Chương 947: Thông minh bị thông minh hại
Thái Yên Chi thừa nhận rồi!
Vậy mà bà ta cũng dám thoải mái thừa nhận là hung thủ giết chết mẹ của Quyền Nam Dương!
Câu thừa nhận của Thái Yên Chi còn mang theo sự khiêu khích, sự khiêu khích đầu tiên là người phụ nữ kia đúng là do bà ta giết, sự khiêu khích thứ hai là vậy thì anh làm gì được tôi, cũng có nghĩa là cứa thêm một dao lên vết thương của Quyền Nam Dương.
Bà ta nhìn sang Quyền Nam Dương, thấy anh vẫn đang rất bình tĩnh, thậm chí còn thấy ý cười trên mặt anh.
Quyền Nam Dương hờ hững mới mọi điều bà ta nói, khiến bà ta cho rằng người phụ nữ bị bà ta hại chết không phải mẹ của Quyền Nam Dương, thậm chí là một chút liên quan cũng không có.
Lúc bà ta đang thăm dò Quyền Nam Dương, muốn nhìn thấy vẻ đau khổ ở anh, thì ánh mắt Quyền Nam Dương chuyển sang bà ta.
Thu hút được sự chú ý của Quyền Nam Dương, Thái Yên Chi cảm thấy vui vẻ, bà ta giống như phát điên mà hỏi: “Quyền Nam Dương, cậu bảo vệ không nổi mẹ cậu, lại còn để cho hung thủ huênh hoang lâu như vậy, tim cậu có đau không? Cậu hận không?”
Bà ta lại tiếp tục nói: “Chắc chắn là cậu hận rồi, cậu hận không thể một đao giết chết tôi. Nhưng mà cho dù cậu giết tôi thì người mẹ đáng chết của cậu cũng không thể sống lại.”
Âm thầm giết hại vợ của tổng thống Quyền Lập Chí, đây là chuyện khiến bà ta đắc ý nhất trong cuộc đời.
Người phụ nữ đã chết kia là ai?
Đó là thiên kim của nhà họ Diêu vừa có quyền vừa có thế ở Lâm Hải Thành này, từ nhỏ đã được định trước, lớn lên sẽ trở thành vợ của tổng thống Quyền Lập Chí.
Thái Yên Chi cảm thấy, người phụ nữ họ Diêu kia không đẹp bằng bà ta, cũng không thông minh bằng bà ta, càng không biết cách khiến đàn ông vui vẻ… được trở thành vợ của tổng thống Quyền Lập Chí, chỉ vì người phụ nữ chết tiệt đó sinh ra ở nhà họ Diêu danh tiếng.
Thái Yên Chi chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó chính là xuất thân của bà ta, chính vì xuất thân không xứng nên bà ta mới không thể ở bên cạnh Quyền Lập Chí.
Nhưng cho dù gia thế của bà ta không lớn, nhưng ít nhiều cũng giúp đỡ được Quyền Lập Chí, thì năm đó người ngồi lên vị trí phu nhân của tổng thống Quyền Lập Chí ngoài bà ta ra không thể là ai khác, nào đâu tới phiên người phụ nữ họ Diêu đó.
Đàn ông vì để ổn định địa vị của bản thân, sẽ chọn người phụ nữ có thể giúp đỡ cho mình, giúp đỡ cho gia tộc mình, Thái Yên Chi cảm thấy như vậy không có gì sai, vì vậy bà ta không đổ mọi thù hận lên người Quyền Lập Chí, mà tính toán hết lên người phụ nữ họ Diêu đó.
Mấy năm nay, bà ta âm thầm lôi kéo làm mạnh vây cánh của mình, lặng lẽ tuyển dụng người tài, trải qua nhiều năm nỗ lực và chuẩn bị, mới có thể vào thời điểm quan trọng giết chết người phụ nữ họ Diêu đó.
“Hận bà sao?” Quả thật Quyền Nam Dương đang cười, nhưng đó là nụ cười khinh bỉ: “Thái Yên Chi, bà quá xem trọng bản thân mình rồi. Tôi là một người tốt bụng, tuyệt đối sẽ không giết bà, tôi sẽ để cho bà sống thật tốt, để bà nhìn thấy con trai mình chết như thế nào.”
Thái Yên Chi hiểu được chuyện mẹ Quyền Nam Dương chết đã đả kích anh, Quyền Nam Dương không phải một người lương thiện, anh biết được bây giờ Thái Yên Chi đang quan tâm đến điều gì.
“Quyền Nam Dương, cậu dám? Cậu đừng quên, cậu đã xây dựng hình tượng gì trước dân chúng, Đông Minh dù sao cũng là con cháu nhà họ Quyền.” Thái Yên Chi cho rằng Quyền Nam Dương không dám, nhưng lại nghĩ đến anh trai đã chết của Quyền Nam Dương, tim không khỏi đập mạnh, có chút sợ hãi.
Quyền Nam Dương cười.
Không dám?
Trong từ điển của anh quả thật sự không từ này.
Một Quyền Đông Minh phản bội mà anh còn không xử lí được, thì anh có năng lực gì ngồi trên ghế tổng thống này?
Long Duy tiếp lời: “Thái Yên Chi, bà đã nói với chúng tôi nhiều chuyện như vậy, thì tôi cũng nói cho bà biết một chuyện.”
Long Duy là anh em tốt của Quyền Nam Dương, bọn họ đều không phải người lương thiện, nhất là lại còn am hiểu đạo lý ăn miếng trả miếng.
“Bà có biết vì sao con trai bà ngu ngốc đến mức trước nhiều máy quay như vậy nói ra sự thật không? Bà có biết vì sao căn cứ đặt mìn bị chúng tôi phá hủy không?” Thái Yên Chi biết tính toán, Long Duy đương nhiên cũng biết, hơn nữa còn không thua kém Thái Yên Chi.
Thái Yên Chi phẫn nộ nhìn Long Duy, lạnh lùng nói: “Cậu là cái thá gì? Cậu có tư cách gì đứng ở đây nói chuyện với tôi?”
Long Duy nhẹ nhàng nói: “Đừng quan tâm tôi là ai, tôi sẽ nói hết cho bà biết, con trai bà nói năng vớ vẩn, đó là vì đồ ăn của anh ta đã bị người khác động tay vào rồi. Chỉ cần anh ta kích động, thuốc sẽ phát huy hiệu quả, anh ta sẽ không kiềm chế được mà nói hết ra.”
Thái Yên Chi hỏi: “Kẻ đó là ai?”
Long Duy không trả lời bà ta, tiếp tục nói một cách chậm rãi: “Căn cứ của mấy người bị chúng tôi phá hủy, vì trong quân của bà có cài người của chúng tôi.”
Long Duy lắc lắc đầu, vẻ thất vọng nói: “Thái Yên Chi, bà là một người thông minh. Mấy người biết cài tai mắt chỗ tôi, sao không nghĩ rằng chúng tôi cũng có thể dùng chiêu này chứ?”
Thái Yên Chi tức giận nghiến răng: “Bọn chúng là ai? Nói cho tôi biết, kẻ đó là ai?” Cho dù chết, bà ta cũng phải kéo những người đã phản bội mình chết chung.
“Là tôi.” Một âm thanh nam tính truyền đến, cửa phòng mở ra, Bùi Huyên Trí bước vào, anh ta bình tĩnh, không hoảng sợ bước về phía Thái Yên Chi.
“Hóa ra là cậu!!” Từ vẻ kinh ngạc của Thái Yên Chi, không khó phát hiện bà ta đã đoán không ra nội gián được cài vào lại là Bùi Huyên Trí.
Bởi lẽ, vì Trần Nhạc Nhung, Bùi Huyên Trí vẫn luôn không hòa thuận với Quyền Nam Dương, vì vậy anh ta mới dần dần bị Quyền Nam Dương lạnh nhạt, trong cuộc sống bị lạnh nhạt, trong công việc lại càng không chiếm được ưu thế.
Một thời gian dài, Bùi Huyên Trí ngày ngày càu nhàu sau lưng Quyền Nam Dương, ngày ngày nói xấu Quyền Nam Dương không ra gì trước mặt Quyền Đông Minh.
Lúc anh ta cảm thấy chán nản, Quyền Đông Minh tìm cơ hội giới thiệu anh ta với Thái Yên Chi.
Thái Yên Chi là một người vô cùng cẩn trọng, sau khi Quyền Đông Minh giới thiệu Bùi Huyên Trí với bà ta, bà ta không lập tức tin dùng Bùi Huyên Trí, mà đã kiểm tra quan sát một thời gian dài.
Sau một thời gian, Thái Yên Chi xác định Bùi Huyên Trí không có vấn đề gì, mới chính thức để Bùi Huyên Trí, người có nhiều thù oán với Quyền Nam Dương, gia nhập vào hội của bọn họ.
Bùi Huyên Trí, người không hợp với Quyền Nam Dương, người bị Quyền Nam Dương lạnh nhạt trong cuộc sống, người ngày ngày oán trách anh ta.
Vậy mà anh ta lại là gián điệp của Quyền Nam Dương!!
Có điều sau khi suy nghĩ lại, Thái Yên Chi liền hiểu rõ.
Trước kia Bùi Huyên Trí nhận được sự trọng dụng và tin tưởng của Quyền Nam Dương, anh ta tuyệt đối sẽ không vì một cô gái mà phản bội lại Quyền Nam Dương.
Một chuyện đơn giản như vậy đáng ra bà ta nên nghĩ đến từ lâu mới phải, vậy mà bà ta không nghĩ tới, chính vì sự hồ đồ và sơ ý, bà ta mới trúng kế của Quyền Nam Dương và Bùi Huyên Trí.
Thái Yên Chi tức giận đến đấm ngực dậm chân, nhưng mọi chuyện không thể thay đổi được nữa.