Q5- Chương 4.2: Tang Tấn bị bệnh

Chương 4.2: Tang Tấn bị bệnh

Editor: Lệ Quỷ

Beta: Niệm

***

Thấy trong mắt Tần Lạc Y đầy cảm kích, khuôn mặt được khắc như thiên thần của Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia phức tạp.

"Chỉ là ngừng đau tạm thời, nàng định chữa bệnh cho cha nuôi thế nào?"

Da Luật Ngạn Thác thong thả xoay tròn chén trà trong tay, thản nhiên mở miệng.

Tần Lạc Y nghe vậy lập tức đứng lên, đôi mắt xinh đẹp như ánh bình minh phủ kín một tầng vui mừng.

"Ngươi... thật sự cho phép ta chữa bệnh cho cha nuôi?"

Tần Lạc Y giống như nghe được chuyện gì không thể tin nổi, vẻ mặt nàng lúc này chứa đầy kinh ngạc và khó hiều.

Da Luật Ngạn Thác nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp, cố ý che dấu sự thân thiết ở bên trong.

"Chuyển ông ta tới nơi này là để tiện cho nàng vì ông ta chữa bệnh!"

Hắn cũng không muốn nhìn Tần Lạc Y mỗi ngày đều ra vào hình lao, làm lũ phạm nhân lộ ánh mắt đói khát nhìn trộm vẻ đẹp của nàng.

Nếu là vậy thì hắn sẽ phát điên mà đem những kẻ kia đi chém mới có thể xả hận.

Khoảnh khắc hắn hạ lệnh giam giữ Tang Tấn tại Tỏa Diệp Hiên, hắn đã quyết định việc này.

Bởi theo bản năng, hắn muốn nhìn thấy nụ cười thuần khiết như hoa sen nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y nhìn miệng Da Luật Ngạn Thác đang mỉm cười, còn có đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của nàng, đột nhiên trong lòng nàng như được rót dòng nước ấm vào hồ băng...

"Mong ngươi giúp ta chuẩn bị châm và cứu (1). Ta muốn đồng thời trị liệu cho cha nuôi bằng cách thi châm và thi cứu."

(1) Cứu: lấy ngải cứu châm lửa đốt vào các huyệt để chữa bệnh.

Môi anh đào chậm rãi cất lên tiếng nói dịu dàng, giọng điệu thanh nhã không ai tranh nổi, cực kì làm người khác yêu thương.

Tần Lạc Y nói xong thì cúi đầu. Sau khi tránh đi ánh mắt của hắn, nàng cố gắng hết sức không nhìn thẳng vào cái loại rung động đang rục rịch trong lòng.

Da Luật Ngạn Thác nheo lại đôi mắt dài thâm thúy, cất giọng nói sắc bén lên, nhưng đôi mắt thì vẫn luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt Tần Lạc Y, chưa từng rời khỏi dù chỉ một chút.

"Người đâu!"

"Dạ!"

Một gã thị vệ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền quỳ gối trước mặt Đông Lâm Vương.

"Dựa theo phân phó của Tần cô nương mà làm!"

Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa uy nghiêm.

"Tiểu nhân xin lĩnh mệnh!"

Một bóng dáng thơm mát đứng trước giường Tang Tấn.

Đôi mắt dịu dàng như châu ngọc của Tần Lạc Y che giấu một tia lo lắng. Nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa mạch đập của Tang Tấn.

Mạch đập mỏng manh mà hỗn loạn làm lòng Tần Lạc Y đau xót. Nàng không ngờ bệnh tình của cha nuôi lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.

Thật ra nàng đã sớm đoán được nếu khống chế được bệnh tình của cha nuôi thì sẽ không lo xảy ra trường hợp này. Bởi vì mấy năm qua nàng vẫn luôn chăm sóc thân thể cha nuôi một cách tỉ mỉ, không ngừng dùng thảo dược tốt để hóa giải khí độc tích tụ trong cơ thể ông. Ai ngờ, ý trời trêu người...

Tần Lạc Y ngồi trước giường, nhìn đôi má già nua của Tang Tấn đang tạm thời ngủ say, giọng nói bi thương mà đầy kiên định:

"Bất kể dùng biện pháp gì, Y nhi cũng nhất quyết chữa khỏi bệnh cho cha!"

Tiếng Tần Lạc Y thì thào tự nói rơi vào tai Da Luật Ngạn Thác, lần nữa dừng lại trong lòng.

Đôi mắt hắn hơi ngẩn ra, hắn không ngờ bên ngoài nàng dịu dàng như hoa sen nhưng bên trong lại mang một trái tim kiên nghị.

Từ cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

"Khởi bẩm Vương gia, đây là những thứ cô nương cần!"

Một gã thị vệ đem châm và cứu tinh xảo trình lên.

"Ừ..."

Da Luật Ngạn Thác duỗi bàn tay to nhận lấy châm cứu.

"Trong lúc này không cho phép người không phận sự vào!"

Hắn uy nghiêm hạ lệnh.

"Dạ!"

Da Luật Ngạn Thác đưa châm và cứu thị vệ vừa chuẩn bị tốt cho Tần Lạc Y, thản nhiên hỏi:

"Bệnh tình của ông ta thế nào?"

Cũng không phải hắn quan tâm Tang Tấn ra sao, mà hắn chỉ không muốn giữa lông mày nàng mang nét ưu sầu thôi.

Ngón tay trơn bóng như ngọc của Tần Lạc Y cầm một đầu ngân châm, tia sáng sắc bén lạnh lẽo của ngân châm phát ra ánh vào đôi mắt trong suốt của nàng.

"Trong bụng cha nuôi vẫn còn ít khí độc, trước kia luôn dùng dược vật khống chế, bây giờ chút ít khí này đã thành một khối, cho nên nhất định phải thông qua biện pháp thi châm và thi cứu mới có thể đạt được mục đích giải trừ đám khí độc này."

Giọng Tần Lạc Y rất thản nhiên nhưng cũng có rất nhiều đau đớn.

Cha nuôi đã lớn tuổi, lại phải chịu thống khổ như vậy. Nghĩ đến đây, giữa lông mi xinh đẹp của Tần Lạc Y có dấu vết của hơi nước.

Da Luật Ngạn Thác đau lòng nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Y, hắn chợt nhận ra bản thân rất dễ dàng bị cảm xúc của nữ tử này tác động.

Tần Lạc Y thở dài một hơi, sau khi yên lặng tập trung suy nghĩ thì nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên chỗ khí độc tích tụ, đồng thời bắt đầu thi châm và thi cứu.

Chỉ thấy đầu ngón tay của nàng tìm được khối khí cứng tích tụ trong bụng Tang Tấn, sau khi tìm đúng vị trí liền bắt đầu sử dụng châm và cứu.

Ở đầu trên của khối khí cứng tích tụ, thi châm một tấc rưỡi, thi cứu hai mươi bảy tráng (Mồi, thầy thuốc dùng mồi ngải đốt chữa bệnh, mỗi lần đốt gọi là một tráng).

Ở giữa khối khí cứng tích tụ, thi châm ba tấc, thi cứu ba mươi bảy tráng.

Cuối cùng ở cuối khối khí tích tụ, thi châm ba tấc rưỡi, cứu bảy tráng.

Một lát sau, nàng nhẹ nhàng đem châm rút ra, sau đó quan sát màu sắc của cây châm sau khi thay đổi, rồi yên lặng đứng đợi cứu dần dần tắt thành tro mới dùng khăn tay lau sạch sẽ.

Lặp lại mấy lần như vậy, trong lúc Tần Lạc Y chuyên chú thì cái trán trơn bóng như trăng của nàng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Tang Tấn trải qua một đợt châm và cứu, hơi thở dần dần ổn định, sắc mặt cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục sinh khí.

Nhìn tình cảnh lúc này, Tần Lạc Y thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, động tác mềm mại đầy xinh đẹp.

Nàng đứng dậy, đi đến án thư, nhẹ nhàng cầm bút lông, bắt đầu viết viết gì đó trên giấy.

____________________

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện