Chương 470: Sốt cao
Trần Việt trở về phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh Giang Nhung, đem cô nhẹ nhàng ôm vào ngực, nói: "Giang Nhung, em đã không chợp mắt suốt cả buổi tối rồi. Để anh ở đây chăm sóc tiểu Nhung Nhung, em đi nằm nghỉ một lúc đi."
"Nhung Nhung không ngừng sốt, anh nhìn xem cánh tay bị tiêm đến sưng phồng như vậy... Em làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi chứ." Thấy Trần Việt, chóp mũi Giang Nhung đau xót, dựa gần vào lòng anh, nhẹ nhàng dụi hai cái.
Cô trở về bên hai người họ cũng đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó tiểu Nhung Nhung luôn rất vui vẻ, vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, không khiến người khác phải phiền lòng.
Đặc biệt là sau khi có anh Liệt của cô bé, bởi vì có Liệt bên cạnh, chăm sóc, cô bé liền ngoãn ngoãn hiểu chuyện hơn.
Nhưng nhìn lại tiểu Nhung Nhung của bây giờ, sốt cao, lúc nào cũng ở trạng thái mơ màng, không tỉnh táo, hai ngày qua, dường như cô bé đã gầy đi rất nhiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ hồng hào của tiểu Nhung Nhung tái nhợt không một tia máu, nhìn giống như một tờ giấy trong suốt vậy, dường như chỉ nhẹ nhàng đụng vào, cũng sẽ tan vỡ.
"Chỉ cần không tiêm nữa, chỗ sưng rồi sẽ biến mất." Trần Việt vuốt nhẹ đầu Giang Nhung, nhìn theo tiểu Nhung Nhung, nhẹ giọng nói.
"Anh đang nói gì vậy chứ." Vừa nghe Trần Việt bình thản nói như vậy, Giang Nhung không vui, lập tức rời khỏi vòng ôm của Trần Việt.
Tiểu Nhung Nhung là cục thịt được lấy xuống từ người Giang Nhung, là cô khổ cực mang thai mấy tháng mới sinh ra, hơn nữa lúc đó là bị người ta cưỡng ép sanh mổ (c-section), ra đời cũng khó khăn hơn so với những đứa trẻ khác.
Hôm nay thấy tiểu Nhung Nhung nằm ở đây, Giang Nhung lo đến nỗi quên ăn quên uống, bỗng nghe Trần Việt vô tình lạnh nhạt nói như vậy, cô thật sự rất tức giận.
Trần Việt: "..."
Là anh nói sai rồi.
Giang Nhung nói: "Em ở đây chăm sóc Nhung Nhung được rồi, anh bận thì cứ đi đi."
Nghe thấy giọng điệu này của cô, Trần Việt cũng biết, cô vẫn đang tức giận với anh, anh lại đưa tay kéo cô vào lòng, nói: "Là anh nói sai."
Giang Nhung buồn rầu không lên tiếng, không muốn để ý đến anh.
"Nếu như anh hủy hoại thân thể, phải làm tổn thương đến con gái và vợ của anh, anh nỡ không?" Trần Việt đem tay Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung nắm chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn vào trán Giang Nhung.
"Anh..." Đương nhiên không nỡ.
Giang Nhung mím môi, lại nói: "Nhung Nhung bệnh thành như vậy, không ở bên cạnh trông coi, chăm sóc, em một chút cũng không yên tâm."
"Cho dù người bên cạnh chăm sóc là anh, em cũng không yên tâm?" Trần Việt hỏi.
"Là anh cũng không yên tâm."
Nói ra lời này, Giang Nhung ý thức được mình dường như nói sai, cô nhìn về phía Trần Việt, áy náy cười một tiếng, cũng không biết nói thế nào với anh.
Trần Việt ngược lại không phải tức giận vì câu nói này của cô, mà là tức giận vì cô không biết tự chăm sóc chính mình.
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Việt, Giang Nhung suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh để ý cục cưng, em nằm xuống bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Nếu có chuyện gì, em cũng có thể biết đầu tiên."
Giang Nhung không muốn để cho Trần Việt lo lắng, cũng không yên tâm rời tiểu Nhung Nhung nửa bước, cách tốt nhất chính là nằm nghỉ ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung.
Thấy Giang Nhung cố chấp như vậy, Trần Việt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thật hết cách với cô, nhưng anh cũng có thể thông cảm với loại tâm tình này của Giang Nhung.
Giang Nhung từng mất đi tiểu Nhung Nhung, hôm nay thật vất vả mới trở về bên cạnh tiểu Nhung Nhung, loại tâm tình này, người chưa từng trải qua mất mát, nhất định không hiểu được.
Giang Nhung nằm xuống bên cạnh tiểu Nhung Nhung, nhắm mắt lại định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, trước mắt vẫn là dáng vẻ bị bệnh của tiểu Nhung Nhung.
Cô lại mở mắt ra, chậm rãi nói: "Thấy tiểu Nhung Nhung đau đớn như vậy, em hận không thể bị bệnh, bị đau thay con."
"Ngốc, không may bị ốm, nhưng thật ra là trừ độc, có đứa trẻ con nào là không từng bị sốt chứ." Trần Việt ngoài miệng thản nhiên nói, nhưng trong lòng so với Giang Nhung càng lo lắng cho tình trạng của tiểu Nhung Nhung hơn.
Tiểu Nhung Nhung mới sinh ra không lâu, bởi vì là bị sinh non, thân thể vô cùng kém, khi đó cô bé từng sốt cao một lần.
Tình trạng năm đó của tiểu Nhung Nhung so với bây giờ cũng không khác nhau là mấy, sốt cao liên tục, hạ rồi lại sốt, cứ liên tục như vậy nhiều lần.
Lúc ấy bởi vì cô bé quá nhỏ, thời điểm anh ôm cô bé, cô bé tựa hồ còn không có lớn bằng lòng bàn tay anh, bác sĩ muốn tiêm vào người cô bé, cũng không biết nên tiêm vào chỗ nào.
Trải qua mấy ngày cấp cứu, tình trạng của tiểu Nhung Nhung không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết yểu.
Sau khi trải qua một ngày cấp cứu, bác sĩ thậm chí đã nói với Trần Việt, tình trạng của đứa bé chuyển biến xấu quá nghiêm trọng, có thể không cứu được, bảo anh chuẩn bị tâm lí trước.
Lúc ấy nghe được lời bác sĩ nói, Trần Việt giận đến nỗi mang bác sĩ ném ra khỏi phòng bệnh, đồng thời buông lời đe dọa, nếu con gái anh có chuyện gì, bệnh viện này cũng không giữ được.
Giang Nhung của anh không rõ sống chết, tiểu Nhung Nhung là “Món quà” quý báu nhất mà Giang Nhung để lại cho anh, anh làm sao có thể để mất tiểu Nhung Nhung được.
Anh tốn rất nhiều tiền của công sức, tìm trong ngoài nước rất nhiều bác sĩ, bất kể là bác sĩ nổi tiếng, hay không phải, chỉ cần mọi người nói tốt, tất cả đều được anh mời tới khám bệnh cho tiểu Nhung Nhung.
Nhờ sự nỗ lực của anh và các bác sĩ, sau một thời gian ngắn, tình trạng của tiểu Nhung Nhung cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.
Nằm viện hơn nửa năm, khi bác sĩ nói tiểu Nhung Nhung có thể xuất viện, Trần Việt mới thở phào nhẹ nhõm, thời khắc đó, anh mới khẳng định tiểu Nhung Nhung của anh thật sự không sao rồi.
Tiểu Nhung Nhung tốt hơn rồi, anh liền mang theo tiểu Nhung Nhung bên cạnh, đợi Nhung Nhung lớn của họ trở về.
Từ đó về sau, Trần Việt bất kể đi tới chỗ nào, cũng mang theo tiểu Nhung Nhung bên người, tìm chuyên gia dinh dưỡng đi theo bên cạnh, chuyên chuẩn bị thực đơn ăn uống cho tiểu Nhung Nhung.
Bắt đầu từ phương diện ăn uống, từ từ điều chỉnh tình trạng cơ thể của tiểu Nhung Nhung, bổ sung chất dinh dưỡng không được hấp thu đủ khi ở trong bụng mẹ.
Điều dưỡng chăm sóc qua một, hai năm, thể chất của tiểu Nhung Nhung tốt hơn rất nhiều.
Khi mẹ của tiểu Nhung Nhung quay trở về, mới thấy được dáng vẻ khỏe mạnh đầy sức sống của cô bé.
Những điều này đều là Trần Việt ở bên tiểu Nhung Nhung từng bước một đi tới, tình cảm của anh đối với con gái có bao nhiêu thâm sâu, tin rằng không cần bàn đến nữa.
Những chuyện này anh cũng không có nói cho Giang Nhung, nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ càng làm cho Giang Nhung thương tâm khổ sở.
Điều anh không muốn nhìn thấy nhất chính là nhìn Giang Nhung thương tâm khổ sở, anh hy vọng cô có thể vĩnh viễn vui vẻ, cùng con của chính họ vui vẻ bên nhau.
Mấy năm trước, tâm nguyện lớn nhất của Trần Việt là phát triển Thịnh Thiên thành thương hiệu đứng đầu thế giới.
Bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của anh chính là vợ ở bên cạnh, con của họ mạnh khỏe lớn lên, một nhà ba người bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Nhưng hết lần này tới lần khác có một số người không để yên cho anh sống tốt, cứ luôn khuấy đảo cuộc sống yên bình của anh.
Vì vậy anh muốn trải qua mỗi ngày bên vợ con, như vậy cách tốt nhất chính là diệt trừ những chướng ngại vật kia, vĩnh viễn không còn hậu quả về sau.
Anh muốn để tất cả mọi người biết, ai có ý định phá hoại cuộc sống bình yên của gia đình anh, tuyệt đối sẽ không được sống yên ổn!