Chương 456: Dùng miệng hút máu độc

Lúc Trần Việt cười rộ lên thật sự rất đẹp, Giang Nhung thậm chí còn không biết nên dùng từ gì để hình dung nụ cười của anh.

Nếu như quả thật muốn cô dùng một từ để hình dung về nụ cười của Trần Việt, cô nhất định sẽ dùng từ vạn vật đều bởi vì nụ cười của anh mà mất đi màu sắc để hình dung.

Lúc cô mới quen Trần Việt, anh rất ít khi cười. Khi anh cười, khóe môi anh chỉ hơi nhếch lên, dáng vẻ vừa trầm ổn lại chững chạc, không biết rốt cuộc có phải anh đang cười hay không.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Giang Nhung luôn cho rằng Trần Việt là một người rất nghiêm túc, không thích cười, cô thậm chí còn cho rằng anh không biết cười.

Sau này cô mới biết được, trên vai anh gánh vác rất nhiều thứ, anh chỉ quen dùng lạnh lùng để đối mặt với tất cả mọi người và sự việc.

Khi anh thật sự tháo lớp vỏ ngụy trang của mình xuống, anh chính là một đứa trẻ, một đứa trẻ sợ phải uống thuốc và tiêm khi bị bệnh.

Có đôi khi, Trần Việt ngây thơ đến mức ăn giấm với đứa nhỏ Liệt kia, anh sợ sau này con gái lớn lên, sẽ bị anh Liệt của cô bé lừa gạt đi mất.

Anh cười, anh nổi giận, thỉnh thoảng còn rất ngây thơ… Đây mới chính là dáng vẻ chân thật nhất của Trần Việt.

Giang Nhung rất nỗ lực để cho Trần Việt của cô luôn giữ được dáng vẻ mà anh nên có, giữ được dáng vẻ chân thật nhất của anh.

Cô vẫn luôn cố gắng, cố gắng để mình trở thành một người vợ tốt, đứng ở phía sau ủng hộ anh, cho anh sức mạnh.

Thế nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không cách nào hỗ trợ được anh, không trở thành một người vợ lý tưởng, giống như những gì trong lòng cô suy nghĩ.

“Giang Nhung, lời anh nói với em, em đã từng một lần nhớ kỹ chưa?” Trần Việt nổi giận nói, anh hận không thể đem cô gái ngốc này ném xuống biển cho cá mập ăn.

“Những lời anh đã nói với em, em đều nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, cho đến bây giờ, em đều không quên.” Có thể là do ý thức trở nên mơ hồ, Giang Nhung càng lúc càng nói nhiều hơn.

Điều khiến Giang Nhung khắc sâu vào trong ấn tượng nhất chính là ngày thứ hai sau khi bọn họ kết hôn, anh nói với cô, cho dù sau này có như thế nào, hai người bọn họ nhất định phải sống thật tốt, tuyệt đối không nên tùy tiện nói lời chia tay.

Từ đó về sau, Trần Việt nỗ lực làm một người chồng tốt, lúc cô cần được quan tâm, anh luôn kịp thời xuất hiện bên cạnh cô, cho cô sự ủng hộ lớn nhất.

Lúc trước ở công ty sáng tạo công nghệ mới, có người gây sự với cô, anh nói cho cô biết, chỗ dựa của cô chính là tổng giám đốc.

Khi Cù Mạnh Chiến tìm cô, anh sẽ kịp thời xuất hiện bên cạnh cô, dùng hành động để nói cho những người kia biết, anh là chồng của cô.

Anh đã từng nói với cô rất nhiều lần, anh là chồng của cô, là người đàn ông mà cô có thể tin tưởng và dựa vào một cách vô điều kiện.

Anh không biết, chính bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, cả đời này, ngoại trừ mẹ, anh chính là người đối xử tốt nhất với cô, cho nên cô sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh. Cô không muốn để anh phải lo lắng cho mình nhiều như thế.

Giang Nhung không muốn nói rõ tình hình, Trần Việt chỉ có thể tự mình kiểm tra. Ánh mắt anh liếc thoáng qua, nhìn đến phần da ở mắt cá chân Giang Nhung đã chuyển sang màu đen.

Trần Việt dùng tay giữ lấy chân cô, anh nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương, vết thương rất nhỏ, gần như không nhìn thấy. Bị thứ gì đó ở nơi hoang dã cắn, vết thương nhỏ nhưng độc tính lại mạnh như thế, trong đầu Trần Việt lập tức nghĩ đến rắn độc.

“Em bị rắn cắn à?” Anh rất tức giận, thế nhưng anh vẫn cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với Giang Nhung: “Em có nhìn thấy hình dạng của con rắn đó như thế nào không?

“Em không biết.” Giang Nhung lắc đầu, đầu óc cô trở nên mơ hồ, cho dù vừa rồi cô có nhìn thấy hình dạng của con rắn đã cắn mình, vào lúc này cô cũng đã hoàn toàn quên mất.

Trần Việt bế Giang Nhung lên, di chuyển sang chỗ khác, sau đó anh xé rách áo sơ mi của mình ra, dùng nó buộc chặt lên bắp chân của Giang Nhung, ngăn cản nọc độc của rắn tiếp tục lan rộng ra.

Trần Việt không suy nghĩ nhiều, anh hơi nâng chân Giang Nhung lên, sau đó cúi đầu, dùng miệng hút độc từ vết thương của cô, anh nhanh chóng hút ra một ngụm máu đen.

“Trần Việt, anh đừng làm như thế, em không muốn anh xảy ra chuyện gì.” Giang Nhung lắc đầu, muốn thu chân về, bất đắc dĩ sức của cô quá yếu, căn bản không động đậy được.

“Em đừng cử động! Trong miệng anh không có vết thương, anh không sao đâu.” Trần Việt khẽ quát một tiếng, anh tiếp tục cúi đầu, dùng miệng hút máu đen nhổ xuống đất.

“Trần Việt, anh đừng như thế!” Giang Nhung khẽ gọi tên anh, cô cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Em đừng khóc!” Trần Việt giúp cô lau nước mắt, tiếp tục hút máu độc ra cho cô.

“Trần Việt…” Cô có rất nhiều lời muốn nói với Trần Việt, thế nhưng ý thức của cô càng lúc càng trở nên mơ hồ, ngay cả chính bản thân cô cũng quên mất mình muốn nói gì.

Trong lúc hoảng hốt, cô dường như đã thấy được rất nhiều người, cô nhìn thấy được người mẹ đã qua đời của mình, nhìn thấy Giang Chính Thiên, Cù Mạnh Chiến… Hình như bọn họ đang vẫy tay với cô, giống như đang gọi cô đi theo, đoàn tụ với bọn họ.

“Các người đừng quấn lấy tôi, tôi sẽ không đi theo các người đâu!” Giang Nhung dùng sức lắc đầu, cô không muốn đi theo bọn họ, cô muốn ở lại bên cạnh Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung.

Cô từng rời xa hai ba con bọn họ trong khoảng thời gian hơn ba năm, bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Tiểu Nhung Nhung, bỏ lỡ thời gian ở chung với Trần Việt.

Cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, cho nên bây giờ cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại và sống bên cạnh hai ba con họ.

“Giang Nhung, em tỉnh táo lại, em không được ngủ, em biết không?” Trần Việt nhổ máu đen ra, dùng sức lắc vai Giang Nhung.

“Nhưng em buồn ngủ lắm, em rất buồn ngủ.” Đầu cô rất nặng, cô gần như không nghe được Trần Việt nói gì, trước mắt cô là bóng đêm, dường như trời đã tối rồi.

Trần Việt hiểu, nhất định là do nọc độc của rắn đang xâm nhập vào trong cơ thể của Giang Nhung, nếu như lúc này cô hôn mê, chỉ sợ rất khó tỉnh táo lại.

Trong đầu anh chợt lóe lên, anh cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với Giang Nhung: “Giang Nhung, em nói xem, lúc này Tiểu Nhung Nhung của chúng ta đang làm gì nhỉ?”

“Tiểu Nhung Nhung ư?” Nhắc đến Tiểu Nhung Nhung, trong nháy mắt Giang Nhung có tinh thần hơn nhiều: “Tiểu Nhung Nhung của chúng ta nhất định đang quấn lấy anh Liệt của con bé chơi trốn tìm rồi, chơi trốn tìm phải có nhiều người chơi mới vui, nếu như Tiểu Nhung Nhung có thêm mấy anh chị em nữa thì tốt.”

“Em rất muốn cho Tiểu Nhung Nhung có thêm em trai, em gái à?” Trần Việt biết, Giang Nhung vẫn luôn thích trẻ con.

Cô đã từng nói với anh, ít nhất cô phải sinh hai trai hai gái, sau này nếu như có việc gì, bọn nhỏ có thể dựa vào nhau.

“Em muốn! Em muốn sinh thật nhiều, thật nhiều khỉ con cho anh, muốn cho Tiểu Nhung Nhung có thật nhiều bạn nhỏ chơi cùng, nhưng…” Nói đến chỗ này, vẻ mặt Giang Nhung bỗng nhiên trở nên ảm đạm: “Nhưng hình như Tiểu Nhung Nhung không thích có em lắm.”

(Khỉ con: Có nghĩa là em bé, sinh khỉ con cho anh ý chỉ việc sinh con cho nam chính.)

Trần Việt tiếp tục hút máu độc ở vết thương chỗ mắt cá chân cho Giang Nhung, sau đó nhổ ra, nói: “Không phải Tiểu Nhung Nhung không thích có em, chỉ là do có người ở bên tai con bé nói một số chuyện, con bé tin vào điều đó. Tiểu Nhung Nhung cho rằng có em thì ba mẹ sẽ không yêu thương mình nữa, chỉ cần để Tiểu Nhung Nhung biết, cho dù có em, ba mẹ vẫn yêu thương con bé như trước, con bé hiểu chuyện như thế, nhất định sẽ chào đón em trai, em gái của mình.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện