Q.4 - Chương 6: Thất Thủ (1-2)

"Buông ta ra, buông ra!"

Tần Lạc Y dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng tránh khỏi hắn. Vì chống không lại lực thô bạo của hắn, theo phản xạ nàng dùng sức vung tay lên, bàn tay vung lên hướng về phía mặt Da Luật Ngạn Thác…

Bàn tay nàng giữa chừng bị bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác bắt chặt lại như kềm sắt!

Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đảo qua một tia sắc nhọn, môi mỏng chậm rãi mỉm cười, luồng khí lượn lờ: "Nàng là nữ nhân đầu tiên dám đánh bổn vương. Chỉ có điều, bổn vương muốn nàng phải… trả giá cho hành vi của mình!"

"Ngươi… "

Tần Lạc Y kinh hãi nhìn Da Luật Ngạn Thác tựa như ác quỷ, còn chưa rõ ràng ý tứ của hắn, thân hình tráng kiện kia liền đè ép lên người nàng!

Tần Lạc Y há mồm muốn hét chói tai, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh gì liền bị Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ cậy môi chặn lại.

Đầu lưỡi hắn như ngọn lửa chui vào trong miệng nàng, Tần Lạc Y vừa sợ vừa tức mà muốn đẩy lưỡi hắn ra, nhưng ngược lại bị hắn càng thêm dùng sức xâm nhập.

"Buông ra… đừng…"

Tần Lạc Y co chân lại ra sức đá hắn.

"Đừng mơ tưởng, bổn vương hôm nay sẽ cho nàng biết, nàng rốt cuộc là nữ nhân của ai!"

Cảm giác có ngọn lửa không biết tên đang thiêu đốt Da Luật Ngạn Thác, hắn chỉ muốn triệt để giữ lấy nữ nhân này.

Hắn vung tay lên hung hăng xé áo của nàng ra, kéo quần của nàng, cảnh đẹp trước mắt hiện ra trước con ngươi đen nặng nề bình tĩnh.

Bàn tay to của hắn lập tức tiến tới.

"Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi dám làm bậy, ta sẽ hô cứu mạng!"

Thân hình Tần Lạc Y chợt lạnh, nàng kinh hãi hô to, bất an mãnh liệt nhanh chóng bao phủ nàng.

"Nàng kêu xem!"

Da Luật Ngạn Thác mỉm cười, nụ cười kia như là dã thú ngửi được máu tanh: "Nơi này là phủ đệ của bổn vương, nàng nữ nhân ngu xuẩn cho là có ai sẽ đến cứu nàng? Cho dù có, hắn cũng không dám tiến vào vương phủ nửa bước!"

Da Luật Ngạn Thác vừa nói vừa dùng sức siết chặt cằm nàng, một tay kia suồng sã đặt lên thân thể mềm mại của nàng.

"Da Luật Ngạn Thác! Ngươi dừng tay…"

Mắt thấy tình huống nguy cấp, Tần Lạc Y không thể không giở tuyệt chiêu: "Ta và Tang đại ca đã thực sự là phu thê, ngươi không thể đụng vào ta!"

Tần Lạc Y căn bản không nghĩ lại nói dối đến mức này, nhưng vào thời khắc đặc biệt này, có lẽ chỉ có làm như vậy mới có thể giữ được thân thể của mình.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý bị hắn bóp chết hoặc là lôi ra chém rồi.

Nhưng mà, trên đầu Tần Lạc Y lại truyền đến một tiếng cười nhạt lạnh thấu xương, ngay sau đó, cổ tay phải của nàng liền bị Da Luật Ngạn Thác nâng lên cao.

"Nàng cho rằng bổn vương là trẻ em ba tuổi sao?"

Chỉ thấy trên mặt cổ tay trắng ngần của Tần Lạc Y có một nốt ruồi son kiều diễm, đỏ như máu, làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng, càng thêm mê người.

Tần Lạc Y hít một hơi, nàng vậy mà quên mất dấu thủ cung sa

Đôi mắt Da Luật Ngạn vì lời nói dối này của Tần Lạc Y mà nổi lên thêm nhiều lửa giận.

Tần Lạc Y sợ hãi mở to hai mắt, trong lòng như ngã vào trong bóng đêm, trở nên bất lực.

Chương 6: Thất thủ [2]

Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác lộ ra một tia tà nịnh tàn nhẫn.

"Nữ tử người Hán luôn coi trọng trinh tiết, một khi phá tiết, phải đời đời kiếp kiếp đi theo nam nhân này, nàng cho rằng bổn vương lại ngốc đến mức giao nàng lại toàn vẹn cho Tang đại ca của nàng sao?"

Nói xong, thân hình cường tráng liền cúi xuống…

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, những lời này một chút cũng không giả dối!"

Trong đầu Tần Lạc Y trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy bàn tay đã từng che chở nàng của Da Luật Ngạn Thác từng có biết bao quen thuộc, bây giờ trở nên xa lạ, mà hắn cả người hắn cũng làm mình sợ hãi.

"Da Luật Ngạn Thác, ta sẽ càng thêm hận ngươi!"

Tần Lạc Y cất lên giọng nói thê lương.

Nàng chưa từng nghĩ tới, trinh tiết của mình lại có một ngày mất đi như vậy, việc này đối với nàng đúng là một cơn ác mộng!

Thân hình to lớn của Da Luật Ngạn Thác cứng đờ rõ rệt, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y thừa dịp hắn hơi nới lỏng lực đạo, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy hắn ra, một tay cầm lấy y phục xốc xếch trên người, chạy khỏi giường như chạy trốn, định tung cửa chạy ra ngoài.

"Muốn chạy trốn?" Da Luật Ngạn Thác nổi giận, vung tay lên, mạnh mẽ chưởng vào cửa phòng lần thứ hai khiến nó đóng lại chắc chắn.

"A…"

Tần Lạc Y sợ tới mức kinh hãi quay đầu, nàng chỉ cảm thấy phía sau lưng có một cơn gió mạnh theo bờ vai vọt tới trước cửa.

Da Luật Ngạn Thác chậm rãi đứng dậy, từng bước tới gần Tần Lạc Y, khóe miệng nở nụ cười tà ác tựa hồ như bắt được con mồi vậy.

"Ngươi… ngươi không được qua đây!"

Tần Lạc Y gấp đến độ lùi về một chỗ khác trong gian phòng, ai ngờ lại không chú ý đạp phải góc váy, toàn bộ thân mình ngã nhào trên đất.

"A… "

Trên người truyền đến đau đớn khiến nàng kêu thành tiếng, nhưng mà, nàng liếc mắt thấy một đạo hàn quang trên góc bàn kia…

"Thế nào? Bổn vương hôm nay mới biết được, nàng vẫn cứ kích động như vậy!"

Cơn thịnh nộ của Da Luật Ngạn Thác cũng không phát hiện ánh mắt dị thường của Tần Lạc Y.

Hắn sải bước tiến lên, duỗi tay ra, ý đồ ôm chặt Tần Lạc Y vào ngực.

Nhưng mà, lúc này…

Tần Lạc Y thuận tay cầm lấy đạo hàn quang, theo bản năng đâm thẳng nó vào ngực Da Luật Ngạn Thác!

"Chết tiệt!"

Đau đớn trong nháy mắt khiến cho Da Luật Ngạn Thác nhướng mày.

Khi hắn thấy rõ cắm vào giữa thân thể mình chính là một thanh đao sắt nhọn, trong nháy mắt, đôi mắt thâm sâu khó lường hiện lên thần sắc có thể giết người, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Tần Lạc Y đồng thời cũng sợ ngây người, nàng vừa mới chỉ muốn lấy cái chuôi đao này để uy hiếp, tuyệt đối không có ý định giết người!

Trời ạ!

Chỉ thấy cái chuôi đao nhọn này cắm thẳng vào bên trong thân thể hắn, nhìn thấy máu tươi ghê người từng giọt theo lưỡi đao rơi xuống đất.

Sắc mặt của nàng chốc lát trở nên tái nhợt, tay cầm đao cũng bắt đầu run rẩy, vì sao? Vì sao tâm của mình lại đau như vậy?

"Chủ tử… chủ tử, xảy ra chuyện gì… a!"

Thái Nam nghe thấy âm thanh khác thường trong phòng liền vội vàng đẩy cửa mà vào, mà lúc nàng liếc mắt thấy Đông Lâm Vương không ngừng chảy máu, sợ tới mức hát một tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ vương phủ.

"Câm miệng! Cút ra ngoài!"

Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác bắn ra tia sắc nhọn, đông lông mày khí phách nhíu chặt lại.

"Dạ, dạ…" Thái Nam sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng chạy ra ngoài.

"Đợi chút… "

Da Luật Ngạn Thác một tay đè lại chỗ đổ máu, lạnh lùng cất giọng:

"Chuyện này nếu truyền ra ngoài, cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ được, hiểu chưa?"

Hắn không muốn có sự cố gì phát sinh.

"Thái Nam... Thái Nam đã biết!"

Thái Nam bị dọa đến chân phát run, vội vàng đáp rồi rời đi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện