Chương 172: Chưởng môn ấn phù (2)
– Không còn, Tâm Đồng từ nhỏ không có mẫu thân, chưởng môn bị hại chết, Tâm Đồng không còn nơi nương tựa. Ta chết rồi Tâm Đồng không có người thân nào khác.
Lão phụ nhân khóc nói:
– Vị đại nhân này, ta nhìn ra được đại nhân tốt bụng, xin đại nhân hãy mang Tâm Đồng đi theo. Đây là chưởng môn ấn phù của Phi Linh Môn, ai có ấn phù sẽ ngồi vào chức chưởng môn. Ta xin tặng chưởng môn ấn phù cho đại nhân.
Lão phụ nhân đưa ngọc bài trắng tinh cầm trong tay cho Lục Thiếu Du. Ngọc bài kích thước cỡ bàn tay, có nhiều hoa văn, năng lượng nhẹ chứa trong đó.
Lục Thiếu Du hé môi:
– Lão nhân gia, lão nhân gia . . .
Nhưng lão phụ nhân khép mắt lại, vĩnh viễn không còn mở ra.
Tiểu cô nương lay lão phụ nhân, khóc toáng lên:
– Lam bà bà! Lam bà bà!!!
Lục Thiếu Du nhìn tiểu cô nương không còn chỗ nương tựa, kêu hắn mặc kệ thì không làm được. Tuy hắn không cho rằng mình là người tốt nhưng bỏ mặc tiểu cô nương bơ vơ trong sơn mạch thì Lục Thiếu Du tuyệt đối không làm được.
Chốc lát sau Lục Thiếu Du mở miệng nói:
– Tiểu muội muội, Lam bà bà đã chết, muội đừng khóc nữa.
Tiểu cô nương cứ gào khóc như thế dễ dẫn yêu thú đến.
– A . . . Vâng . . .
Tiểu cô nương ngước đầu lên, hốc mắt ửng đỏ nhìn Lục Thiếu Du, vẫn còn nức nở nhưng không thành tiếng.
Lục Thiếu Du khẽ nói:
– Ta sẽ chôn Lam bà bà giúp muội.
Lục Thiếu Du cười khổ, đào một cái hố chôn lão phụ nhân xuống lòng đất.
Tiểu cô nương ngừng khóc, đứng một bên nhìn Lục Thiếu Du, không nói một lời.
Lục Thiếu Du ngồi xổm dưới đất, dùng ống tay áo lau khô nước mắt vương trên khóe mắt tiểu cô nương.
– Muội tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Lục Thiếu Du nhìn kỹ tiểu cô nương, y phục màu đỏ rách mấy chỗ, mặt mày xinh xắn, mắt to môi nhỏ, rèm mi dài, có hai lúm đồng tiền, sẽ là mỹ nhân bại hoại trong tương lai a.
Tiểu cô nương khẽ nói:
– Muội tên Lục Tâm Đồng, năm nay mười tuổi.
Lục Tâm Đồng thấy Tiểu Long giơ cao đầu trên vai Lục Thiếu Du thì sợ hãi.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:
– Lục Tâm Đồng?
Cũng họ Lục như hắn, hai người thật có duyên.
Lục Thiếu Du nói với tiểu cô nương:
– Nó tên Tiểu Long, sẽ không tổn thương muội, đừng sợ.
Tiểu Long co duỗi lưỡi, lúc lắc đầu như nói chuyện với Lục Tâm Đồng:
– Xèo xèo!
Tiểu cô nương nhìn Tiểu Long chằm chằm, cảm nhận thiện ý trong mắt nó thì hết sợ.
Lục Thiếu Du hỏi tiểu cô nương:
– Tâm Đồng theo ta đi, sau này đi theo bên cạnh ta chịu không?
Lão phụ nhân đã chết, Lục Thiếu Du không thể bỏ Lục Tâm Đồng lại sơn mạch nguy hiểm này.
Tiểu cô nương lại bật khóc:
– Tâm Đồng không có người thân, đều bị đám người xấu giết . . .
Lục Thiếu Du nhìn mà đau lòng, ôm Lục Tâm Đồng vào lòng:
– Tâm Đồng đừng khóc, phải kiên cường lên, sau này cường đại rồi báo thù. Không khóc, sau này ta là muội muội của muội, là người thân của muội.
Lục Tâm Đồng ngước lên nhìn thẳng mắt Lục Thiếu Du, hỏi:
– Ca ca thật sự làm ca ca của Tâm Đồng sao?
Tiểu cô nương sợ Lục Thiếu Du nói không.
Lục Thiếu Du cúi đầu nói:
– Đương nhiên có thể, từ bây giờ Tâm Đồng là muội muội của Lục Thiếu Du ta, sau này mặc kệ là ai đều không dám ăn hiếp Tâm Đồng nữa.
Lục Tâm Đồng cúi đầu khẽ nói:
– Ừm! Ca ca!
Lục Thiếu Du nói:
– Chúng ta rời khỏi đây trước.
Lục Thiếu Du đến bên xác hai người bịt mặt, lột vải che mặt xuống. Khuôn mặt thanh niên khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi.
Lục Thiếu Du hỏi Lục Tâm Đồng:
– Tâm Đồng biết hai người này không?
– Là đồ đệ của Hoàng trưởng lão, trước kia muội có gặp bọn họ.
Lục Tâm Đồng kinh ngạc hỏi:
– Tại sao bọn họ muốn giết muội và Lam bà bà?
Lục Thiếu Du nhướng mày hỏi:
– Phụ thân của muội là chưởng môn Phi Linh Môn? Hoàng trưởng lão có phải cũng là người Phi Linh Môn?
– Vâng vâng, phụ thân của muội là chưởng môn Phi Linh Môn, Hoàng trưởng lão là trưởng lão của Phi Linh Môn. Phụ thân bị mấy người bịt mặt giết, Lam bà bà và mấy sư huynh đưa muội trốn tới đây, tất cả đều bị giết.
Nói xong Lục Tâm Đồng lại khóc.
Lục Thiếu Du dỗ dành:
– Được rồi Tâm Đồng, chúng ta đi.
Lục Thiếu Du nhìn ấn phù Phi Linh Môn trong tay, hắn cất vào ống tay áo. Lục Thiếu Du hơi hiểu đầu đuôi câu chuyện.
– Gri gri!
Tiểu Long biến to ra nuốt hai cái xác vào bụng.
Nhìn Tiểu Long đột nhiên biến to làm Lục Tâm Đồng hết hồn, tiểu cô nương không ngờ Tiểu Long nhỏ xíu bất chợt biến lớn.
Lục Thiếu Du an ủi mãi Lục Tâm Đồng mới khá hơn, không còn sợ Tiểu Long nữa.
Trên đường đi Lục Thiếu Du hỏi thăm Lục Tâm Đồng, được biết phụ thân của tiểu cô nương tên Lục Thanh, chưởng môn Phi Linh Môn. Phi Linh Môn có khỏang một trăm người, trong môn phái có ba trưởng lão. Lục Tâm Đồng lớn lên trong Phi Linh Môn nhưng không tu luyện, mẫu thân khó sinh đã qua lời, là Lam bà bà nuôi nấng Lục Tâm Đồng.
Phi Linh Môn chỉ có một trăm người, Lục Thiếu Du còn tưởng là môn phái lớn gì, giờ mới biết Phi Linh Môn chỉ là môn phái nhỏ, không bằng cả Lục gia. Ở Lục gia tốt xấu có mấy trăm người.
Lục Tâm Đồng chợt nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, đôi mắt khát khao hỏi:
– Ca ca dạy muội tu luyện được không? Muội muốn trở thành Vũ Giả.
Lục Thiếu Du hỏi:
– Tại sao Tâm Đồng muốn trở thành Vũ Giả?
Lục Tâm Đồng trả lời:
– Muội muốn giỏi như ca ca, sau này trả thù cho phụ thân.
Lục Thiếu Du nói:
– Muốn làm Vũ Giả phải chịu khổ nhiều.
Ánh mắt Lục Tâm Đồng kiên quyết, cắn răng nói:
– Tâm Đồng không sợ khổ!
Lục Thiếu Du nói:
– Được, sau này ca ca sẽ tìm sư phụ giỏi cho Tâm Đồng, để Tâm Đồng trở thành Vũ Giả lợi hại.
Lục Tâm Đồng chớp mắt to hỏi:
– Ca ca có thể giết hai người kia đã rất lợi hại, tại sao ca ca không dạy cho Tâm Đồng?
Lục Thiếu Du cười cười, hắn chỉ có vài miếng võ mèo cào, không đủ sức dạy cho người.
Lục Thiếu Du nói:
– Ca ca còn kém xa, sau này ca ca tìm cường giả lợi hại làm sư phụ cho Tâm Đồng thì tốt hơn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, có Lục Thiếu Du ở bên cạnh làm Lục Tâm Đồng hoạt bát hơn. Tiểu Long thì cảnh giác quan sát bốn phía.
Lục Thiếu Du lại gặp hai con yêu thútam giai sơ giai , vì bảo vệ Lục Tâm Đồng nên toàn để Tiểu Long giết chết. Mấy ngày tiếp theo hai người ngẫu nhiên gặp yêu thú nhị giai, lại để Tiểu Long giết yêu thú. Thấy cảnh tượng máu me làm Lục Tâm Đồng sợ hãi, nhưng về sau tiểu cô nương dần thói quen.
Lục Thiếu Du cố ý cho Lục Tâm Đồng thấy nhiều máu me, rèn luyện tiểu cô nương kiên cường hơn sau này có lợi cho nàng.
Gặp gỡ yêu thú ít dần, thực lực yêu thú càng lúc càng thấp, Lục Thiếu Du đoán đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, đến gần Cổ vực hơn.
Tới vòng ngoài, Lục Thiếu Du thấy nhiều người qua lại trong sơn mạch hơn, đa số vào Sơn mạch Vụ Đô đểu tìm dược liệu hoặc yêu thú đê giai. Đa số là Vũ Sĩ, ít khi thấy đẳng cấp Vũ Sư.
Phía trước có tiếng đánh nhau dữ dội.
Đinh đang leng keng!
Mời mấy bóng người hỗn chiến, toàn là tu vi Vũ Sĩ, kình khí tứ tán, bốn phía nổ đì đùng.