Chương 4715: Oan gia ngõ hẹp 2
Đến lúc đó ở trên bảy mươi hai khối đại lục tranh đoạt Hồng Hoang lệnh mới chính là chiến trường lớn nhất. Bởi vậy Lục Thiếu Du không nỡ dùng bất kỳ một khỏa tinh thạch thế giới nào.
Mà khi Lục Thiếu Du đang định dùng một ít linh tinh đổi lấy tinh thạch thế giới trong các thương hội thì phát hiện ra tinh thạch thế giới đã tăng giá, đã có người thu mua ở khắp nơi.
Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du cười khổ, đoán chừng cũng có đại biểu của đại thế giới nào đó đang trắng trợn thu mua tinh thạch thế giới. Gần đây dưới loại chém giết như vậy, linh tinh khắp nơi đều có, có thể nói là có một lượng lớn dang lưu hành.
Mà một ít Hạm đội thì lại tiêu hao tinh thạch thế giới với số lượng khủng bố. TInh linh vốn so với tinh thạch thế giới khó cầu hơn, thế nhưng bây giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tinh thạch thế giới so với linh tinh khó cầu hơn.
Bốn người đi dạo chừng ba thời thần, sợ rằng ngay cả một phần mười đại thành này bốn người còn chưa đi hết, bốn người đều có một chút thu hoạch, cho nên cũng vui vẻ đi tiếp.
Ngay khi bốn người đang định tiếp tục đi thì bỗng nhiên đám người phía trước giống như thủy triều túm tụm lại, không ít người tụ tập tới.
Ánh mắt ba người Dương Quá, Tiểu Long, Long Yên khẽ đổi, trong đám người giống như thủy triều túm tụm ở phía trước có không ít khí tức Hóa Hồng cnarh tồn tại, cho nên mọi người cũng không tính qua đó mà định rời đi.
Chỉ là ánh mắt Lục Thiếu Du lại biến hóa không nhỏ, đám người kia có không ít người trẻ tuổi, nhưng cường giả Hóa Hồng cảnh cường hãn trong đó lại không dưới mười người. Những đám người chung quanh Lục Thiếu Du cũng không có để ý, cũng không định để ý tới.
Tuy rằng Lục Thiếu Du không định để ý tới, thế nhưng trong đám người phía trước, nữ tử xinh đẹp mặc bộ váy màu đỏ, dáng người lả lướt động lòng người được vô số nam tử vây quanh, khuôn mặt vốn vô cùng mị hoặc, cao quý vô cùng, thế nhưng sau khi ánh mắt nhìn thấy rõ Lục Thiếu Du, khuôn mặt lập tức co rúm lại. Bộ dáng mị hoặc kia lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nam tử mặc áo bào xanh kia nàng sao có thể quên được.
Bởi vì hắn trong khu vực săn bắn của Vạn Thế đối quyết mà quang mang trên người nàng ảm đạm, trọng thương cực nặng, nếu không phải trong tộc hao phí một cái giá lớn, sợ rằng hiện tại nàng còn chưa khôi phục được. Bởi vì hắn hiện tại trong mật địa Thiên giới nàng không thể ngẩng đầu lên được, không còn vẻ tao nhã lúc trước.
Cũng bởi vì hắn cuối cùng toàn tộc trốn chết, giống như chó nhà có tang chạy khỏi Thượng Thanh thế giới, chỉ có thể tới Tổ địa che chở.
Lục Thiếu Du đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của nữ tử xinh đẹp mặt váy dài màu đỏ trong đám người, ánh mắt lập tức run lên, có chút chấn động.
Đây không phải là ai khác mà chính là Hoàng Lạc Nhan của Nguyệt Hoàng thế giới, ngay khi Lục Thiếu Du định đối phó với Nguyệt Hoàng thế giới, Hoàng Lạc Nhan đã bị người Phượng Hoàng nhất tộc mang đi, cuối cùng toàn tộc thoát khỏi Nguyệt Hoàng thế giới.
Lục Thiếu Du thật không ngờ ở trên Mẫn Tinh đại lục này lại có thể nhìn thấy được Hoàng Lạc Nhan, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo như băng nhìn thẳng về phía Hoàng Lạc Nhan.
Cùng lúc này, trong đám thanh niên túm tụm bên người Hoàng Lạc Nhan, không ít người nhìn thấy Hoàng Lạc Nhan lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du, lập tức hung hăng nhìn về phía Lục Thiếu Du. Đương nhiên cũng có không ít người nhìn vào Long Yên công chúa, trong mắt hiện lên vẻ rung động.
Một nam tử mặc cẩm bào, khuôn mặt trắng nõn, có chút đẹp mắt, khí tức Nhất Nguyên Hóa Hồng trên người chấn động, hẳn là người Thú tộc, nhưng vào lúc này nhìn thấy Lục Thiếu Du đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Lạc Nhan cho nên lập tức quát lớn với Lục Thiếu Du:
- Tiểu tử, nhìn gì vậy? Ngươi nhìn tiếp ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Hoàng Lạc Nhan nghe vậy lập tức nhìn qua thanh niên vừa quát Lục Thiếu Du, chỉ là không nói thêm gì.
- Kiêu ngạo như vậy sao? Ta...
Lục Thiếu Du vẫn không nói gì, chỉ là Tiểu Long lại không nhịn được, tiếng quát từ trong miệng vang lên, đang định ra tay.
- Tiểu Long.
Trong nháy mắt này, Lục Thiếu Du đột nhiên đặt tay lên vai Tiểu Long, nói:
- Nếu hắn đã tìm tới ta để cho ta xử lý đi.
Nói xong Lục Thiếu Du chậm rãi bước ra, hai bước ngắn ngủi thế nhưng lại xuất hiện trước người Hoàng Lạc Nhan, mà ngay cả thanh niên mặc cẩm bào kia hắn còn không thèm nhìn lấy một cái mà nhìn Hoàng Lạc Nhan nói:
- Chó ngươi nuôi sao? Ồn ào quá.
Hoàng Lạc Nhan nghe vậy, mắt nhìn Lục Thiếu Du, vẻ mặt lạnh như băng, khuôn mặt co rúm lại. Trong mắt hiện lên vẻ oán độc. Trong lúc mơ hồ thậm chí còn hiện lên vẻ sợ hãi, năm ngón tay lặng lẽ bóp nát một khối ngọc giản linh hồn trong lòng bàn tya.
- Tiểu tử, ngươi nói ai là chó? Ngươi muốn chết?
Cùng lúc này, nam tử mặc cẩm bào vừa mới lên tiếng lần nữa hét lớn, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, vốn hắn còn đang định ở trước mặt nữ nhân mình thích ra oai một chút, không ngờ nam tử mặc áo bào xanh này lại dám ở trước mặt nữ tử hắn thích làm hắn mất mặt như vậy. Âm thanh giận dữ từ trong miệng nam tử mặc cẩm bào này vừa dứt, năng lượng thuộc tính Phong cuồng bạo, sắc bén quanh thân nam tử mặc cẩm bào này chấn động. Thân hình lập tức lao thẳng về phía trước, cùng lúc đánh ra một đạo quyền ấn đánh về phía Lục Thiếu Du.
Mà đồng thời, khi nam tử mặc cẩm bào này ra tay, khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười lạnh lẽo, đầu còn không thèm quay lại, cánh tay phải chém về phía bên phải. Năm ngón tay uốn lượn tạo thành trảo ấn. Một đạo trảo ấn được ngưng kết, khiến cho phiến không gian bên phải bị lún sâu xuống.
Tiếp theo trong nháy mắt, trong sát na thân ảnh vừa mới phóng ra của nam tử mặc cẩm bào kia lại bị đạo trảo ấn vừa mới được ngưng kết ra của Lục Thiếu Du nắm lấy.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trảo ấn mang theo không gian lún sâu bắt lấy nam tử mặc cẩm bào. Vẻ mặt người này hoảng sợ, biến sắc. Vẻ cuồng ngạo, hung hăng càn quấy vừa rồi được thay thế bằng vẻ mặt sợ hãi, kinh khủng.
Trong trảo ấn kinh khủng kia, toàn thân hắn không thể nhúc nhích mảy may, cho dù là tự bạo cũng không có cách nào làm được.
Đến lúc này nam tử mặc cẩm bào này mới biết được, nam tử trước mặt mặc áo bào xanh nhìn như không có một chút khí tức chấn động này thực lực không ngờ lại cường hãn tới tình trạng như vậy. Căn bản không phải là tồn tại mà hắn có thể trêu chọc. Đây là một cọng rơm cứng, so với hắn còn cường hãn hơn.
Phụt.
Trảo ấn mang theo không gian lún xuống ucra Lục Thiếu Du nắm nam tử mặc cẩm bào, trảo ấn khẽ bóp, không gian lập tức vặn vẹo kịch liệt. Chỉ một thoáng nam tử mặc cẩm bào này lập tức mở miệng phun ra một mảng lớn máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Thân hình nam tử mặc cảm bào này lập tức vặn vẹo, biến dạng giống như không gian chung quanh trảo ấn.
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quả nhiên bên cạnh cũng không có thứ gì tốt. Ngay cả thực lực làm chó cũng không có.