vậy, con bé đã bốn tuổi rồi, rất nhiều đạo lí đều hiểu được, nhất định phải khiến con bé dần dần trưởng thành.
Giang Nhung không phải không thương con, có khi còn thương hơn tất cả mọi người ở đây, cho nên có những lúc, cô phải làm một số chuyện mà mọi người không nỡ làm với Nhung Nhung.
Bất cứ lúc nào mọi người cũng dung túng tiểu Nhung Nhung, nuông chiều con bé, con bé muốn như thế nào thì như thế, sau này tiểu Nhung Nhung lớn rồi, tất cả mọi người đều rời xa con bé, vậy lúc đó chỉ con lại một mình con bé, sẽ có ai giống như người Nhà họ Trần nuông chiều dung túng con bé đây.
Đến lúc đó, con bé nhất định phải gánh vác những trách nhiệm trên vai mình, nếu năng lực con bé không đủ, ai có thể giúp đỡ?
Nếu như từ nhỏ để con bé chịu chút rèn luyện, đợi sau khi con bé lớn lên, tiếp quảnThịnh Thiên mới giảm bớt được áp lực.
Giang Nhung suy nghĩ đều xa hơn người khác, bởi vì cô tận mắt thất Trần Việt phải chịu bao nhiêu vất vả, cũng là vì tiểu Nhung Nhung mà suy nghĩ nhiều.
Cô dịu dàng lau nước mắt cho tiểu Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Nhung Nhung, mẹ và ba yêu con, ông bà cô út đều yêu con, nhưng cả nhà phải nói cho con biết một chuyện, cho dù mọi người yêu con như thế nào, khóc không thể giải quyết được vấn đề”.
“Mẹ….”Tiểu Nhung Nhung mếu mếu, nước mắc từng giọt từng giọt lại rơi xuống một cách oan ức.
Giang Nhung đặc biệt nghiêm túc: “Nhung Nhung, không khóc, nghe lời mẹ, khóc cũng không có tác dụng đâu”
“Cô không phải mẹ! Cô là đồ xấu xa! Mẹ của Nhung Nhung đang bay ở trên trời!”Tiểu Nhung Nhung rơi nước mắt tức giận nói.
Tiểu Nhung Nhung nói xong câu đó, tất cả mọi người không hẹn cùng hít một hơi lạnh, ánh mắt của bọn họ luân chuyển từ tiểu Nhung Nhung sang Giang Nhung.
Nghe thấy lời của tiểu Nhung Nhung, trái tim Giang Nhung giống như bị bóp nghẹt, giờ phút này cô mới hiểu rõ, thì ra cô chưa từng bước vào được nội tâm của tiểu Nhung Nhung.
Trong lòng của tiểu Nhung Nhung, cô chỉ là một người phụ nữ thay thế vị trí của người mẹ trong lòng con bé, mà người mẹ thật sự mà tiểu Nhung Nhug muốn, người mẹ thân thiết nhất với tiểu Nhung Nhung vẫn là người mẹ đang bay trên trời.
Bởi vì trong sinh mệnh của tiểu Nhung Nhung thiếu đi ba năm, thời gian này, Giang Nhung rất nỗ lực để làm một người mẹ tốt đúng nghĩa.
Cô cứ tưởng tiểu Nhung Nhung sớm đã chấp nhận cô, thời khắc này, cô mới biết tất cả những gì cô làm chỉ là do một bên cô tình nguyện.