Chương 107: Bị người chú ý
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Dịch Cốt thấy khóe miệng Đỗ Trần lộ ra một nụ cười quái dị, không khỏi dừng lại hỏi.
"Có khách nhân đến!"
Tay Đỗ Trần đặt lên song cửa lầu, kết cấu khóa của đấu thần thế giới chỉ dừng lại ở trình độ trước trung đại tiền kiếp, loại này trong mắt Đỗ Trần như món đồ chơi song hoàn tỏa tầm thường của tiểu hài tử, nó cùng thánh khí tỏa căn bản là không khác gì - hai cái trình độ kỹ thuật kém nhau tới mấy trăm năm. Đây cũng là nguyên nhân mà thiết tặc của thế giới này không ai có thể mở thánh khí tỏa.
Người khác có lẽ không để ý, nhưng Đỗ Trần rất dễ dàng phát hiện ra hai hoa nhân nhợt nhạt trên ổ khóa, có người đã thử phá khóa.
Harry không, mà Đỗ Trần tuyệt sẽ không phá khóa của mình.
Cái này không phải là thiết tặc thì là cái gì? Hơn nữa từ trình độ này cho thấy, đây là do "cao thủ" mở khóa của thế giới này gây nên.
Đỗ Trần quay đầu nhìn thoáng qua hai trướng bồng cách đó không xa, lão đổ quỷ cùng lão thầy bói đều không thấy đâu, nhưng lúc đêm thế này bên cạnh Thượng Thủy hà có rất nhiều cặp tình lữ đệ tử đang tản bộ.
Tra xét dấu vết rất nhỏ trên khóa, Đỗ Trần cười nói:
"Là do hai người hợp tác mở khóa. Bên ngoài có rất nhiều đệ tử nên bọn họ không có khả năng đi vào giữa ban ngày, càng không có khả năng giữa ban ngày ban mặt phi thân đến, vậy nhất định là từ cách vách tiến vào sân. Phi, kỹ thuật quá kém, loại đồ chơi này mà phải hai người mới có thể mở, quả thực hỗn đản!"
Một mặt nói, Đỗ Trần một mặt mở khóa, vào cửa kiểm tra.
"Lạ nha!"
Dịch Cốt mặc dù thực lực mất nhưng đối với phương diện mở khóa một khiếu cũng không thông, hắn nhìn một chút xung quanh không có vẻ gì dị thường hỏi:
"Thiếu gia, đã mất đồ vật gì sao?"
"Quái là không mất gì cả!"
Trên tay Đỗ Trần hiện ra một đóa Liên Hoa:
"Phòng ngủ chỉ có hơn mười hai kim tệ hiện kim, còn có không ít châu báu đồ chơi của bối bối nhưng lại không thiếu thứ gì. Nếu hai tên trộm đến không phải để cướp tiền thì… ta làm gì có gì khác, chỉ có di sản của Phillip! Đáng tiếc, đã để cho "những khách nhân" thất vọng, bọn họ không biết ta cất giấu đồ tốt trong Liên Hoa thánh khí."
"Hừ, hai tiểu mao tặc này tự cho thông minh lại không nghĩ ta đã nhìn ra có khách nhân tới. Không tưởng bọn họ căn bản đã bại lộ ý đồ."
Đỗ Trần cười lạnh nói:
"Nếu bọn họ lưu lại nhiều dấu vết một chút, lấy đi tài vật, nói không chừng ta còn nghĩ có người nhìn đống tài vật của ta mà đỏ mắt, thuận tay lấy đi mấy mai kim tệ tiêu xài. Nhưng bây giờ… a!"
Dịch Cốt sắc mặt âm lãnh gật đầu:
"Bọn họ tìm thứ gì đó mà Phillip lưu lại. Nhưng thực nghiệm thất của Phillip đã bị một trận hỏa hoạn thiêu hủy, biết thiếu gia là người có di sản của Phillip chỉ có thánh giáo!"
"Còn có một trường hợp khác. Có ít "khách nhân" biết bối bối đến từ thực nghiệm thất của Phillip, cũng có thể bọn họ muốn thu dưỡng bối bối. Ta phải xem di sản của Phillip!"
"Nếu như vậy thì có chút phiền toái. Luyện kim thực nghiệm thất của Phillip là cơ mật cao nhất, người có thể biết bối bối tiểu thư đến từ nơi nào nhất định không đơn giản!"
Đỗ Trần gật đầu:
"Có người vì di sản của Phillip mà chơi chúng ta!"
Hắn âm thầm cắn răng, lần này thật sự là đại bất hạnh trong đại hạnh, nếu mình không phải là tặc tổ tông thì đã không phát hiện ra có "khách nhân" tới, vậy cũng không có khả năng nghĩ có người hoặc tổ chức để ý tới mình.
Che dấu thực lực là rất cần thiết, tựa như lần này, nếu đối thủ biết mình là tặc tổ tông thì tuyệt đối sẽ không xuất loại thủ đoạn này, chính mình cũng không thể nào phát hiện ra đối thủ.
Trầm ngâm chốc lát, Đỗ Trần nói:
"Ngươi phải mất bao nhiêu thời gian mới khôi phục thực lực?"
"Một tháng có thể khôi phục sáu thành chiến lực, bất quá muốn khôi phục trạng thái toàn thịnh cũng phải giống Bác Bì, bế quan ba tháng!"
Thời gian quá lâu! Nhưng Dịch Cốt bây giờ cũng không có tác dụng gì, phải cho hắn đủ thời gian khôi phục thực lực.
Đỗ Trần nhíu mày nói:
"Ngươi mau đi, phía dưới túc xá có một tầng hầm rất an tĩnh, thích hợp để trị thương. Mặt khác Louise cũng đang ở đó!"
Ba tháng, chỉ cần mình bình an vượt qua ba tháng, đến lúc đó Bác Bì - Dịch Cốt đều ở bên người, lại có Roland là kí danh sư phụ thì mình sợ gì?
Dịch Cốt rời đi, Đỗ Trần vào trong trang viện nhìn quanh một chút. "Khách nhân" hẳn là cách vách mà tới, mà hai lân cư của mình - Jason mười chín hào túc xá, còn có mười bảy hào túc xá – Anne.
Đương nhiên, Anne không phải là Helen, sự thật thì Anne đích xác là đệ tử, bất quá nàng bị nhiếp hồn thuật của Helen khống chế nên đã ngây ngốc trong một thời gian dài. Đến khi Helen rời đi, Anne xui xẻo mới mang theo trí nhớ trống rỗng tỉnh lại, cùng với danh tiếng "người mất đi ký ức".
Anne không có khả năng có vấn đề gì, nếu không nàng sẽ không bị rơi vào tay Helen. Vậy, chỉ còn Jason?
Đỗ Trần đi lên lầu hai, nhìn thoáng qua túc xá của Jason ở cách vách. Bên trong đèn còn sáng, có tiếng người vang ra, Jason lại mở cái gì động học liên nghị hội.
Trong đầu hắn hiện lên tư liệu về Jason, tiểu nhi tử nhỏ nhất của đại lục phú hào Gaia gia tộc, Rudolf (nghe giống con tuần lộc ghê) thần duệ. Thân thể mập mạp, thực lực chỉ có nhị cấp ma đấu sĩ sơ kỳ, hơn nữa hắn lại là tiểu bộ viên trong giám sát bộ, còn thuộc lại hạ chúc của tiểu tổ trưởng.
Hắn rất đầu cơ trục lợi, thiện vụ tính toán, bất quá lại có chân bản lĩnh_tinh thông mười loại ngôn ngữ bất đồng. Thật là thiên tài ngôn ngữ!
Bất quá một người như vậy tại Đấu thần học viện cũng có một đống, chẳng có chuyện gì.
Chính là các loại dấu vết cùng phân tích đều cho thấy, "những khách nhân" đích thực là từ trang viện của Jason tới. Vậy, "những khách nhân" mặc kệ là Jason hay là lợi dụng nhà hắn đều nhất định quen biết Jason.
"Jason! Trước tiên xem ngươi!" - Đỗ Trần đi tới cửa mười chín hào túc xá, gõ cửa.
"Ai nha, Francis tổ trưởng, mau mời, mau mời!" - Jason thân thiết tiếp đón, vừa thấy Đỗ Trần đã mừng rỡ:
"Các bằng hữu thân ái, Francis tổ trưởng tới!"
"Chẳng lẽ là Francis đồng học của giám sát bộ? A, đấu thần tại thượng!"
Đệ tử tham gia liên nghị hội đều đến, mười mấy người, nam có nữ có, cả bọn đều tươi cười hoan nghênh, ít nhất nhìn qua thì phi thường thân mật. Đỗ Trần lộ vẻ của một giám sát bộ tổ trưởng hàng đầu, nắm quyền to.
Jason vỗ vỗ tay nói:
"Francis tổ trưởng nói thông ngữ của Beins, hội này đều nói tiếng Beins nên không cần ta phiên dịch."
"Không, sao có thể! Gần đây ta cũng có nghiên cứu ngôn ngữ, ba loại ngôn ngữ thông dụng trên ba đại lục cơ bản ta đều nói được."
Đỗ Trần thầm cười Jason, sau đó bắt đầu lưu tâm tình hình trong trang viện.
Sân của Jason cùng Đỗ Trần đều là khoản hình vuông, hơn trăm mét vuông, ở giữa có một hoa đàn, bốn phía đều là cây cỏ… rất bình thường. Nhưng!
Đỗ Trần đặc biệt để ý tới mặt tường gần túc xá của mình, đột nhiên hắn phát hiện cỏ phía dưới rất không bình thường - hải lam thảo diệp rất bình thường lại thấy không có vẻ bình thường, loại này có thể làm rối loạn khứu giác của Tuyết Bỉ Nhân.
Mấy lá mai diệp thảo bị dẫm đạp xuống, nếu không phải là tặc nhãn của Đỗ Trần nhìn thấy thì… hơn nữa hắn đặc biệt lưu tâm để ý loại mùi có thể làm rối loạn khứu giác của Tuyết Bỉ Nhân tại cảng Antwerp, giờ phút này thật sự không phát hiện được.
Hẳn là đúng rồi, "khách nhân" này biết trong nhà mình có Tuyết Bỉ Nhân cho nên trong khi "bái phỏng" đã mang theo hải lam thảo, mà sau khi "bái phỏng" trở lại viện của Jason, bọn họ lại ở chỗ này thay trang bị, sau đó mới nghênh ngang đi ra sân của Jason.
Mấy lá hải lam thảo này hẳn là trong lúc bọn hắn thay đồ đã rơi xuống, hoặc là khi làm sạch hiện trường thì lẫn vào cỏ.
Đỗ Trần làm bộ không thấy, hắn đi vào trong lầu tựa như một đệ tử tham gia tụ hội.
"Jason đồng học, chúng ta ở cạnh nhau đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên ta tới túc xá của ngươi, thật sự xin lỗi!"
"Đâu nào, hẳn là ta không bái phỏng tổ trưởng mới phải!"
Jason một mặt tiếp đón các học sinh hưởng dụng tửu phẩm, một mặt cười nói:
"Tổ trưởng, ngươi lần này tới là…"
Đỗ Trần sớm đã nghĩ ra từ để nói, cười nói:
"Lần này… kỳ thật ta tới tìm ngươi bàn việc. Ta gần đây vừa mới kiếm được một khoản lớn, mặc dù ta không hiểu kinh doanh nhưng biết, tiền đẻ ra tiền, không thể lưu lại trong tay khiến phiền muộn. Nhưng sinh ý ta lại không hiểu rõ lắm, mà hai vị huynh trưởng của ta còn không bằng ta, cho nên ta nghĩ đến ngươi "đại tam giác hàng thuyết mã phu" Gaia gia tộc nhi tử."
"A, nguyên lai là như vậy. Tốt! Tổ trưởng, ta không dám ba hoa, nhưng có thể kiếm sinh ý thì Gaia gia tộc chúng ta toàn bộ đều là hảo thủ!"
Jason lập tức biến thành bộ dáng một thương nhân tinh minh, con mắt mở to, hắn xuất ra một cái bút lông, một mặt ghi chép một mặt hỏi:
"Tổ trưởng, ngươi muốn làm sinh ý gì? Khoảng bao nhiêu?"
"Ngươi có ý kiến thế nào?"
Jason xấu hổ, Francis thật không hiểu sinh ý, hễ mở miệng là để hợp tác giả cho ý kiến, để hắn làm sinh ý. Bất quá Francis dù sao cũng là tổ trưởng, chính mình cũng nên thành thật làm sinh ý, không nên chơi hắn.
"Không lâu trước Beins động đất thủy tai, đây là một cơ hội tốt. Sau đại tai công tác trọng kiến nhất định cần tới lượng lớn vận thâu nghiệp, mà ngươi là thần duệ Shigeru, Lanning huân tước, bản thân thật sự là có thể hơn hẳn người khác…"
Rất nhanh, Jason đề ra một kế hoạch buôn bán mậu dịch năm trăm kim tệ. Đỗ Trần sửng sốt, tiểu tử này thật có chút bản lãnh.
"Kế hoạch của ta là như thế, bởi vì chúng ta lần đầu hợp tác nên mậu ngạch chỉ có thể như vậy. Nhưng ta tin tưởng, chúng ta sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn! Vậy, ngài trước tiên xem kế hoạch này của ta, ngày mai chúng ta bàn chi tiết ra sao."
Đỗ Trần tiếp kế hoạch thư, tựa hồ lơ đãng hỏi:
"Tốt, ta đêm nay xem lại. Được rồi, ngươi xem qua nữ nhi ta thu dưỡng chưa? Nha đầu đáng yêu chứ!"
Nhìn qua, Đỗ Trần như một người cha yêu thích nữ nhi đáng yêu.
"Còn chưa, bất quá ta có nghe nói, ta đang muốn mang lễ vật tới cho tiểu tử đây."
Thần sắc Jason không có gì dị thường.
Được rồi, hôm nay đủ rồi, để tránh đả thảo kinh xà, ngày sau ta lại chậm rãi chơi ngươi.
Đỗ Trần lại cùng đồng học trao đổi một hồi, sau đó mới quay về túc xá của mình.
Harry đã trở lại, hắn đang ở phòng khách lầu một, thừa dịp bối bối ngủ, hắn đi thu dọn phòng.
"Harry, hôm nay ngươi có phát hiện chuyện gì kỳ quái không? Tỷ như, có người ở gần túc xá, hoặc là có người muốn nghe tình hình của ta cùng bối bối?" - Đỗ Trần hỏi.
Harry sửng sốt, cẩn thận nghĩ một chút nói:
"Vừa rồi ta ôm tiểu thư đi dạo đích xác có mấy người hỏi lai lịch của tiểu thư, bất quá bọn họ đều là gặp trên đường, nhìn tiểu thư đáng yêu cho nên thuận miệng hỏi, chuyện rất bình thường… Có người đến, ta ra mở cửa."
Đã trễ thế này, ai có thể tìm mình?
Đỗ Trần theo Harry ra cửa. Cửa mở, bên ngoài là một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo của quý tộc, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua là một tiểu quý tộc rất bình thường. Bất quá, hai mắt hắn đỏ sậm, mang theo một cỗ sát khí uy phong lẫm lẫm làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ tới dũng sĩ kinh qua chiến trận.
"Ngươi chính là Francis?"
Liên Hoa Bảo Giám