Chương 477: Thiếu ăn đòn
Trần Tiểu Bích nói: "Chiến Niệm Bắc, khẩu vị anh thật nặng!"
Dám nói cô là chó, vậy mà anh ta còn ngủ cùng chó một đêm, vậy không phải khẩu vị anh nặng thì là cái gì?
Trần Tiểu Bích liếc mắt nhìn Chiến Niệm Bắc, thực sự ghét anh ta, ghét anh ta đến tận xương tủy.
Chiến Niệm Bắc ôm chặt Trần Tiểu Bích, một tay nặng nề phát vào mông cô: "Trần Tiểu Bích, em đúng là thiếu bị ăn đòn!"
"Fuck! Chiến Niệm Bắc, anh đánh em, mẹ nó anh lại đánh em!" Trần Tiểu Bích từ trước đến giờ không phải người bằng lòng chịu thiệt, tức giận đến mức vừa đẩy vừa đá còn véo người.
Tục ngữ có câu không thể sờ mông cọp, rõ ràng đang ôm một con cọp cái nhỏ trong lòng, Chiến Niệm Bắc không chỉ sờ soạng còn đánh, cô làm sao có thể không làm loạn chứ.
Thế nhưng lần này Chiến Niệm Bắc lại không để cô tiếp tục làm loạn nữa, hai chân to lớn kẹp hai chân Trần Tiểu Bích lại, hai tay nắm lấy hai tay Trần Tiểu Bích, vững vàng khống chế cô trong lòng, mặc cho Trần Tiểu Bích giãy dụa thế nào cũng không thể làm tổn thương anh ta nửa phần.
Trần Tiểu Bích gấp đến mức trực kêu lên hu hu: "Chiến Niệm Bắc, anh là tên khốn kiếp, cái tên khốn này, anh lại dám bắt nạt người khác. Anh cho rằng bà đây dễ bắt nạt vậy sao?"
Chiến Niệm Bắc cười vui vẻ, xoa xoa đầu cô, nói: "Trần Tiểu Bích, đừng làm loạn, tiết kiệm sức một chút, sáng mai lại chiến tiếp. Bây giờ đi ngủ đi!"
Trần Tiểu Bích hét lớn: "Chiến Niệm Bắc, ngủ cái đầu quỷ nhà anh!"
Bị đánh, còn bị anh ta khống chế đến mức không nhúc nhích được, Trần Tiểu Bích rất nhanh đã muốn bùng nổ, làm sao có thể ngủ được.
Nhưng cho dù Trần Tiểu Bích gào thét thế nào làm ầm ĩ thế nào, Chiến Niệm Bắc cũng không để ý tới cô nữa, lực trên cánh tay ôm cô một chút cũng không giảm.
Trần Tiểu Bích cắn cắn hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu, cô xin thề, thù tối hôm nay, cô nhất định phải tìm Chiến Niệm Bắc thanh toán hết.
...
Sau một đêm, mưa tạnh trời lại sáng.
Trần Việt dậy sớm theo thói quen, thế nhưng hôm nay anh không rời giường đi đọc báo, sau khi tỉnh dậy ánh mắt một phút cũng không rời hai người nằm bên trái anh.
Tiểu Nhung Nhung vẫn đang ngủ ở giữa anh và Giang Nhung, khuôn mặt đã trở lại hồng hào như xưa, hô hấp đều đều, tình hình thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
Nhìn một chút, Trần Việt không nhịn được cúi đầu hôn lên hai má ửng hồng của Tiểu Nhung Nhung.
Đi xem mắt với Giang Nhung hôm đó, ký ức đó vẫn còn như mới, giống như chuyện đó mới xảy xa ngày hôm qua.
Anh vẫn nhớ rõ lúc đó Giang Nhung lần đầu thấy anh vẻ mặt kinh ngạc, còn nhớ rõ Giang Nhung nghe anh nói bọn họ kết hôn thì bộ dạng khó tin.
Tất cả vẫn rõ ràng trước mắt, chỉ chớp mắt đã qua vài năm, con của bọn họ cũng đã bốn tuổi.
Qua vài năm nữa, Tiểu Nhung Nhung sẽ lớn hơn, anh và Giang Nhung cũng sẽ dần dần già đi, anh chỉ hy vọng khi đó, sáng sớm mở mắt ra đầu tiên, vẫn có thể thấy Giang Nhung nằm bên cạnh anh.
Trần Việt ánh mắt từ trên người Nhung Nhung nhỏ chuyển qua người Giang Nhung ở bên trái, lúc ngủ cô vẫn cau mày, thoạt nhìn giống như có vẻ có tâm sự rất nặng nề.
Thấy Giang Nhung cau mày, Trần Việt vươn tay, muốn giúp cô vuốt vùng xung quanh lông mày, cũng muốn xóa tan nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô.
Tay Trần Việt vừa xoa đến trán Giang Nhung, Giang Nhung bỗng nhiên mở mắt, cười cười với anh: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Trần Việt cúi người hôn lên mặt cô một chút, lại nói: "Giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."
"Không ngủ được." Giang Nhung lắc đầu, nghiêng người nhìn về phía Tiểu Nhung Nhung đang nằm giữa hai người bọn họ.
"Giang Nhung..." Trần Việt nắm lấy tay Giang Nhung, để cô nhìn anh, lại nói: "Có chuyện gì hãy nói ra, không nên giấu ở trong lòng."
"Không có việc gì." Giang Nhung cười cười, tất cả sự chú ý vẫn ở trên người Tiểu Nhung Nhung.
"Giang Nhung..."
"Ừ?"
Trần Việt nghiêm túc nói: "Từ lúc mới bắt đầu, anh chợt thấy Tiểu Nhung Nhung tâm lý nhạy cảm. Thấy con bé thích chị Nhung Nhung như vậy, anh nghĩ em làm mẹ con bé là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng lại không ngờ, trong lòng con bé kia rất nhạy cảm, những điều không tốt người khác nói với con bé, con bé vẫn luôn nhớ kỹ."
Bảo mẫu Linh đã ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung lúc con bé còn rất nhỏ, thời gian bảo mẫu ở bên cạnh con bé còn nhiều hơn bố nó, mức độ Tiểu Nhung Nhung tin tưởng và nương tựa vào bảo mẫu Linh chắc chắn không thấp.
Lúc Giang Nhung trở lại, Tiểu Nhung Nhung đã hơn ba tuổi, người ta nói con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thế nhưng con bé đã hiểu một vài chuyện.
Trong lòng Tiểu Nhung Nhung, người mẹ yêu thương sinh ra con bé kia đã sớm bay về trời rồi, Giang Nhung lại đột nhiên xuất hiện cướp vị trí mẹ của nó.
Giang Nhung đối xử với Tiểu Nhung Nhung rất tốt, Tiểu Nhung Nhung cũng thích Giang Nhung, thế nhưng cái loại thích này từ lúc Giang Nhung trở thành mẹ của Tiểu Nhung Nhung, đã thay đổi.
"Trần Việt, điều anh nói em đều hiểu." Chính vì hiểu, trong lòng Giang Nhung mới sốt ruột, Tiểu Nhung Nhung rõ ràng là đứa con mình vất vả mang thai, thế nhưng trong lòng con bé, cô chỉ là một người ngoài.
Giang Nhung cũng biết, loại chuyện này sốt ruột cũng không được, bọn họ phải chỉ dẫn từ từ, chờ Tiểu Nhung Nhung hiểu cô là mẹ ruột của con bé.
Tiểu Nhung Nhung là đứa con do cô sinh, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Tiểu Nhung Nhung tạm thời không để cô đi vào làm người mẹ trong lòng của con bé, thế nhưng chỉ cần cô cố gắng một chút, Tiểu Nhung Nhung có thể thấy cô tốt, nhất định sẽ tiếp nhận cô.
Lúc lặng lẽ tiếp sức cho bản thân, nụ cười trên mặt Giang Nhung cũng rõ ràng hơn một chút, cô nhìn Trần Việt, nói: "Ngài Trần, Tiểu Nhung Nhung đỡ hơn rồi, tất cả những chuyện không tốt đều đã qua rồi. Từ hôm nay trở đi, cả nhà ba người chúng ta cùng nhau hướng tới một ngày mai hạnh phúc cố gắng lên."
"Thật ngốc!" Trần Việt nhìn Giang Nhung, ánh mắt không rời một giây.
Anh thích nhìn nụ cười chân thật của cô, là nụ cười thực sự, chứ không phải cô đeo mặt nạ làm ra vẻ tươi cười.
Rất lâu, Trần Việt mới có thể nhìn ra được, Giang Nhung rõ ràng không muốn cười, thế nhưng cô lại ép bản thân mình phải cười lên.
Thấy cô làm ra vẻ tươi cười, Trần Việt không nhịn được đau lòng.
"Không được nói em ngốc nữa, nếu bị anh nói mà ngốc thật, nửa đời sau anh phải chịu trách nhiệm với em."
"Không chỉ nửa đời sau, kiếp sau, kiếp sau sau nữa anh cũng sẵn lòng chịu trách nhiệm với em." Chỉ cần cô bằng lòng, cho dù bao lâu, anh cũng đều sẵn lòng nắm tay đi cùng cô, đến mãi mãi.
"Nhỡ kiếp sau trước khi gặp em, anh gặp được một người phụ nữ xuất sắc hơn em, anh chọn ở cùng người phụ nữ kia, em phải làm sao bây giờ?"
Nếu kiếp sau trước khi gặp cô, anh gặp được một người phụ nữ xuất sắc hơn cô, anh có chọn người phụ nữ kia không?
Nghe Giang Nhung hỏi vấn đề này, Trần Việt thực sự nghiêm túc suy nghĩ về nó.
"Trần Việt, anh còn phải cân nhắc vấn đề này sao? Không phải nên một mực quay về với em sao, nói sẽ không chọn người phụ nữ khác sao?"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Trần Việt, Giang Nhung chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lời dễ nghe này, rất nhiều người sẽ thuận miệng nói một cái, thế nhưng Trần Việt thì không, cho dù là đối mặt với một vấn đề giả thiết, anh cũng không làm qua loa có lệ với cô, mà cư xử rất nghiêm túc.