Quyển 8 - Chương 8: Cặp sen song sinh
Nạp Y La đi rồi.
Ngài đã rời khỏi Hàn Thiên cốc và Ma vực vào ngày thứ ba con gái ra đời, với nguyên nhân bị Mị Gia đuổi ra khỏi nhà trong cơn giận ngút trời. Tuy nhiên, chỉ mình Cốc Liên hiểu rõ hành vi giận dữ mẹ là do cha cố ý.
Âm thầm nhìn theo bóng cha đang xa dần, Cốc Liên đau buồn thở dài. Sớm trù định được kết cục tan vỡ này, sao trời cao còn cho hai người sự tương ngộ đẹp như thế? Hiện thực sao tàn nhẫn đến vậy, trêu đùa hai người trong tiếng vỗ tay, nhìn họ từ ngọt ngào chuyển sang cay đắng, từ yêu thương tới ly biệt, rồi cuối cùng chẳng bao giờ quên được nhau nhưng không có cơ hội thốt nên lời.
Quay người ngồi xuống cạnh mẹ, đưa tay lau đi giọt lệ mà biết rằng không thể gạt trôi, Cốc Liên ôm lấy Mị Gia.
“Khóc đi, hãy đem tất cả khổ nhục trong lòng mà khóc hết ra đi mẹ! Thế gian này đối với mẹ thật quá bất công, nếu có thể quên đi thì con nguyện vì mẹ mà bưng tới bát canh Mạnh Bà.” Tựa đầu trên vai mẹ, Cốc Liên dường như nghe thấy cà nhịp tim của Mị Gia: “Nhưng mẹ làm sao biết được cha cũng có nỗi khổ riêng chẳng thể nói ra. Cha mẹ đều là người bị hại, đều là những kẻ khổ mệnh bị Thiên giới lợi dụng, nên đừng hận cha, mẹ nhé! Tấm chân tình của cha đối với mẹ từ đầu tới cuối chưa bao giờ thay đổi. Con tin cha vĩnh viễn yêu mẹ, vĩnh viễn…”
“Liên Liên, có phải con đang khóc đấy không?” Dường như mơ hồ nghe thấy tiếng Cốc Liên, Mị Gia ngừng rơi lệ, vội vã lội xuống đầm sen: “Con ngoan của ta, đừng sợ, có ta ở đây. Bất kể thế nào, chỉ cần còn sống, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con”. Nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, người đàn bà cố gắng nở nụ cười an ủi con gái.
“Nương, nương!” Bỗng nhiên, hai tiếng trẻ con cùng vang lên, rồi chồi hoa lớn từ từ hé nở với hào quang màu xanh bạc, bên trong hiện rõ hai đóa sen nghìn cánh đang tựa vai nhau cùng khoe sắc.
“Đây, đây là… sen song sinh!” Mị Gia mở tròn đôi mắt, không dám tin vào cặp hoa sen đẹp đến gần như không có thực trước mắt.
Đây là hiện tượng trước giờ chưa xuất hiện trong cả tộc Liên Hoa. Trên cành hoa thẳng đứng bất chợt tẽ hai nhánh mập y như nhau nổi lên hai đóa sen xanh rực rỡ. Do phần rễ bị đài hoa bên ngoài bao chặt nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ tưởng hai đóa hoa dính liền vào nhau chứ không phải phân khai.
“Đây là mình và Thiên ca ca sao? Đáng yêu quá!” Kinh ngạc bay tới gần, Cốc Liên thích thú chạm vào nguyên thân của mình và ca ca: “Thật đẹp, nhụy hoa của Thiên ca ca đẹp hơn một chút, ha ha…”
“Sao lại thế được? Ta sinh ra hai đóa sen song sinh sao?” Người đàn bà ngây ra tại chỗ hồi lâu rồi bất thần phát ra tràng cười lớn như thể đã phát điên: “Như Lai! Ngươi nằm mơ cũng chẳng thể ngờ tới phải không? Ngươi bức Nạp Y La ra đi, nhưng hắn lại tặng ta tới hai đứa con có khả năng hủy diệt Thiên giới của các ngươi. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Không bao giờ bỏ qua…”
“Mẹ, sao… lại thế này?” Đôi mi rũ xuống, bên tai không ngừng vang vọng tiếng gào thét đầy thù hận và tuyệt vọng của mẹ, Cốc Liên quay đầu, thương cảm ẩn mình vào hư vô…
…
Trong Đại Lôi m tự nằm giữa cấm địa Phật giới, Như Lai ngồi theo thế kiết già[9], chuỗi hạt cầu nguyện trong tay chuyển động theo nhịp điệu nhất định. Đột nhiên một giọt nước từ không trung rơi trúng vào giữa lòng bàn tay Phật Tổ.
[9] Kiết già là tư thế hoa sen được nói đến trong các sách hatha yoga, để cổ chân trái trên đùi phải và cổ chân phải trên đùi trái, hơi gập cằm vào và với đầu lên cao như đội trần nhà. Thư giãn hết những bắp thịt không cần thiết như hậu môn, hai vai, các bắp thịt ở mắt và các chân tóc…
“Y La, đệ lại khóc rồi.” Mắt hướng xuống dưới, Như Lai thương xót nhìn giọt lệ như ngọc ấy: “Năm vạn bốn nghìn năm, bất kể ngủ hay thức, nước mắt đệ chưa bao giờ ngừng rơi, đệ đang lo lắng sao? Liên Liên sắp tỉnh dậy rồi”.
“Sư huynh, để đệ đến thăm con bé đi! Nó là con gái đệ, đệ không muốn nó trở thành Mị Gia thứ hai.” Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên vọng lại trong đại điện hết sức rõ ràng.
“Đệ đi rồi sẽ thế nào? Nỗi hận trong lòng Mị Gia đệ căn bản không thể triệt tiêu, mà chỉ trở thành vật hy sinh vô ích, còn Cốc Liên rốt cuộc vẫn sẽ sa vào Ma đạo.” Phật Tổ ngẩng đầu nhìn lên khoảng không phía trên, nhưng nơi đó chẳng có người nào.
“Thích Ca, bây giờ mà huynh vẫn kiên trì giữ quan điểm của mình sao?” Giọng nói trở nên gần hơn, như thể ở ngay trước mặt: “Đệ không phải huynh, dù giống đến mức nào, đệ cũng không phải huynh. Đệ có thất tình lục dục mà huynh không có, chúng ta không phải một người. Huynh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đệ yêu Mị Gia đến mức nào, đệ khao khát được gặp con gái, muốn đoàn tụ với nó. Lẽ nào bây giờ đệ và Mị Nhi đã vĩnh viễn cách biệt mà tâm tình này huynh vẫn không chịu hiểu sao. Để đệ đi, đối với huynh, đệ đã chẳng còn tích sự gì nữa rồi.”
“Haizzz… Có lẽ năm đó ta không nên ép đệ lưu lại nhưng sao ta có thể để mất đệ?” Đau khổ khép đôi mi, Như Lai khẽ vẫy tay, giọng nói lập tức biến mất trong chốc lát.
“Phật Tổ! Phật Tổ! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng đến tiếng kêu thất thanh hoảng loạn của Kim Tra: “Kết giới… kết giới giữa nhân gian và Ma giới tiêu tan rồi, dưới sự lãnh đạo của Hàn Thiên Liên, hàng loạt Ma tộc đã tràn vào nhân gian. Bọn chúng vừa cho dừng vận hành thời gian trên mặt đất, hiện cả trần thế đều trở thành một thế giới chết”.
“Lam Liên tiên tử thì sao?” Từ từ bước ra khỏi đại điện, Như Lai bình tĩnh hỏi, như thể đã sớm biết trước mọi việc: “Chắc cũng tỉnh rồi. Mọi ân oán đã đến lúc kết thúc”…