Chương 543: Hung thủ là trần việt
Giang Nhung không mở video trước, mà cho gửi một tin nhắn thoại cho Tiêu Kình Hà: "Anh, anh có thời gian cùng bạn bè ở bên ngoài uống rượu, chẳng lẽ không có thời gian đến Nặc Viên một chuyến?"
Tiểu Trạch là đứa bé bọn họ cùng nhận nuôi, Giang Nhung và Trần Việt đều nuôi nó giống như con ruột của mình.
Hôm nay chính thức nhận nuôi Tiểu Trạch, đương nhiên họ hy vọng tất cả người thân quan trọng đều đến dự. Đây là sự công nhận với Tiểu Trạch, để tất cả mọi người biết sau này cậu sẽ tên là Trần Dận Trạch.
Ngày hôm qua cô đã thông báo cho Tiêu Kình Hà, nhưng Tiêu Kình Hà không đến, điều này làm cho trong lòng Giang Nhung có một chút bất mãn.
Sau khi tin nhắn thoại của Giang Nhung gửi đi, Tiêu Kình Hà chưa trả lời cô, cô đợi. Nhưng không đợi đến lúc Tiêu Kình Hà trả lời, lúc này mới ấn mở video Tiêu Kình Hà gửi tới.
Video mở ra, có thể thấy rõ ràng cảnh được quay lại là trong nhà Tiêu Kình Hà, thấy cảnh này, Giang Nhung lập tức ý thức được gì đó, ngồi thẳng lưng lên.
Video chạy chậm chầm, lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, tim Giang Nhung như thắt lại, cô như ngừng thở để xem.
Lúc cô nhìn thấy ba cô trong phòng đi ra, trong một tích tắc, toàn bộ người Giang Nhung đều mềm nhũn, điện thoại suýt chút nữa đã trượt khỏi tay cô.
Cô nhìn thấy ba rồi, thấy ba còn sống, ba cô có thể đi lại bình thường...
Dù là trên mặt ba đều là vết thương, nhưng mà cô không hề cảm thấy sợ hãi, cô dường như có thể xuyên thấu qua những vết thương nhìn thấy dáng vẻ của ba mình trước đây.
Trong mắt cô ba vẫn anh tuấn tiêu sái như khi còn trẻ, còn là dáng vẻ của ba cách đây hai mươi mấy năm.
Giang Nhung nhìn ba mình đi đến cửa nhìn qua mắt mèo, có vẻ là người ngoài cửa không quen biết, ông cũng không mở cửa, lại trở về phòng.
Không lâu sau, người gõ cửa bên ngoài dùng chìa khoá mở cửa vào nhà, rất nhanh đã trói ông mang đi.
Lúc cửa phòng mở ra trong tích tắc, ánh mắt Giang Nhung hầu như chỉ nhìn ba mình.
Một trong hai người bắt cóc ba mình, Giang Nhung nhớ kỹ, nhớ rất rõ khuôn mặt này, người này chính là người đi cùng Lục Diên, thay Trần Việt làm việc.
Mấy ngày hôm trước, lúc bọn họ trở về Bắc Kinh sau khi an táng ba, ở phi trường Tiêu Kình Hà còn đặc biệt chỉ người đó cho cô, hỏi cô có biết người kia hay không, hỏi cô người đó có phải người thay Trần Việt làm việc không?
Lúc ấy cô khăng định đó là người thay Trần Việt làm việc, thế nhưng là giờ này khắc này, cô hy vọng cô ta là một kẻ phản bội. Nếu như Hứa Huệ Nhi là tên phản bội, cô ta làm bất kỳ chuyện gì đều do người khác sai khiến, không liên quan đến Trần Việt.
Thế nhưng là Giang Nhung biết rõ, sau chuyện Hứa Huệ Nhi, Trần Việt đã giao cho Lục Diên kiểm tra tất cả người xung quanh anh, có một chút vấn đề, đều không để ở lại.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao có người bên cạnh Trần Việt bắt cóc ba cô?
Giang Nhung không biết mình là thấy thế nào sau khi xem xong video, xem xong rồi cả người cô cứng đờ, quên cả phản ứng.
Chính xác hơn, cô không biết mình là ai, không biết mình đang ở đâu, không biết mình có phải đang mơ không.
Cô hy vọng, bản thân rất có thể là đang nằm mơ.
Nhất định là đang nằm mơ.
Nếu không phải mơ, tại sao cô lại chứng kiến những chuyện kinh khủng như vậy.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là mình đang nằm mơ." Giang Nhung thì thào nói, đồng thời đưa tay bấm mạnh lên đùi mình.
Cảm thấy đau!
Như vậy nói cách khác, cô không phải đang nằm mơ, video cô vừa thấy là sự thật, rõ ràng là sự thật.
Giang Nhung nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng.
Cô lại một lần nữa ấn mở video, xem một lần nữa, để chắc bản thân không nhìn thấy ảo giác. Thấy trong video chính là cô ta, không phải do bản thân cô mà thực sự là cô ta.
Lúc này xem video, Giang Nhung rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn cô nghĩ nhiều, cô không cảm xúc dư thừa, xem hết video.
Sau khi xem xong, cô đặt điện thoại di dộng xuống, ngồi dựa vào ghế sa lon, lặng yên nhắm mắt lại, tâm loạn như ma, đầu óc rối như tơ vò.
Hung thủ sát hại ba cô thật sự là Trần Việt?
Không, không phải là Trần Việt, tuyệt đối không phải là Trần Việt.
Giang Nhung tin dù cả thế giới có thể là hung thủ sát hại ba cô, nhưng mà người đó chắc chắn không phải là Trần Việt.
Trần Việt đối với cô tốt như vậy, chỉ mong có thể đem cả thế giới trao cho cô.
Cô biến mất ba năm, Trần Việt đợi cô ba năm, bình thường cô có thể cảm giác được, Trần Việt dụng tâm che chở cô, sợ cô phải nhận lấy tổn thương.
Trần Việt làm sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn tổn hại đến tính mạng ba cô.
Nếu không phải Trần Việt, như vậy thì là ai đây?
Trong số bọn cướp, cô nhận ra rõ ràng, người kia chính là người bên cạnh Trần Việt, người thay Trần Việt làm việc.
Những gì cô ta làm chắc chắn đều là nghe lời Trần Việt.
Giờ này khắc này, Giang Nhung vô cùng hy vọng người bên cạnh Trần Việt là người phản bội, điều cô ta làm đều do người khác sai khiến.
Thế nhưng là người kia thì do ai sai khiến?
Giang Nhung biết rõ, giả thiết này tỷ lệ rất nhỏ, nhỏ đến hầu như không có khả năng phát sinh.
Tay cô run rẩy cho gọi điện thoại Tiêu Kình Hà, hy vọng Tiêu Kình Hà có thể cho cô một câu trả lời hợp lý.
Điện thoại gọi đi, bên Tiêu Kình Hà không nhận.
Lần một không có người nghe, Giang Nhung gọi tiếp lần hai... Rốt cuộc đến lần thứ năm bên kia đã có người nghe máy.
"Anh..." Lúc nói từ này, Giang Nhung run rẩy không có cách nói thêm câu nào.
"Hiện tại anh đang uống rượu, đừng làm phiền anh!" Tiêu Kình Hà nói một câu, rồi cúp điện thoại.
Nghe tiếng tít vang lên, tim Giang Nhung như đập nhanh hơn, nhanh như muốn nhảy ra khỏi họng cô.
"Đã trễ thế như vậy chưa ngủ sao, đang nghĩ gì thế?"
Giọng Trần Việt trầm thấp truyền tới tai Giang Nhung, làm cho cô tỉnh táo, cô vô thức giấu điện thoại ra sau lưng, lắp bắp nhìn anh, nói: "Chưa, có gì không?"
"Không có gì?" Vẻ mặt Giang Nhung hoảng hốt, sao Trần Việt lại không nhìn ra. Anh đưa tay sờ trán cô, không sốt, vậy nguyên nhân là gì?
"Em... Em không sao..." Giang Nhung muốn tỏ ra như không có việc gì, thế nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng cô.
"Giang Nhung!" Trần Việt cao giọng, có chút tức giận: "Có chuyện gì thì em cứ nói, đừng có giấu ở trong lòng. Anh là chồng em, dù là trời có sập xuống anh cũng đỡ giúp em."
"Trần Việt... Em..." Giang Nhung nhào vào trong ngực Trần Việt, ôm thật chặt anh: "Em sợ hãi, em thật sự rất sợ."
Trần Việt ôm Giang Nhung đang run rẩy: "Sợ gì, nói cho anh biết! Anh ở bên cạnh em, đừng sợ!"
"Em sợ chúng ta phải xa nhau! Em sợ có người gặp hãm hại anh! Em sợ rất nhiều rất nhiều..." Thế nhưng cô không nói cho anh biết về video mình đã xem.