Chương 732: Tôi sẽ giết anh
"Bởi vì anh ấy là anh Liệt của tôi!" Câu trả lời của Trần Nhạc Nhung đơn giản như thế mà không cần bất kỳ lý do nào khác.
Bởi vì anh là anh Liệt của cô nên trong lòng cô anh là người tốt nhất, giỏi nhất, không ai có thể thay thế.
Năm đó, khi cô còn rất nhỏ, không biết anh Liệt vì bảo vệ cô mà đã chiến đấu với rất nhiều người, lần đó gần như mất mạng.
Qua nhiều năm như vậy cô vẫn luôn nghĩ rằng anh Liệt đã hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng lại tranh thủ bỏ trốn khi cô đang ngủ. Sau khi cô tỉnh dậy đã không thấy anh Liệt đâu.
Cô ấy luôn nghĩ rằng anh Liệt đã bỏ rơi cô, không cần cô nữa. Mãi đến hai năm trước, mẹ cô mới nói sự thật cho cô nghe về chuyện lần đó anh Liệt đã dốc sức liều mạng bảo vệ cô. Lúc đó cô mới biết anh Liệt đã làm nhiều chuyện cho cô như vậy nhưng cô lại không biết gì.
Trong ký ức không mấy rõ ràng của cô, trong lòng cô đã nhiều lần trách móc anh Liệt, trách anh nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Hóa ra không phải, không phải... Anh Liệt cho tới bây giờ cũng chưa từng bỏ rơi cô. Vì vậy, lúc cô đến nước A suýt nữa bị Trần Dận Trạch bắt trở về thì anh Liệt đã kịp thời xuất hiện giúp cô.
"Chỉ vì anh ta là anh Liệt của em?" Trần Dận Trạch cười khẽ một tiếng rồi nói: "Nhung Nhung, bảo vệ tốt cho anh Liệt của em. Ngàn vạn lần phải bảo vệ anh ta, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vứt bỏ anh ta. Nếu không có thể em sẽ thật sự mất đi anh ta, mãi mãi không tìm thấy anh ta."
"Trần Dận Trạch, ý của anh là gì?" Sau khi nghe giọng nói của Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện anh ta đốt bức ảnh của cô, hoảng sợ nói: "Trần Dận Trạch, tôi cảnh cáo anh, anh dám làm gì anh Liệt, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. "
"Nói một chút xem, em có thể làm gì tôi?" Anh vẫn cười, giọng anh nghe bay bổng, có vẻ đang khiêu khích.
"Nếu anh dám làm gì anh Liệt của tôi, tôi sẽ giết anh." Trần Nhạc Nhung nghiến răng mạnh mẽ nói.
Lúc Trần Dận Trạch đốt bức ảnh duy nhất của anh Liệt, cô đã hận không thể giết anh ta. Nếu Trần Dận Trạch dám làm tổn thương tới anh Liệt, cô sẽ giết anh ta.
Cô khẳng định cô sẽ tự tay giết chết anh ta.
Cô nói được làm được.
"Giết tôi?" Trần Dận Trạch lặp lại lời nói của Trần Nhạc Nhung, dường như đang suy nghĩ khả năng xảy ra chuyện này là bao nhiêu.
"Cho nên tốt nhất anh đừng có ý tưởng động đến anh ấy, nếu không lời nói của tôi tuyệt đối không phải nói đùa." Sau khi nói câu này, đôi môi của Trần Nhạc Nhung nở một nụ cười nhẹ.
Vì anh Liệt, cô có thể không để tâm tới tính mạng mà chạy đến khu vực thiên tai để cứu mọi người.
Vì anh Liệt, cô cũng có thể phóng hỏa giết người.
"Quyền Nam Dương đường đường là người đứng đầu của một quốc gia lớn. Anh ta nắm trong tay sức mạnh quân sự cao nhất ở nước A. Tôi có thể làm gì anh ta?" Trần Dận Trạch cười cay đắng: "Nhung Nhung, nể tình em là em gái của tôi nên tôi nhắc nhở em một lần nữa. Đừng nghĩ anh Liệt của em đơn giản như vậy, anh ta còn thâm sâu khó lường hơn tưởng tượng của em nhiều."
Có một số chuyện, sự thật thường vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Có một số người trông thì đơn đơn giản nhưng thật ra anh ta không hề tốt đẹp như chúng ta nghĩ.
Nói xong Trần Dận Trạch liền tắt điện thoại. Anh không muốn nghe giọng nói của Trần Nhạc Nhung luôn bảo vệ cho người đàn ông kia. Nghe xong anh sẽ cảm thấy cảm thấy vô cùng đau lòng, mất mát, thậm chí anh còn có những ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Ý nghĩ đó quá đáng sợ. Đáng sợ đến nỗi chính anh còn cảm thấy sợ hãi.
"Nhung Nhung!" Trong miệng anh gọi tên cô, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra xa. Vị trí đó chính xác là vị trí của Lâm gia. Giờ đây Trần Nhạc Nhung cũng đang ở đó: "Lúc nào em mới có thể quay đầu lại nhìn tôi? "
Làm cho cô dừng lại và quay lại nhìn anh.
Ý nghĩ này đã khiến Trần Dận Trạch cười một cách mỉa mai, cười chính mình từ bao giờ lại trở nên ngây thơ như vậy.
Anh biết rõ cuộc đời này, trong mắt Trần Nhạc Nhung chỉ nhìn thấy người anh Liệt của cô.
Anh biết rõ đời này Trần Nhạc Nhung sẽ không có khả năng buông tay anh Liệt của cô.
Vì vậy, cô sẽ không bao giờ chủ động quay lại, không nhìn thấy anh ta phía sau cô, không nhìn thấy anh ta âm thầm bên cạnh cô nhiều năm như vậy.
Bắt đầu từ lúc nào?
Anh đối xử tốt với cô, muốn chiều chuộng cô, không còn đơn thuần là anh trai với em gái, mà là một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ.
Có lẽ khi cô nhìn cô lớn lên từng ngày, càng ngày càng quyến rũ thì loại suy nghĩ này đã nảy sinh trong đầu anh.
Tháng 9 vốn là thời tiết tốt nhất trong năm, nhưng Trần Dận Trạch cảm thấy thời tiết bây giờ thật tồi tệ.
Làm cho người ta hít thở không thông.
Chết tiệt!
Tại sao anh lại tự hành hạ mình như vậy?
Anh không cần phải miễn cưỡng bản thâm mình như vậy, anh có thể buông tay và làm nhiều hơn nữa...
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa làm cắt đứt suy nghĩ của Trần Dận Trạch, anh khẽ nhắm mắt lại, khép tâm trạng lại rồi nói: "Vào đi!"
"Cậu chủ, người mà cậu yêu cầu tôi điều tra, tôi đã tra ra được." Đường Nghị đẩy cửa vào, hai tay đưa thông tin cho Trần Dận Trạch: "Cậu xem một chút xem còn thiếu cái gì hay không?"
"Chú Đường, lúc chỉ có cháu và chú, chú không cần phải quá lịch sự như vậy." Trần Dận Trạch cũng đưa hai tay ra để nhận tài liệu và nói: "Năm đó nếu không nhờ chú thương hại cháu đưa cháu tới Nhà họ Trần thì cháu cũng không có khả năng trở thành con nuôi của Nhà họ Trần, càng không có khả năng trở thành cậu chủ của chú. "
"Cậu chủ, đó là vận mệnh của cậu, chuyện này không liên quan gì đến tôi." Cậu chủ nói vậy, nhưng là một cấp dưới thông minh, bạn không được trèo cao, nếu không hậu quả sẽ rất đáng thương.
"Nếu đây là vận mệnh của cháu thì chú cũng chính là quý nhân đã thay đổi vận mệnh của cháu." Trần Dận Trạch không nói về chuyện chính, nhưng đã nhắc tới vấn đề từ nhiều năm trước.
"Cậu chủ, cậu thực sự đã quá đề cao tôi. Chuyện năm đó là do cậu biết cách nắm bắt cơ hội, cũng do Trần tổng coi trọng cậu. Chuyện đó thực sự không liên quan gì đến tôi." Cậu chủ đột nhiên như vậy, Đường Nghị không hiểu rốt cuộc anh định làm gì, ông chột dạ lau mồ hôi lạnh.
Trần Dận Trạch thay đổi lời nói của mình: "Chú Đường, chú là trợ lý đặc biệt của ba cháu. Hai năm trước ông ấy đã phái chú làm việc bên cạnh cháu. Thật sự thiệt thòi cho chú rồi."
Đường Nghị nghe càng chột dạ hơn, lập tức nói: "Được làm việc cạnh cậu chủ là vinh dự của tôi."
"Chú Đường, hai ngày nay chú đã làm việc vất vả rồi. Chú có thể nghỉ hai ngày. Hai ngày nữa vẫn có chuyện cần chú làm giúp cháu." Trần Dận Trạch nói chuyện ân cần, lịch sự nhưng biểu cảm trên khuôn mặt khiến người khác nhìn thấy rõ, trông thật đáng sợ.
Đường Nghị nhanh chóng xua tay: "Cậu chủ, tôi không vất vả, tôi..."
Trần Dận Trạch nhướng mày ngắt lời Đường Nghị: "Chú Đường, chú gọi cháu một tiếng cậu chủ, vậy mà lời nói của cháu chú lại không muốn nghe?"
Đường Nghị cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, ông không dám nói thêm lời nào, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Trần Dận Trạch tốt nghiệp đại học, anh ta tiếp quản một số công việc ở Thịnh Thiên. Trong công việc,
anh ta vô cùng lịch sự, và tiếng tăm ở Thịnh Thiên rất tốt.
Anh ta là một người thông minh, cực kỳ thông minh. Anh ta biết rõ ba anh ta để Đường Nghị đến làm việc với anh ta không chỉ là để Đường Nghị giúp anh ta làm việc mà còn để Đường Nghị theo dõi mọi thứ.
Dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, Thịnh Thiên của Nhà họ Trần là tập đoàn kinh doanh khổng lồ như vậy thì người thừa kế chỉ có thể là dòng máu của Nhà họ Trần.
Trần Nhạc Nhung được ba yêu quý nhất. Chỉ cần cô ấy nguyện ý trở về thì dù là quay về New York hay Giang Bắc thì Thịnh Thiên sớm muộn gì cũng sẽ là của cô ấy.