Chương 155: Ta là người có nơi có chốn, không muốn lấy ai
Nghe được câu hỏi cổ quái của Đỗ Trần, Ferdinand sửng sốt, trầm ngâm chốc lát:
- Loạn đấu trước mắt còn chỉ giới hạn trong quan viên quý tộc, hơn nữa bệ hạ tuyệt đối sẽ không để cho tràng tranh đấu này gây nguy hại quá lớn, cho nên hẳn là sẽ không nhiều người chết lắm.
Đỗ Trần thầm nghĩ, bây giờ chính trị nội đấu, cơ bản xem như các chính khách vì tranh đoạt quyền loại mà sinh ra "Chó cắn chó", giúp bọn hắn hẳn không tính là việc thiện, mấu chốt là bình dân vô tội.
Hắn thay đổi một câu hỏi khác:
- Nói như thế, nếu ta không có xuất hiện, hoặc rõ ràng biến mất, vậy tràng tranh đấu này đối với bình dân sinh ra nguy hại lớn.
- Vấn đề của ngươi càng ngày càng quái! Thậm chí có chút xa đề.
Ferdinand suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cơ bản không có bình dân bị tổn thất, nhưng loại chính trị tranh đấu này, một khi có một phái thất bại, vậy bọn họ cũng không thiếu người chịu tội, bình dân cứ theo cuộc sống thường nhật, sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Ferdinand lại nói:
- Hơn nữa đấu tranh chính trường ảnh hưởng tới bình dân, không phù hợp với ích lợi của thánh giáo, cũng không phù hợp với ích lợi của Baergena bệ hạ, cục diện nếu thật sự phát triển tới mức không thể vãn hồi, vậy thánh giáo cùng bệ hạ sẽ cùng dùng thủ đoạn cứng rắn đè chuyện này xuống, tuyệt không để liên lụy tới bình dân! Cho dù bình dân bị một chút ảnh hưởng, vậy cũng không quá nghiêm trọng.
Đỗ Trần mừng rỡ cùng thất vọng, vui là bình dân sẽ không bị vạ lây, thất vọng là hắn mất đi rất nhiều cơ hội làm việc thiện.
Bất quá Ferdinand lập tức nói:
- Bất quá những bình dân vì ngươi đã tới đế đô, đại bộ phận đã rời đi, còn có mấy trăm người bị thành vệ đội bắt giữ, bọn họ rất có thể thành hy sinh phẩm cho trường tranh đấu này.
- Ba!
Đỗ Trần vỗ mạnh cái bàn, trong lòng toát ra một cỗ tà hỏa. Lão tử không phải người tốt, nhưng các hương thân thay mình xuất đầu, lại làm hy sinh phẩm, loại sự việc này khiến người ta không thể nhẫn nhịn.
Giảng nghĩa khí, đây là đạo lý đơn giản nhất mà Đỗ Trần học được trên đường phố ở kiếp trước.
Ánh mắt của Đỗ Trần lóe ra không ngừng, thậm chí có chút âm trầm đáng sợ, dưới ánh sáng của nến trong đại giáo đường, Ferdinand không tự giác sinh ra cảm giác lạnh người, Francis lúc này mới chính thức là hắn sao?
Thật lâu sau, Đỗ Trần rất nhẹ nhàng hỏi:
- Giáo phụ, từ thiện cơ kim của ta cùng lão bộc Fuye bây giờ thế nào rồi?
- Bọn họ rất an toàn, bởi vì từ thiện cơ kim bây giờ trong lòng bình dân đế đô có địa vị rất cao, bệ hạ mặc kệ lo lắng cái gì, nhưng vì sự ổn định của đế đô, hắn cũng sẽ không dễ dàng để từ thiện cơ kim xảy ra chuyện. Hơn nữa, thực ra chuyện này khiến danh vọng của ngươi rất cao, khiến cho bệ hạ bất mãn, đồng thời Videnov nhân cơ hội báo thù mà ra. Trên sự thật thì ngươi còn không có lực lượng uy hiếp đế quốc, hơn nữa lại có nhiều người bảo vệ ngươi nên bệ hạ không có khả năng tuyệt tình, phải lưu lại đường lui.
- Vậy thánh giáo định xử lý chuyện này thế nào?
Ferdinand cười nói:
- Cục diện bây giờ là một trạng thái bình hành, muốn đánh vỡ loại bình hành chỉ có hai biện pháp, một là biểu hiện của ngươi, hai là sau khi loạn chiến bắt đầu, nhưng vẫn chưa thấy mấy lão hồ ly kia biểu hiện thái độ lựa chọn.
Trong khi đó, nhóm Demis đã đi tới sứ quán của Fancino công quốc tại thành St. John. Vương tử Sam rất dễ dàng từ miệng đại sứ nghe được thế cục vi diệu của Lanning đế quốc.
- Trời ạ, Francis sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Anne kinh ngạc che miệng, trong lòng không ngừng liên tưởng, có nên hay không lập tức liên lạc gia tộc, xin tổ phụ, phụ thân trợ giúp Francis? Thực lực của gia tộc tuy không đủ để ánh hướng tới thế cục một đại đế quốc, nhưng trong loạn cục để bảo vệ một người thì sao có thể không làm được.
Porter lắc lắc đầu:
- Anne đồng học, ta nghĩ Francis đồng học không có chính thức gặp nguy hiểm, mặc dù hắn tại nam phương Lanning được lượng lớn người dân ủng hộ, nhưng sự thật, hắn cũng không chính thức uy hiếp tới Baergena bệ hạ... ý đồ, cùng… thực lực.
- Porter đồng học, ngươi có ý gì?
Sam lo lắng bồi hồi.
Porter cười cười:
- Cục diện bây giờ thoạt nhìn quả thật dường như rất loạn, nhưng chỉ cần xem thấu ích lợi cùng mục đích của các đại phái hệ Lanning… A, dù sao ta cảm giác, Francis lúc này đây không có nguy hiểm, ngược lại nếu hắn lợi dụng tốt, còn có thể được chỗ tốt rất lớn là khác.
- Chỉ mong như thế!
Jason không biết suy nghĩ gì, thuận miệng sửng sốt:
- Gì? Porter đồng học, ngươi sao có thể nhìn thấu loạn cục của chính trường Lanning?
Porter dừng một chút, cười nói:
- Ta bình thường xem qua rất nhiều sử thư, loại tình huống này, trong lịch sử phát sinh rất nhiều lần rồi...
Trên mặt hắn cười, nhưng trong lòng lại kêu khổ, vừa là tranh đấu... ai!
Anne lo lắng, nàng tới trước mặt Demis, la lên:
- Giáo thụ, ngài dù sao cũng lớn tuổi, kiến thức rất nhiều chuyện, ngài nói lần này...
Demis đang uống hồng tửu trên bàn, nghe vậy cũng không ngước mắt lên, túy nhãn mông lung:
- Lão thầy bói không phải đã nói, các ngươi trong thành St. John sẽ không có việc gì sao.
- Nhưng...
- Ai nha, không có việc gì đâu, cho dù Francis có phá Lanning, cũng sẽ có người giúp hắn thu thập chiến trường! Bởi vì lão Bowen nói, Francis nhất định an toàn.
------------------
Trong lúc Demis nói những lời này, giữa vân vụ sâm lâm, một người đang nhìn bầu trời hôn ám, trong lòng ai oán, trời ơi, ngươi sao không ném xuống sao quả tạ đập chết ta đi.
- Brockman, ngươi không có nghe phân phó của đại nhân Andy sao? Đáng chết, ta muốn ăn thịt thất cấp Kiếm Xỉ hổ, lập tức đi bắt về cho ta.
Andy đại nhân "cường đại vô cùng." gần đây rất thích thủ nghệ nấu nướng của thần tứ bá tước, miệng tự nhiên cũng càng ngày càng sành, một đường đi tới, dị thú bình thường đã không thể thỏa mãn nó.
- Đại nhân Andy, đại nhân Andy vô cùng cường dại, với trạng thái thân thể của ta cùng Fancino, rất khó đánh thắng kiếm hổ.
Brockman cầu khẩn.
Andy quát:
- Đi bắt kiếm hổ đi, nếu không ta lập tức ăn thịt, ta bây giờ rất đói.
- Không, không nên, ta cùng Fancino lập tức liên thủ đi bắt.
Brockman trong lòng khinh bỉ, thực lực của ngươi cường đại như vậy, tại sao không tự mình đi, ngược lại, lại kêu ta đi chịu chết.
Lúc này đây, Brockman cùng Fancino may mắn còn sống trở lại, sau đó, bọn họ tiếp tục kéo đại nhân Andy giữa cây cối trùng trùng bước đi, khi vân vụ sâm lâm không có dị thú, bọn họ hiểu được, đại nhân Andy sẽ đột phát ra vị khẩu càng đáng sợ...
---------
Đại giáo đường thành St. John, Đỗ Trần kinh ngạc nhìn Ferdinan:
- A? Bên trong Lanning còn có lão hồ ly như vây sao?
Ferdinand còn không có trả lời, bên ngòai đã vang lên tiếng đạp cửa:
- Giáo phụ, thủ tướng Antoine tới bái phỏng Francis huân tước.
Ferdinand nở nụ cười:
Lão hồ ly này làm thủ tướng hơn mười năm, kinh nghiệm trong tay rất nhiều, lần loạn đấu này, chỉ có hắn không có gia nhập! Bây giờ, ngươi trở lại, lão hồ ly này cũng không nhẫn được nữa rồi...
- Ông, Đỗ Trần chỉ cảm thấy đầu như bị chùy giáng vào. Trời ạ, Antoine hắn sao lại tới? Chính mình còn muốn tránh mặt. Lão già này thật sự có thể dọa chết người.
Đỗ Trần trong lòng thật sự nóng nảy, hắn không phải sợ Antoine, mà là sợ cháu gái của Antoine.
Avril.
Mỹ nhân của đế đô này, tiểu mỹ nhân thuần tình như nước, năm đó đã phát hạ lời thề, ngoài Đỗ Trần không lấy ai.
Mấy nữ nhân gặp phải sau khi chuyển thế… Quên đi, tóm lại một câu, Đỗ Trần một khi không có chế trụ được, phạm phải sai lầm trên người nữ nhân… dám chắc là Avril này.
Ferdinand phát hiện sự cổ quái:
- Lão hồ ly này đủ để ảnh hưởng tới bình hành thế lực trong thành St. John, tác dụng của hắn sẽ được phóng đại vô hạn, Francis, ngươi tốt nhất nên gặp hắn.
Nhìn Đỗ Trần không phản đối - kỳ thật hắn còn đang nghĩ tới Avril thì Ferdinand đã ra mở cửa, nghênh đón thủ tướng Lanning, Antoine.
- Giáo phụ, mong rằng nghi thức chúc phúc của ngài còn chưa có bắt đầu, ta tới xem lễ! Hy vọng ta có phần vinh hạnh này.
Lão đại hồ tử khôi ngô Antoine so với hơn nửa năm trước không có biến hóa gì, không chút biểu hiện tuổi già, ngược lại càng thêm tinh thần, hơn nữa hắn giảo hoạt như hồ ly, nhưng nhìn lại cũng không phải địch nhân của mình.
Ferdinand cười:
- Francis huân tước, ta còn có một số việc phải xử lý, ngươi bồi tiếp thủ tướng đại nhân một chút.
Antoine đưa mắt nhìn giáo phụ rời đi, ngồi xuống trước mặt Đỗ Trần, cười rất hiền lành nói:
- Hôm nay, ta tới với tư cách là một gia gia tới nói chuyện với ngươi, hết thảy lễ nghi đều miễn.
Thân phận gia gia,... quả nhiên lão tới vì Avril.
Đỗ Trần điều chỉnh tâm tình một chút, cười nói:
- Thủ tướng đại nhân thật có nhã hứng, bây giờ loạn của thành St. John đã không thể nhìn thấu, nhưng lão nhân gia ngài lại yên ổn bình tọa... sao, chuẩn bị câu cá sao?
Hắn đứng lên rót cho Antoine một chén mật tửu:
- Lão là vì Avril mà tới sao?
- A. ngài yên tâm, ta đáp ứng chuyện gì thì nhất định làm, ta tuyệt đối sẽ không thân cận cháu gái ngài, ta cũng có thể cam đoan, ta sẽ không gặp mặt nàng. Xin tin tưởng ta, ta cam đoan ngài không cần hồi báo cái gì, xin ngài nhất định tin tưởng ta.
Lời này của Đỗ Trần tuyệt đối xuất phát từ chân tình, đã rất lâu không có nghe được lời phát ra từ đáy lòng của Đỗ Trần...
"Tiểu hồ này thật tinh minh, dùng lời nói lúc trước của mình "trả lại" chính mình, cao minh! Ta lúc trước không nghĩ tới, trình độ mê luyến của cháu gái đối với hắn lại điên cuồng như vậy."
Antoine thầm nghĩ: "Cháu gái bảo bối của mình đã tỏ vẻ rõ ràng rằng ngoài hắn sẽ không lấy ai khác, hơn nữa nàng không biết từ đâu biết được mình "uy hiếp" cùng "lệnh cho" Francis, kết quả khóc suốt một ngày, dùng con mắt to đáng thương nhìn chằm chằm chính mình… thật sự khiến người ta đau lòng, chính mình cuối cùng cũng chỉ biết thỏa hiệp, hy vọng hôm nay có thể nhờ chuyện này mà thu chuyện lần trước lại - vốn chuẩn bị thử nghiêm mặt. Bất quá cơ hội lần này càng lý tưởng, chính mình có thể không cần đánh mất uy nghiêm của thủ tướng."
Ta chính là trợ giúp ngươi, Francis.
Antoine ôn hòa cười nói:
- Câu cá? A a, câu ví dụ này của ngươi rất thú vị! Bất quá ta lần này tới quả thật là tiếp tục vấn đề trước khi ngươi rời đế đô.
Tay hắn vỗ vỗ bàn, ngạo nghễ nói:
- Lúc ấy ngươi không thể tu luyện đấu khí, lại không được gia tộc sủng ái, ta thật sự rất khó gả Avril cho ngươi. Bất quá bây giờ không giống, ngươi là Thiên Sứ Thủy Thân, lại có trăm vạn thân gia, thân phận đủ để phối với Avril. Vậy, ngươi lúc nào cầu thân?
Đỗ Trần bĩu môi:
- Thủ tướng đại nhân, chẳng lẽ ta vừa rồi nói không rõ sao? Vấn đề kia ta đã cho ngươi đáp án hơn năm trước, ta, thật sự không muốn cưới cháu gái ngài! Hơn nữa, trong thời gian sắp tới ta cũng không có ý định lập gia đình.
Antoine sửng sốt? A? Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự không có hứng thú với Avril? Hắn vừa rồi còn tưởng rằng, cháu gái thủ tướng, Đỗ Trần còn không lập tức cảm kích rơi nước mắt nhận thân ấy chứ. Nhất là hắn đang cần ngoại lực hỗ trợ.
Thấy Đỗ Trần không sợ cùng mình đối thị, trong mắt không chút do dự, Antoine nghĩ thầm trong lòng tiểu tử kia xem ra thật không muốn cưới Avril. Nhưng hôn nhân của quý tộc là đại sự ngươi có thể định đọat sao? Mềm không được, thủ tướng đại nhân sẽ cứng. Tóm lại, nhất định phải gả cháu gái cho ngươi! Ta lại không muốn đối mặt với ánh mắt u oán của Avril đáng yêu.
- Hừ.
Antoine tức giận:
- Minh nhân không nói ám thoại, ngươi hẳn là hiểu rõ thế cục? Bây giờ đối thủ của ngươi cùng bằng hữu giống nhau, mà thế lực duy nhất không có tham gia vào cuộc tranh đấu của các phái hệ lần này, chỉ có ta.
Ý là, sinh tử của ngươi phụ thuộc vào lão nhân ta giúp bên nào! Ngươi nếu là người thông minh, hãy mau đáp ứng ta, cưới Avril, sau đó đối đãi nàng cho tốt.
Đỗ Trần đột nhiên cười rộ lên, thần bí nói:
- Thủ tướng đại nhân, thái độ của ngài đích xác có thể thay đổi cục diện bên trong thành St. John, nhưng… ta không phải chỉ có ngài, hơn nữa, ngươi làm như vậy có phải là quá mức hạ thấp tiểu thư Avril không. Ta nghĩ không riêng gì ta, cho dù là tiểu thư Avril, nếu nàng thật sự dùng lý do này gả cho ta, ngài cho rằng nàng sẽ hạnh phúc sao? Ta thật không muốn cưới Avril, đặc biệt là dưới tình huống này.
Đáng chết, lão đầu tử ta nghĩ cứng, nhưng tiểu tử này còn cứng hơn so với ta! Antoine là đại hồ tử, trừng mắt nhìn Đỗ Trần, thầm nói: "Tốt lắm, thay phương thức lợi dụ."
- A a, nếu ngươi có biện pháp vượt qua, lão nhân gia ta đây thật ra mừng rỡ, thanh nhàn xem náo nhiệt. Bất quá Francis, ngươi bây giờ chỉ là một thần duệ bị trục xuất khỏi gia môn, một huân tước nho nhỏ sao?
Hắn đánh giá phục sức xa hoa của Đỗ Trần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tàm ti vô giá.
- Ngươi bây giờ quả thật là một phú hào, có rất nhiều kim tệ! Nhưng trong nhiều tình huống, kim tệ không bằng địa vị, không bằng quyền lợi, đúng không? Ta nghĩ, làm tôn nữ tế của thủ tướng đế quốc, trượng phu của Avril, ít nhất thân phận cũng sẽ là bá tước, còn có một mảnh lãnh địa thật to.
Đỗ Trần đứng lên, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào lão nhân Antoine nói:
- Lão nhân gia, ngươi dẫn dụ ta sao? Bá tước, lãnh địa... nói thật, hai dạng đồ vật này ta rất thích, cũng sẽ không hoài nghi khả năng của ngươi có thể cho ta hai loại đó. Nhưng ta còn không có ý định lập gia đình! Xin không làm khó ta. Được không.
- Ba.
Antoine cũng vỗ bàn đứng lên, hắn dù sao cũng là thủ tướng đế quốc, sao có thể nhẫn nhịn một huân tước nho nhỏ nói lời cường ngạnh đối với hắn? Mặc dù huân tước đó trong dự định của hắn sẽ là tôn nữ tế.
- Francis, xem ra ngươi muốn bức lão nhân ta phát hỏa với ngươi?
Antoine trầm giọng uy hiếp.
- Được rồi, lão nhân gia nộ hỏa sẽ không tốt với cơ thể!
Đỗ Trần không muốn nghĩ, cũng không dám quá phận đắc tội thủ tướng đế quốc, hắn thân thiết nâng cánh tay Antoine, cười nói:
- Sắc trời không còn sớm, ta nghĩ ngài nên trở về nghỉ ngơi. Ferdinand giáo phụ còn ở phía dưới chờ ngài.
Nghe được tên giáo phụ, hình dung đây là địa phương nào, Antoine hừ một tiếng, để cho Đỗ Trần tiễn hắn xuống lầu.
Nhưng Ferdinand giáo phụ cũng không có ở đại sảnh lầu một, không biết hắn đi đâu. Đỗ Trần không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa Antoine đến cửa, cười ha ha cùng lão cáo biệt.
- Đương.
Cửa lớn bằng gỗ đàn mộc đen của giáo đường đóng lại, Antoine liếc mắt nhìn đại môn kín mít, căm phẫn:
- Tiểu tử kia, đắc tội một vị thủ tướng là một lựa chọn rất thiếu thông minh.
Lão đi xuống, nhưng vừa đi được vài bước đã thấy cách đó không xa, màn xe của mình đã được nâng lên, Avril lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ngượng ngùng chờ đợi Antoine, nàng đang đợi gia gia cho nàng một tin tức tốt.
Thấy cháu gái mình vô cùng yêu thương, Antoine thở dài, quên đi, vì cháu gái, phải trương cái mặt già nua ra vậy.
Hắn xoay người đi tới trước cửa, vừa muốn gõ, đột nhiên dựa vào thực lực thất cấp đấu thần kim chúc hệ, hắn mơ hồ nghe được bên trong truyền đến thanh âm uy nghiêm của Đỗ Trần không thể sai được:
- Đại giáo chủ Roger, lập tức mới Ferdinand giáo phụ tới gặp ta.
Thanh âm đại giáo chủ Roger vang lên, rất ôn thuận, thậm chí có chút siểm nịnh:
- Đại nhân tôn Quý, sủng nhân của thần, chờ mệnh lệnh của ngài.
Antoine suýt không ngậm được miệng, lão thiên, đây chính là Roger đại giáo chủ ngày thường ngạo khí, ngay cả các tướng quân của quân bộ cũng không để vào mắt đó sao? Đúng vậy, là thanh âm của hắn, chính hắn xưng hô Francis là .. đại nhân.
Liên Hoa Bảo Giám