Chương 987: Không hề hối hận
Muốn nói người hiểu Quyền Nam Dương nhất, chắc chắn không phải Trần Nhạc Nhung, mà là người làm anh em với Quyền Nam Dương mấy chục năm là Long Duy.
Vị trí Tổng thống nước A này, có sức hấp dẫn rất lớn, bao nhiêu người vì nó đánh mất tính mạng của bản thân và gia đình cũng không tiếc.
Nhưng với Quyền Nam Dương, vị trí Tổng thống nước A này, chỉ là anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ và chứng minh năng lực của anh thôi.
Anh muốn cho người đàn ông trước giờ chưa từng yêu thương hai mẹ con họ biết, Quyền Nam Dương anh cũng không thua kém con trai của người kia, người kia không yêu thương hai mẹ con bọn họ là sai lầm lớn nhất của ông ta đời này.
Long Duy hỏi đến cùng: "Nói thử xem, tôi thật sự rất muốn biết đáp án từ trong miệng cậu."
"Muốn biết?" Quyền Nam Dương cong môi, cười như không cười nói: "Tôi hao hết tâm tư, đánh bại bao nhiêu người mới có thể ngồi lên vị trí này, cậu cảm thấy tôi có thể dễ dàng buông nó ra sao?"
"Có thể hay không không phải tôi nói là được." Long Duy nâng tay, đâm đâm vào ngực Quyền Nam Dương: "Tên nhóc cậu đã sớm để lại đường lui cho mình rồi, cậu lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi đâu.”
"Vậy còn cậu?" Chuyện của mình, thật sự Quyền Nam Dương đã sớm có tính toán, anh không muốn đấu tranh quyền lực, đã sớm để lại cho mình một con đường lui, bây giờ chuyện anh quan tâm là tính toán sau này của người anh em này.
"Tất cả tôi đều nghe theo Tiểu Nhi, cô ấy muốn đi đâu, tôi sẽ đi theo cô ấy đến đó." Long Duy lại ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa: "Tuy đây là nơi chúng ta lớn lên từ nhỏ, nhưng bây giờ lại không có chút cảm xúc gì với nó. Không biết là vì chúng ta bạc tình, hay là vì thành phố này đã gây ra cho chúng ta quá nhiều tổn thương.”
Thành phố này nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, bọn họ cũng từng yêu nó, nhưng cũng đã bị nó làm cho thương tích đầy mình, so với ở lại, thì không bằng rời khỏi, thế giới này rộng lớn như vậy, luôn sẽ có một nơi có thể mở rộng vòng tay nghênh đón bọn họ.
"Cho dù đi đến đâu, có gì cần thì gọi điện thoại cho tôi." Nghe nói Long Duy muốn đi, Quyền Nam Dương cũng không khuyên anh ta, vì anh biết, trái tim đã đi rồi, người ở lại còn có ý nghĩa gì nữa.
Cũng giống như anh vậy, người còn đang đứng trên cổng lầu Bắc Cung cười nhìn cuộc đời, nhưng trái tim trong lòng ngực không biết đã chạy đi đâu rồi.
"Nam Dương, tuy rằng tôi không có gia tài bạc triệu như cậu, nhưng muốn sống cuộc sống bình thường với Tiểu Nhi, tôi vẫn có thể làm được." Long Duy lại thu hồi tầm mắt lần nữa, nâng tay vỗ vỗ bả vai Quyền Nam Dương: "Nam Dương, giữ gìn sức khỏe! Cho dù tôi đi bao xa, cậu vẫn là anh em của tôi."
"Giữ gìn sức khỏe!" Quyền Nam Dương đáp lại bốn chữ, đứng yên nhìn Long Duy dứt khoát xoay người rời đi trước mắt anh, đứng yên nhìn anh ta càng đi càng xa.
Có lẽ, lần này Long Duy đi, cả đời bọn họ sẽ không gặp lại nữa, nhưng mà Long Duy có người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh, Quyền Nam Dương cũng yên tâm.
Lại nhìn ngựa xe như nước dưới cổng thành, bên cạnh thiếu một người làm bạn, tâm trạng của Quyền Nam Dương cũng khác đi.
Một người leo cao tới đâu, có được bao nhiêu của cải, nếu bên cạnh không có người quan tâm săn sóc, tất cả mọi thứ trong tay cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Anh nghĩ nghĩ, thật sự không nghĩ ra mình còn có lý do gì để tiếp tục ngồi trên vị trí cao cao tại thượng không thể làm chủ được bản thân này nữa.
Khi Quyền Nam Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Lâm Thành Thiên lại không sợ chết nói chuyện: "Ông chủ, trời sắp tối rồi, còn muốn đi Viện dưỡng lão Hoài Đức không?"
Đi!
Đương nhiên phải đi!
Anh còn muốn đi xem cuối cùng người đàn ông kia còn gì để nói với anh, anh còn muốn đi hỏi xem người đàn ông kia có hối hận hay không.
......
Viện dưỡng lão Hoài Đức.
Khác với ngày xưa, nhân viên bảo vệ ở đây được tăng lên gấp đôi, nhân viên bảo vệ trước kia là vì bảo vệ sự an toàn của Tổng thống tiền nhiệm, còn trách nhiệm của bọn họ bây giờ là theo dõi và kiểm soát Tổng thống tiền nhiệm.
Lúc Quyền Nam Dương tới Viện dưỡng lão Hoài Đức, trời đã tối rồi, trong viện đã mở đèn, đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn không khác gì ban ngày.
Quyền Lập Chí ngồi trong phòng sưởi, vẫn luôn ngồi yên như thế, ánh mắt tan rã nhìn vào một chỗ nào đó, chỗ nào còn cường thế bá đạo cao cao tại thượng ngày xưa đâu.
Quyền Nam Dương đứng một lúc lâu, Quyền Lập Chí vẫn không có phản ứng gì, giống như ông ta không còn cảm nhận được tất cả tiếng động của thế giới bên ngoài nữa.
"Hối hận?"
Sau khi đợi một lúc lâu, Quyền Nam Dương vừa mở miệng đã hỏi một câu như thế, một câu hỏi ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, nhưng vẫn lôi kéo được sự chú ý của Quyền Lập Chí.
"Hối hận?" Quyền Lập Chí từ từ ngẩng đầu quan sát Quyền Nam Dương, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ thù có thù sâu như biển với ông ta: "Hối hận! Tao đương nhiên hối hận!"
"Ông hối hận?" Rõ ràng, Quyền Nam Dương không dám cho rằng hối hận Quyền Lập Chí nói là hối hận giống ý của anh.
Quả nhiên, chỉ chốc lát Quyền Lập Chí đã cho anh đáp án: "Tao hối hận vì năm đó phát hiện mày có suy nghĩ khác thường mà không nhẫn tâm diệt trừ. Tao hối hận vì lúc anh cả mày muốn giết mày tao đã không cô hết sức giúp đỡ nó. Nếu năm đó tao sáng suốt một chút, cũng sẽ không đến mức bị mày lừa gạt lâu như vậy."
Năm đó, ông ta không diệt trừ Quyền Nam Dương có suy nghĩ khác thường, là vì ông ta nghĩ rằng một Quyền Nam Dương nho nhỏ không thể lên cao, cho dù ông ta có giày vò thế nào, anh cũng không thể trốn thoát khỏi tay ông ta.
Mãi đến sau này, Quyền Nam Dương giành được vị trí Tổng thống, Quyền Lập Chí mới biết rằng, thì ra ông ta vẫn luôn xem thường đứa con trai nhỏ này.
Sở trường của Quyền Nam Dương chính là chịu đựng và ngụy trang, vì vậy mới có thể lừa gạt ông ta, dễ dàng ngồi yên trên vị trí Tổng thống.
Quyền Nam Dương lừa ông ta, còn khiến ông ta thân bại danh liệt, ông ta có thể không hối hận sao? Ông ta hối hận đến xanh cả ruột rồi, nhưng có tác dụng gì chứ?
Thứ không mua được trên đời này chính là thuốc hối hận.
Lại một lần nữa, Quyền Nam Dương để Quyền Lập Chí hung hăng đâm anh một dao, anh cho rằng chuyện đã tới lúc này rồi, ít nhiều Quyền Lập Chí cũng sẽ tỉnh ngộ.
Nhưng sự thật cho anh biết, anh nghĩ nhiều rồi, là vì trong lòng anh còn nhớ đến một chút quan hệ cha con trên danh nghĩa của bọn họ.
Bây giờ, Quyền Lập Chí tự tay gạt đi tình cảm vốn đã ít đến đáng thương của bọn họ, Quyền Nam Dương cũng không cần quan tâm cái gì nữa.
Anh hỏi: "Ông giết chết cả nhà họ Long, thật ra tôi cũng biết âm mưu của ông. Nhưng trước mặt mấy chục ánh mắt, ông để người khác hủy diệt vợ chồng em gái ruột của ông, cuối cùng là vì sao?”
Quyền Nam Dương biết được chuyện Quyền Lập Chí cho người vu oan vợ chồng nhà họ Thẩm là gián điệp từ chỗ Thái Yên Chi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra vì sao Quyền Lập Chí lại làm như vậy.
"Mày muốn biết?" Quyền Lập Chí hỏi lại.
"Phải. Tôi nghĩ không ra, đành phải tới hỏi người có liên quan là ông thôi." Quyền Nam Dương có nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng có nhiều thứ nói không rõ, nên muốn biết được đáp án từ chỗ Quyền Lập Chí.
"Quyền Nam Dương, mày thật sự muốn biết sao?" Quyền Lập Chí lại hỏi, giọng nói cao hơn mấy phần.
"Phải." Quyền Nam Dương lại chắc chắn nói.
"Mày muốn biết!" Quyền Lập Chí bất thình lình cười ha hả, cười một lúc lâu mới che ngực, ánh mắt dữ tợn nhìn Quyền Nam Dương: "Mày muốn biết. Nhưng tao sẽ không nói với mày, mày có thể làm gì tao chứ?"