Chương 744: Tổng giám đốc trần muốn gặp cô
"Được được được, anh nói đúng, Tổng Giám đốc Trần của chúng ta vĩnh viễn đều đúng." Giang Nhung đi vòng qua phía sau của ông, đấm vai cho ông: “Ngài Trần, mấy ngày nay anh đã nhớ con gái tới sắp không ngủ được rồi."
Trần Việt mạnh miệng: "Không nhớ."
Giang Nhung lại nói: "Tính cách con gái anh rất giống anh, rất quật cường. Nếu như anh không để ý tới con bé, như vậy anh cũng đừng mong lần này con bé sẽ để ý tới anh."
Vẻ mặt Trần Việt lại trầm xuống, gân xanh trên trán giật giật.
Giang Nhung nói tiếp: "Con gái là con của chúng ta, nếu như anh nỡ làm cho con bé chịu uất ức, vậy anh cũng không cần để ý tới con bé làm gì."
Mấy ngày qua, người đàn ông này nhớ con gái bao nhiêu, là người ngủ bên gối của ông, Giang Nhung làm sao có thể không biết được. Chỉ là bà không ngờ tính cách của hai ba con đều rất quật cường, không ai chịu liên hệ trước.
Trần Việt lật tài liệu, vẫn không nói gì.
"Trần Việt, anh nhìn ra tình cảm của Tiểu Trạch đối với Nhung Nhung từ lúc nào vậy?" Giang Nhung vẫn nhớ EQ ngài Trần nhà cô thấp tới mức siêu cấp, làm sao lại có thể sớm nhìn ra được tình cảm của Tiểu Trạch đối với Nhung Nhung.
"Bởi vì anh là đàn ông." EQ của ông không cao, nhưng IQ của ông cao, ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ không có cách nào gạt người được, đương nhiên đứa trẻ sống ở dưới tầm mắt của ông cũng đừng mong thoát khỏi hai mắt của ông.
"Thôi quên đi, chuyện đám trẻ vẫn để cho bản thân chúng xử lý đi. Chúng ta làm người lớn tuổi chỉ có thể có chút dẫn dắt thôi."
Giang Nhung thở dài, nghĩ tới hôm nay gọi điện thoại cho Trần Dận Trạch, đứa trẻ kia thông minh như vậy lại hiểu chuyện như vậy chắc chắn có thể hiểu rõ tâm tư và công sức của ba mẹ.
Tình cảm là do hai bên tự nguyện, tuyệt đối không phải do một bên cưỡng ép là có thể nở hoa kết trái.
...
Thời tiết ở thành phố Lâm Hải rất tốt, một năm nhiệt độ bình quân vào khoảng hai mươi độ.
Bởi vì đây là một thành phố sát biển nên thường có gió biển thổi qua, chất lượng môi trường cũng tốt, không khí buổi sáng sớm vẫn mang theo chút mùi thơm trong lành.
Trần Nhạc Nhung miễn cưỡng lật người, rúc vào trong chăn tiếp tục ngủ thêm.
Nghĩ đến tối hôm qua anh Liệt có thể ở bên cạnh cô, có thể ngủ cùng cô, lúc cô ngủ, môi cũng cong lên.
Một giấc ngủ này cô ngủ suốt mấy giờ vẫn không định tỉnh lại, là điện thoại để ở bên cạnh đổ chuông đánh thức cô.
Cô gãi đầu, một lúc lâu mới giơ tay ra tìm điện thoại, cầm lên xem. Là điện thoại của Lục Diên.
Lục Diên là trợ lý đặc biệt của ba cô. Ba cô đi tới đâu, Lục Diên sẽ đi tới đó.
Trần Nhạc Nhung biết rất rõ, cuộc điện thoại này là Lục Diên gọi, nhưng thật ra rất có thể là do ba cô gợi ý.
Tối hôm qua ba cô gọi điện thoại cho cô, cô chẳng những không nghe còn ngắt điện thoại, nói vậy chắc chắn ba đang tức giận cô, cho nên ba cũng lười tự mình gọi điện thoại cho cô.
Rõ ràng là cô từ chối cuộc điện thoại của ba, lúc này nhìn thấy không phải là số của ba, cô lại thấy khổ sở.
Suy nghĩ một lát, Trần Nhạc Nhung vẫn nghe máy: "Chú Lưu, chào chú."
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ sung sướng một chút, giống như khi còn bé nói chuyện với chú Lưu vậy. Chú Lưu thương cô, có lẽ sẽ nói giúp cô vài lời ở trước mặt ba.
"Cô chủ, Tổng Giám đốc Trần muốn gặp cô!" Giọng nói của Lục Diên khẽ truyền tới trong tai Trần Nhạc Nhung.
"Ba muốn gặp cháu ạ?" Trần Nhạc Nhung đã biết chú Lưu gọi điện thoại cho cô tuyệt đối là do ba của cô gợi ý, nhưng vừa nghe ba muốn gặp cô, cô vẫn thấy sau lưng ớn lạnh: “Nhưng bây giờ cháu đang ở nước A, không tiện quay về."
Lục Diên nói: "Cô chủ, Tổng Giám đốc Trần đang ở dưới tầng chỗ cô ở."
"Cái gì?" Vừa nghe được Lục Diên nói vậy, Trần Nhạc Nhung liền nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra nhìn. Trước khu căn hộ của bọn họ có một chiếc Bingley loại số lượng có hạn đang đỗ.
Xe này là chiếc xe đặc trưng mà ba cô vẫn ngồi.
Đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy ba cô lái chiếc xe nào khác ngoài Bingley. Có thể thấy được trong lòng ba là người chung tình thế nào. Không chỉ có người, ngay cả xe, quần áo các loại, quanh năm đều giống như một ngày.
A a a -
Tốc độ của ba cô lúc nào cũng kinh người như vậy. Hôm qua gọi điện thoại cho cô có thể còn ở New York, một tối đã bay đến thủ đô Lâm Hải nước A rồi.
Xem ra lần này ba thật sự rất tức giận, ba nhất định sẽ bắt cô trở về. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Trần Nhạc Nhung gấp đến độ xoay quanh, thật sự không biết mình nên làm gì nữa?
"Cô chủ, là cô xuống gặp Tổng Giám đốc Trần, hay Tổng Giám đốc Trần đi lên gặp cô?" Giọng nói của Lục Diên lại từ trong điện thoại truyền tới trong tai của Trần Nhạc Nhung.
"Cháu, cháu... chú Lưu, hai người vào bằng cách nào?" Hôm qua, khi tài xế chở cô vào khu này đã phải đi qua nhiều đợt kiểm tra an ninh, nói người bình thường không thể vào đây được. Vậy ba của cô vào thế nào?
"Cô chủ, cô cảm thấy có chỗ nào mà Tổng Giám đốc Trần muốn đi lại không thể đi được chứ?" Lục Diên không nhẹ không nặng hỏi lại một câu, giọng nói kia dương như đang nói cô nhóc này còn thật sự không biết ba của cô sao?
"Cháu..." Quả nhiên là cô đã xem thường ba cô, ngay cả nguyên thủ của nhiều nước gặp ba cô còn phải nể mặt vài phần, chỉ tới chỗ này thôi, căn bản không phải là vấn đề đối với ba cô.
"Cô chủ?"
"Cháu sẽ xuống ngay." Trần Nhạc Nhung cúp máy, vội vàng trở lại trong phòng, muốn xem thử ngoại trừ cửa lớn còn có lối ra nào khác có thể rời khỏi nơi này không.
Sự thật làm cho cô đặc biệt thất vọng. Cô đi vài vòng cũng không tìm ra lối nào khác có thể chạy đi được. Cho nên bây giờ cô chỉ có thể chấp nhận nguy cơ bị bắt trở về, buồn rầu đi gặp ba của cô.
Chiếc xe Bingley số lượng có hạn kia lại đỗ ở cửa lớn, từ trong phòng đến cửa lớn chỉ cách hơn mười mét ngắn ngủi, Trần Nhạc Nhung lại cố ý dây dưa, kéo dài tới mười mấy phút mới đi đến bên cạnh xe.
Lục Diên sớm đã xuống xe chờ, thấy Trần Nhạc Nhung tới, ông ta cười hì hì nói: "Cô chủ, cô tới rồi."
"Chú Lưu, chào buổi sáng!" Trần Nhạc Nhung ngọt ngào nói một tiếng.
"Chào buổi sáng?" Lục Diên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: “Mặt trời hôm nay di chuyển nhanh thật đấy. Mới sáng như vậy không ngờ đã lên tới đỉnh đầu rồi."
Lời này của Lục Diên rõ ràng là đang nói không còn sớm, cũng đã là buổi trưa rồi. Buổi sáng Tổng Giám đốc Trần đã xử lý rất nhiều chuyện lớn, trong tài khoản ngân hàng không biết đã tăng thêm bao nhiêu con số không, một kế hoạch thu mua nào đó đang được tiến hành...
"Chú Lưu, chú cũng càng lúc càng đáng yêu rồi.” Trần Nhạc Nhung làm sao có thể không biết ý của Lục Diên, chỉ là mấy năm nay, cô đã quen rồi.
"Cô chủ, Tổng Giám đốc Trần ở trên xe." Lục Diên chỉ vào ghế sau xe, lại cho Trần Nhạc Nhung một ánh mắt, nói cho cô biết ba của cô có thể vẫn đang tức giận.
Trần Nhạc Nhung gật đầu và đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe: "Ba."
Trần Việt mặc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần tây dài đen, ngồi ở ghế sau, trong tay cầm một tập tài liệu. Ông đang cúi đầu xem, không tiếp lời, cũng không trả lời.
"Ba..." Thấy gọi một tiếng mà ông không có phản ứng, Trần Nhạc Nhung lại gọi thêm một tiếng nữa, nhưng ba cô vẫn không hề ngẩng đầu lên, giống như căn bản không có nghe được cô gọi ông vậy.
"Ba!" Trần Nhạc Nhung leo lên trên xe, chen tới ngồi bên cạnh Trần Việt, ngả đầu vào bên cạnh Trần Việt rồi cọ cọ: “Ba, ba định cả đời cũng không để ý tới con sao?"
Trần Việt vẫn đang nhìn tài liệu trong tay, mặc kệ cô con gái của mình làm nũng ở bên cạnh.
"Ba, ba thật sự không để ý tới Nhung Nhung sao?" Trần Nhạc Nhung biết việc mình làm lần này rất quá đáng nên mới chọc cho ba tức giận, nhưng không ngờ ông còn thật sự không để ý tới cô.
Trần Việt vẫn không trả lời cô, giống như trong mắt ông chỉ có tài liệu trong tay, không nhìn thấy được cô con gái này.