Chương 526: Eq không có tiến bộ

Giang Nhung ở trong phòng tắm một lúc lâu mới ra ngoài, hy vọng lúc mình đi ra thì Trần Việt đã ngủ rồi.

Nhưng đáng tiếc là Trần Việt vẫn chưa ngủ.

Anh ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách và chăm chú lật xem.

Anh vẫn chưa ngủ, nghiêm túc đọc sách như vậy, chỉ cần anh không chú ý tới cô là được rồi.

Giang Nhungkhông nhìn Trần Việt nữa, giả vờ như anh không nhìn thấy được cô.

Cô nhẹ chân nhẹ tay, rón rén bước vòng qua trước giường, muốn leo lên giường từ bên phía Nhung Nhung nhỏ, ngài Trần sẽ không chú ý đến cô.

Thấy hành vi “bịt tai trộm chuông” của Giang Nhung, Trần Việt chỉ cảm thấy buồn cười, vì nhịn cười nên lồng ngực anh cũng khẽ rung lên.

Cuối cùng, khi Giang Nhung tự cho rằng Trần Việt không phát hiện ra mình, cô an toàn nằm ở bên trái Nhung Nhung nhỏ và khẽ thở ra một hơi, lại phát hiện ra ánh mắt nóng rực của Trần Việt đã sớm nhìn chằm chằm vào cô.

Hóa ra những hành động cẩn thận của cô vừa rồi đều bị anh nhìn thấy hết, nhưng người đàn ông này vẫn không nói tiếng nào, lặng lẽ nhìn cô làm trò cười.

Giang Nhung trừng mắt.

Đột nhiên cô thấy thật ghét anh!

"Sao vậy? Không phải em nói muốn massage cho anh à?" Trần Việt nhìn như đang lật sách nhưng đã sớm chú ý tới Giang Nhung.

"Để hôm khác đi. Hôm nay, em phải chăm sóc cho Nhung Nhung nhỏ." Giang Nhung nằm ở bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, xem nhóc con thành bia đỡ đạn của cô.

Trần Việt - người đàn ông này cũng thật là… Đã nhiều năm như vậy mà EQ vẫn không có tiến bộ, đầu óc vẫn giống như một khúc gỗ vậy.

Biết rõ ràng bây giờ cô rất lúng túng, anh có thể nhường cô một chút được không?

Lẽ nào sẽ có người chê cười anh sao?

"Đã đến lúc để Nhung Nhung nhỏ của chúng ta học cách ngủ một mình rồi." Nhung Nhung nhỏ đã hơn bốn tuổi, Trần Việt cảm thấy cần phải để cho cô bé dần học cách độc lập, không thể cứ để cho cô bé tiếp tục làm bóng đèn nhỏ nữa.

"Không được, con bé không ngủ ở bên cạnh em thì em không yên tâm." Giang Nhung mới không nỡ để cho con gái của cô phải ngủ một mình đâu.

Nếu như Trần Việt cứng rắn muốn cho Nhung Nhung nhỏ ngủ một mình, Giang Nhung nhất định sẽ đi theo Nhung Nhung nhỏ.

Trần Việt không nói nữa, dù sao anh muốn làm một việc gì đều không thích dùng lời nói mà thích dùng hành động thực tế hơn.

Giang Nhung cúi đầu hôn Nhung Nhung nhỏ rồi ngẩng đầu hỏi: "Trần Việt, anh có biết cô gái nào xinh đẹp, hiền lành lại tâm lý không?"

Trần Việt đặt quyển sách ở trên chiếc tủ đầu giường: "Có đấy."

"Ở đâu?" Giang Nhung vừa nghe xong thì kích động, hai mắt sáng ngời: “Anh quen cô gái nào tốt thì giới thiệu thêm vài người cho em làm quen đi."

Trần Việt giơ tay ôm hai mẹ con bọn họ: "Anh chỉ quen một người thôi, nhiều thì không có."

"Một cũng được, dù sao có cũng tốt hơn không." Giang Nhung cọ cọ vào trên cùi chỏ của anh: “Anh nói mau, nói mau đi, cô gái đó đang ở đâu? Xinh đẹp thế nào? Hiền lành ra sao? Tâm lý tới mức nào?"

Trần Việt ôm Nhung Nhung nhỏ và Giang Nhung vào trong lòng: "Cô ấy á, đúng lúc đang ở trong lòng anh. Về phần xinh đẹp bao nhiêu, tâm lý tới mức nào, chắc em biết rõ nhất rồi."

Ừ, lúc này, người đàn ông này lại biết nói lời dễ nghe, dỗ cho cô vui vẻ. Trong lòng Giang Nhung thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng không muốn bị những lời đường mật của anh nhanh chóng đốn ngã.

Cô nhéo thắt lưng của anh: "Trần Việt, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh nói linh tinh gì với em thế?"

Trần Việt nghiêm túc nói: "Mỗi câu anh nói với em đều nghiêm túc hết."

Có lẽ ở trong mắt người khác, Giang Nhung có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh thấy tất cả đều là ưu điểm của cô. Ở trong mắt anh, Giang Nhung vẫn luôn phát sáng khiến cho người khác chú ý.

"Vậy anh tìm giúp em một chị dâu xinh đẹp đi." Giang Nhung khẽ thở dài một tiếng, rầu rĩ nói: “Hôm nay anh trai em bị ốm, còn luôn miệng gọi ba."

"Cái gì?" Cơ thể Trần Việt hơi cứng đờ.

Giang Nhung vẫn chưa phát hiện ra sự khẩn trương của anh, nói tiếp: "Em nghĩ, chắc chắn anh ấy ở một mình quá lâu, quá cô đơn tịch mịch cho nên mới bị ốm. Con người khi bị bệnh đều rất yếu đuối, khi yếu đuối sẽ nghĩ tới đến ba mẹ. Em nghĩ anh ấy cần có một người ở bên cạnh."

Giang Nhung hiểu rất rõ cảm giác này. Trước đây khi cô rời xa Kinh Đô đi tới Giang Bắc, mỗi khi bị ốm, người cô nhớ nhất chính là mẹ.

Lúc ở nhà, khi bị cảm có mẹ để ý cô uống thuốc, sẽ nấu canh gừng cho cô... Khi phải ở một mình bên ngoài, bất kể có phải chịu khổ bao nhiêu, mệt thế nào cũng phải một mình chống đỡ.

Nghe Giang Nhung nói thế, Trần Việt mới thoáng yên tâm. Chỉ cần Tiêu Kình Hà không nói lộ ra thì mọi chuyện đều dễ làm.

Anh khẽ xoa đầu Giang Nhung: "Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được. Anh ấy không gặp được người mình muốn cưới, em có giới thiệu với anh ấy cũng vô ích thôi."

Giang Nhung không tán thành quan điểm này của Trần Việt.

Cô nói: "Nếu như không giới thiệu với anh ấy thì đến mặt cũng không nhìn thấy, làm sao biết được anh ấy có thể muốn kết hôn không? Em thấy chuyện duyên phận này cũng cần phải có người giới thiệu. Chúng ta cứ chọn ra người thích hợp rồi để cho bọn họ gặp mặt một lần, nói không chừng lại hợp mắt thì sao?"

Giang Nhung mỉm cười nói tiếp: "Ngài Trần, trước đây khi anh cầu hôn với em, chắc chắn cũng là nhìn thấy có duyên, vừa mắt đi."

Nếu không phải là nhìn vừa mắt, Giang Nhung mới không tin Trần Việt là người có cá tính nghiêm khắc thận trọng như vậy lại tùy tiện tìm một người phụ nữ đi đăng ký kết hôn.

"Ừ." Trần Việt gật đầu.

Trần Việt cưới Giang Nhung không phải vì tình yêu, nhưng anh biết rõ ràng một điểm, đó là khi nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Anh không chịu nổi khi nhìn thấy cô bị người khác bắt nạt, anh muốn bảo vệ cô, cho nên mới có những chuyện sau đó.

Giang Nhung chen vào trong lòng anh, rúc đầu vào trước ngực anh khẽ nói: "Ngài Trần, anh cũng đừng quên, hai người chúng ta đi xem mắt xong mới kết hôn đấy."

"Ừ, vậy anh sẽ nhờ Đường Nghị để ý giúp, nếu có người phụ nữ nào thích hợp, anh sẽ bảo anh ta liên hệ với Tiêu Kình Hà." Vừa nghe Giang Nhung nói vậy, Trần Việt cũng không thể nào phản đối được nữa.

Cho dù anh và Giang Nhung đi xem mắt, nhưng đấy là do anh dùng chút thủ đoạn, chỉ là anh không thể phủ nhận được chuyện cô và anh đã xem mắt mới kết hôn.

Cho nên, anh phải thừa nhận xem mắt không phải không đáng tin, cũng có thể tìm được người làm bạn bên cạnh mình cả đời.

Giang Nhung hỏi: "Ngài Trần, anh nói xem, khi anh làm việc gặp được rất nhiều phụ nữ như vậy, lẽ nào anh nhìn không vừa mắt người nào sao?"

"Có chứ!" Nếu như nhìn không vừa mắt, căn bản không thể đến bên cạnh anh làm việc được.

"Có à?" Giang Nhung cấu anh một cái: “Anh còn dám nói có?"

"Vì sao không thể nói có?" Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi, vậy mà Giang Nhung lại không hài lòng chỗ nào chứ?

Người xưa nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển... Quả nhiên không sai. Anh vĩnh viễn cũng không thể đoán được cô ấy đang suy nghĩ gì?

"Em nói không thể là không thể, không cần nguyên nhân."

"Được, em nói mới tính."

Nói ầm ĩ một lúc, Giang Nhung đã chìm vào giấc ngủ say trong lòng Trần Việt.

Nhìn vẻ mặt Giang Nhung ngủ yên, Trần Việt lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ, trong đầu chỉ suy nghĩ tới chuyện Tiêu Viễn Phong bị giết.

……Giang Nhung!

Bất kể thế nào, lần này, anh nhất định phải bảo vệ cô chu đáo!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện