Quyển 1 - Chương 3
Tôi khom lưng nhặt lên bản vẻ và túi xách nằm vương vãi trên đất. Bởi vì hai tay quá run rẩy nên lại khiến chúng rớt xuống thêm vài lần. Mặc dù khe Ginnungagap hoàn toàn cách ly thế giới của chúng tôi với thị tộc Aesir. Nhưng từ thưở bé, người lớn vẫn giáo dục chúng tôi khi gặp người của thị tộc Aesir thì phải dốc hết sức lực chạy đi. Nếu không chỉ có chết.
Lúc trước, tôi luôn luôn không buồn chú ý đến mấy lời này. Chủ yếu là do từ nhỏ đến lớn những điều tôi biết về thị tộc Aesir đều thông qua sách vở. Cố hương bên kia thành thị hoàn toàn khác hẳn, trong mỗi đêm tối hằng năm, tòa vương đô cao vút kia tỏa ra hàng vạn hàng nghìn ánh đèn lóe sáng như ánh mắt của sói dữ, và màu da trắng nõn nhưng lạnh lẽo của người thị tộc Aesir.
Tất cả những chuyện này với tôi mà nói cũng là quá xa xôi và quá trừu tượng. Hơn nữa tôi nghĩ đến cuối cùng bọn họ cũng ở một nơi khác trên thế giới, còn chúng tôi lại sống trong một thôn trang bé nhỏ vắng vẻ thì làm sao có thể chống lại họ được chứ? Rồi nói thêm, cho dù có chống lại thì những người dân hiền lành trong thôn chúng tôi vừa yếu ớt trói gà không chặt thì bọn họ không thể nào tàn nhẫn đi làm hại một đám người không có năng lực phản kháng được.
Tôi cho rằng mình là điển hình của chủ nghĩa hòa bình và cũng cho rằng chiến tranh là một chuyện mà một bàn tay không thể vỗ ra tiếng. Chỉ cần một bên không muốn thì bên kia không cách nào tiếp tục được. Tôi biết, tôi không muốn làm kẻ địch với thị tộc Aesir.
Cho đến khi chị tôi chết đi. Khi tôi, anh tôi, em gái và mẹ tôi đang lúc đau lòng khôn nguôi thì trong mắt người cha từng đầu quân của tôi lại hiện lên vẻ hoảng sợ. Khi đó e rằng cũng chỉ có ông biết được người Aesir có năng lực tác chiến xuất hiện trong thôn. Mặc dù chỉ có một người nhưng cũng là chuyện đáng sợ biết bao.
Một tuần lễ sau, có một nhóm lớn người Aesir xuất hiện, họ giết sạch tất cả mọi người xung quanh thôn xóm, hơn nữa còn bao vây thôn trang này lại. Bọn họ không dám xông vào trong thôn chỉ bởi vì từng thôn trang hay thành thị của thị tộc Vanir đều có ánh sáng bảo vệ chống lại xâm lăng từ tận trời cao. Đó là “Odin ban phúc”, là trước khi Odin biến mất đã để lại món quà cuối cùng cho các tộc nhân.
Tôi từng hỏi ba mình, tại sao những người đó lại đối xử với chúng ta như thế. Đừng nói là bọn họ thương hại, ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không nói. Ba tôi nói, bởi vì chúng ta là người thị tộc Vanir. Tôi nói, thế nhưng trong cuộc chiến thì vốn phải nhắm vào những thủ lĩnh chứ. Chúng ta là người dân vô tội, tại sao lại làm hại chúng ta?
Ba tôi chỉ cười khổ, từng thần tộc Vanir cũng có thể trở thành dũng sĩ anh dũng giết địch trên sa trường. Cho nên, thấy một người giết một người thì tộc Aesir mới có thể mãi mãi bảo đảm được sự phồn vinh của họ. Thực tế chính là vậy, lịch sử và truyền thuyết đều không cho phép ai thay đổi. Hiện tại điều chúng tôi nên lo lắng không phải là vì sao bọn họ muốn làm hại chúng tôi mà là làm sao để tránh khỏi cái chết dưới tay bọn họ.
Chúng tôi ở trong thôn trang đứng ngồi không yên nửa tháng. Nửa tháng sau, ở bên ngoài thôn không còn đội quân của thị tộc Aesir nữa. Cả thôn lại rối rít thu dọn hành lý chuẩn bị dời đi. Bởi vì cha tôi là lính giải ngũ cho nên dân chúng đều theo sự quyết định của ông dẫn dắt mọi người rời khỏi thôn.
Lúc ấy anh tôi đã trưởng thành, cho nên anh ấy và ba tôi đi đầu, mẹ thì ôm em gái và nắm tay tôi đi theo bầy người phía sau. Tất cả sau đó….. đều hoàn toàn giống hệt cảnh mới vừa rồi. Chỉ là trong nháy mắt tôi thấy được một ánh lửa với khí thế hung tàn bay xuống. Cha tôi và anh tôi tử vong ngay tại chỗ, mẹ tôi dùng hết sức lực đẩy tôi về giữa thôn, trong lúc chạy trốn cũng bị ngọn lửa thiêu rụi cùng em gái tôi.
Từ đó về sau, mái tóc màu tím đồng còn sống sót của tôi khiến người trong thôn căm ghét. Bọn họ đều nói tôi giống hệt như những thần tộc biến dị của thị tộc Aesir, nói tôi là gian tế của người Aesir. Cũng vì thế mà cả gia đình của tôi mới bị tôi hại chết.
Từ đó về sau, thôn trang nho nhỏ luôn tràn ngập ước mơ và tiếng cười đã bị phá hủy bên trong làn khói ma pháp, phảng phất như biến thành màu xám trắng vĩnh hằng.
Đây chính là tội nghiệt cả đời tôi cũng không thể rửa sạch.
Khi cả nhà dùng tính mạng để đối lấy kẻ tham sống sợ chết là tôi, tôi đã thề đời này kiếp này dù không thể trở thành pháp sư thì cũng phải trở thành người có thể đứng trong chiến trường để nhìn tộc Aesir bị diệt vong.
Tôi rời khỏi cố hương, cố gắng tìm ra một con đường sinh tồn có thể giúp tôi ngoan cường hơn.
Cho nên tôi ý thức được ở Svartalfheim – thế giới của người lùn có lẽ thích hợp với tôi. Mặc dù vùng đất của người lùn cũng sẽ bài xích thần tộc nhưng năm đó tôi chỉ có hai mươi mốt tuổi, thân thể cao còn chưa đến một mét tư và còn có một đầu tóc đen thẳm. Ngoại trừ khuôn mặt và màu da không giống với họ thì những đặc điểm khác đều hoàn toàn phù hợp.
Mặc dù ở thế giới người lùn hai mươi mốt tuổi đã là trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển của thần tộc lại chậm, căn bản hai mươi mốt tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ con, có rất nhiều việc sẽ hoàn toàn không biết. Sau khi đến Svartalfheim, tôi phải chịu đựng rất nhiều khổ sở và bị rất nhiều đả kích mà ngay cả chính mình cũng nghĩ không có cách nào đứng lên được.
Có một lần sắp phải nộp học phí, tiền để giành của tôi hoàn toàn không đủ dùng, cho nên mới đi xin việc làm ở mỏ được nửa tháng. Đây cũng chính là cuộc sống đói kém dài nhất trong đời tôi. Thể lực và sức chịu đựng của thần tộc vốn không sánh bằng với người lùn. Ngày đó tôi đã đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, thân thể đã mất đi tri giác, chỉ dựa vào ý thức để gõ từng cục đá to lớn cứng rắn.
Vào lúc hai giờ khuya tôi nghe thấy tiếng của ông chủ hỏi to ở phía sau về viên đá kim cương xanh ngọc to cỡ nắm tay mới vừa đào được không thấy đâu nữa. Nhưng vì thể lực đã cạn kiệt nên chưa kịp trả lời ông ta. Sau đó ót tôi bị một cục khoáng thạch khổng lồ đập vào, tôi lắc lư rồi mất đi ý thức ngã tại chỗ.
Đến khi tỉnh lại thì tôi đã bị ném ra ngoài mỏ, đừng nói là tiền công, ngay cả tiền vốn mang trên người cũng bị cướp sạch. Tôi bưng đầu máu chảy không ngừng đi tìm ông chủ phân xử, ông ta nói tiền công đã nhét vào người tôi rồi, tôi không tự giữ gìn làm sao lại trách ngược lại ông ta. Rồi ông ta còn nói một cô gái không có bản lĩnh gì thì đừng đến chỗ ông ta nữa.
Người lùn chính là vậy, vô cùng dã man và thô lỗ. Nhưng lại là những thợ rất khéo tay và có trí khôn to lớn. Bọn họ chế tạo ra rất nhiều báu vật, bán cho thần tộc Aesir lẫn thần tộc Vanir. Bởi vì thích hoàn cảnh tối đen nên cho dù rời khỏi thế giới của bọn họ thì tất cả đều đến thị tộc Aesir. Ở thị tộc Vanir chưa từng có ai như thế. Bị đãi ngộ bất công nên tôi chỉ đành cắn răng rời khỏi mỏ. Tôi phát hiện thời điểm này ngay cả tiền thuốc thang mình cũng trả không nổi lại không nhịn được khóc lớn lên.
Có thể vì tuổi còn quá nhỏ, khi đó cũng không được kiên cường nên chỉ có một trở ngại nho nhỏ cũng lãng phí rất nhiều thời gian để đau buồn, không muốn giao thiệp với bất cứ ai, cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì. Thậm chí có ý nghĩ thôi thì chết đi cho xong.
Những năm này tôi từng gặp giấc mộng kỳ quái vô số lần. Phần lớn thời gian tôi đều mơ đến ngày thị tộc Aesir tấn công. Ánh mắt họ lạnh như băng, những đường nét rõ ràng và sự hờ hững trên gương mặt họ. Còn có câu chú văn họ đọc lên không hề có tình cảm. Tiếp theo nữa là cơn đau nhói như hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim khiến tôi xuất mồ hôi đầm đìa choàng tỉnh khỏi cơn mộng.
Còn có một thời gian chị của tôi cũng xuất hiện trong giấc mơ. Giọng nói chị vẫn kiên nghị và mạnh mẽ như trong quá khứ. Chị nói với tôi: Nana, tỉnh lại đi em. Đừng quên dù cho có phải trải qua khó khăn đến thế nào thì chị cũng sẽ ở lại bên cạnh bảo vệ em.
Và một khoảng thời gian rất nhỏ nhoi tôi sẽ mơ thấy nụ cười của một người. Là một cảnh trong mơ rất kỳ quái. Trong mơ tôi chưa từng thấy rõ được tướng mạo của anh ấy. Không biết anh ấy bao nhiêu tuổi, thậm chí không biết mắt anh ấy màu gì nhưng lại biết anh ấy đang chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt dịu dàng của anh ấy khiến tôi gần như rơi lệ xúc động. Mặc dù tôi chừng yêu qua bất cứ ai, mặc dù chỉ là xuất phát từ một bản năng, nhưng tôi biết được đó ánh mắt yêu thương. Rất đáng tiếc là anh ấy chưa từng nói với tôi một câu nào. Cho dù là ở trong giấc mộng, anh ấy cũng vẫn keo kiệt lời nói với tôi.
Mặc dù là thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt và nụ cười mỉm của anh ấy thì tôi lại sẽ cảm thấy không còn chuyện gì đáng sợ nữa. Dù nghe rất buồn cười nhưng giấc mộng này luôn tái diễn không có mở đầu và không có kết thúc trong cuộc sống của tôi. Nó là điểm tựa để chống đỡ thế giới tinh thần tôi cho đến tận bây giờ.
Dĩ nhiên, gặp được cảnh mỹ lệ trong mơ xong thì tiếng gào thét chân thật của Zya cũng sẽ trở nên bé nhỏ không còn đáng kể. Từ lần đầu tiên gặp mặt đã gần nhau đánh nhau cho đến bây giờ là đồng bọn và còn ở chung với Zya là điều tôi cảm thấy khó tin nhất. Dù là đồng bọn với nhau, nhưng rất lâu tôi cũng rất muốn cắt lấy hình ảnh dáng vẻ của cô ta như lên cơn tâm thần để ném cho mấy tên đàn ông mất đi lý trí kia nhìn xem. Xem lúc đó bọn hắn có còn vẻ mặt say mê nói rằng “Zya chính là đại lộ Champs Elysees của Vanaheim” hay không?
Tựa như hiện tại tôi chạy về Vanaheim với cả người bẩn thỉu vô cùng. Tôi về nhà thay bộ quần áo khác và chẳng có thời gian để tắm rửa. Lại nhanh chóng trực tiếp lấy một ống nghiệm dầu cá kim đã chế luyện trong tủ quần áo lộn xộn của Zya để chuẩn bị chạy về cửa tiệm. Kết quả chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa nửa bước thì chân sau đã bị một lực vô hình trói lại.
Tôi quay đầu lại nhìn quả nhiên Zya đang chụp lấy cổ của tôi và nói với vẻ mặt u ám “Hôm nay mình rất buồn bực.”
“Trong tay mình có một đơn đặt hàng rất lớn, làm xong sẽ về nghe cậu kể khổ.” Tôi gạt tay Zya ra.
“Không cho phép cậu đi, hãy nghe mình nói hết.” Một cánh tay khác lại chụp lấy vai tôi. Vừa nghe thấy giọng nói của kiên định của Zya thì tôi đã biết khẳng định hôm nay cô ta không nói đùa rồi. Cho nên tôi nhìn thẳng vào Zya, gương mặt mỹ lệ của cô ta dần dần nhăn nhó “Cái tên Lan cậu rất thích đó quả thật là một tên giẻ rách, giẻ rách đến cực điểm.”
“Sau đó?”
“Mình biết, Frey đối với mình hận cũ khó quên nên mới phải cười híp mắt nịnh nọt mang mấy món mình làm tặng cho hắn. Mình cứ tin rằng cái tên Frey này đang bao nuôi một thần tộc Aesir… Bây giờ chỉ nhìn thấy chữ Lan là mình lại muốn nôn.”
“Sau đó?”
“Anh ta chính là một tên giẻ rách.”
“Sau đó?”
“Cậu cút đi!”
Thế là tôi cút.
Mặc dù sùng bái sức mạnh của Lan nhưng đối với cuộc sống riêng tư và tính cách của anh ta thì tôi lại không có lòng hiếu kỳ. Nhưng vừa rồi nghe những lời nói của Zya nếu như không phải tôi quá bận thì không chừng cũng sẽ hỏi thêm vài câu. Hơn nữa, vốn là tôi muốn mời cô ta giúp tôi gia công cái bao tay, nhưng nếu Zya biết người đặt hàng là Frey thì có lẽ sẽ bóp chết tôi ngay.
Khi đi đến xưởng Yina thì đã hơn mười một giờ đêm. Mới vừa vào cửa thì Guffy đã buông bản vẽ trong tay ra “Chị cả, cách đây không lâu có người tìm chị.”
“Ai?”
“Lan….” Giọng nói này vang lên từ phía góc phồng. Đến khi âm thanh kết thúc thì chủ nhân giọng nói – một cô gái tóc vàng mang dòng máu người elf vô cùng xinh đẹp – đã vọt đến trước mặt tôi “Là Lan.”
“Flad, trễ thế này rồi mà cô còn ở lại thật là hiếm có.”
Những điều cô ta nói có thể quên đi. Flad là một công nhân thất bại nhất trong xưởng mà tôi đã tuyển. Mặc dù Flad vô cùng am hiểu với thiết kế bên ngoài trang bị. Linh cảm và ý tưởng cũng không giống người bình thường, nhưng cô ta hay viện cớ đến trễ. Giờ cô ta nghỉ tuyệt đối còn nhiều hơn giờ làm rất nhiều. Bởi vì Flad không mấy để ý đến việc tôi trừ lương nên tôi cũng tự động xem Flad trở thành công nhân tạm thời. Mặt khác, Lan có một câu lạc bộ fans ở thành bắc, thủ lĩnh câu lạc bộ đó chắc là Flad rồi.
“Chị Yina, chẳng lẽ chị không cảm thấy rằng Lan rất thần kỳ sao?” Đúng rồi, Flad cũng là người duy nhất gọi tôi là chị Yina, hơn nữa dạy hoài cũng không chịu sửa.
“Đã gom đủ nguyên liệu rồi, đưa những thứ mọi người đã chuẩn bị tốt cho tôi.” Tôi mở đơn đặt hàng và bản vẽ ra.
“Chị cả, anh Lan thật sự đã đến.” Guffy nói.
“Cái gì? Tại sao?” Tôi đột nhiên ngẩng đầu.
“Chúng em cũng không biết. Anh ta hỏi chị đâu, chúng em nói chị đi đến thôn Haehner. Rồi anh ta bỏ đi bảo ngày mai sẽ lại đến.”
“Như vậy à….” Tôi trầm tư trong chốc lát “Dù là chuyện gì thì cũng phải làm xong bao tay này trước đi. Ferri, cậu đưa cái da thuộc của bao tay đã cắt sửa hoàn chỉnh đây.”
“Chị Yina, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ thật sao? Em thấy rằng Lan rất đẹp trai, rất đẹp trai đó!” Flad đang ôm bộ ngực say mê. Còn tôi thì chỉ nhìn vào tấm da thuộc trị giá ba mươi tám nghìn Vida của người lùn Ferri.
Tăng ca lần này cũng có thể nói là lần kéo dài nhất và mệt mỏi nhất. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau đám người chúng tôi mới đưa bao tay đến cho giả kim thuật sư gia công. Sau đó thì toàn bộ đều gục bên cạnh lò đúc ngủ khì, chờ đợi tôn giá của nhà tư tế hạ cố đến.
Đương ngủ thì tôi lại nghe được tiếng hai người cải vã ngoài cửa truyền vào. Xác thực mà nói là một người phụ nữ ồn ào và một người đàn ông bình tĩnh đối đáp. Rất hiển nhiên tần số giọng nói của cô gái này thật không thể bỏ qua, mọi người trong xưởng đều bị cô ta làm thức giấc.
“Anh thật nghĩ rằng bản thân anh tài ba lắm sao? Đúng không?” Đây là câu đầu tiên tôi mơ hồ nghe được. Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, xoa bóp cần cổ nhức mỏi của mình và thò đầu ra cửa sổ thấy được một dáng vẻ có thể sánh với cấp bậc của Zya, nhưng gương mặt thì lại đẹp hơn Zya nhiều và một bóng lưng cao gầy của một chàng trai. Còn có một con thú cưỡi Kim Dực Long bốn cánh đang cuộn mình lại ngủ.
“Để tôi nói cho anh biết rõ, ngoại trừ khả năng lên giường của anh là tương đối thì anh chẳng có gì cả.”
“Éc…” Người xung quang tôi đã há mồm thành hình chữ O và đồng loạt nhìn ra cửa.
“Cô gái xinh đẹp này thật phóng khoáng.” Guffy nói.
Tôi vốn tưởng rằng chàng trai này sẽ bộc phát nhưng kết quả là anh ta còn cười khẽ ra tiếng “Cám ơn.”
Người bộc phát chính là cô gái xinh đẹp kia “Anh hả hê cái gì? Tôi đang nói đầu óc của anh toàn là rơm rạ, thông minh chỉ là con số 0! Trong ký ức tôi và anh ở bên nhau, ngoại trừ lúc lên giường thì cũng không nhớ được gì khác cả! Anh cho rằng điểm này rất đáng được kiêu ngạo sao?”
“Bởi vì trong thời gian chúng ta ở bên nhau thì phần lớn đều ở trên giường cả, thưa cô Chica.”
“Éc…” Tiếng động này vang lớn lên gấp bội. Không ít người ở phố Eden cũng đều thích thú quan sát cảnh tượng này.
“Anh… anh thật là quá đáng” Gương mặt Chica đỏ bừng cả lên. Cuối cùng không nhịn được nữa giơ tay tát lên gương mặt chàng trai kia một cái rồi xoay người bỏ đi.
Ferri lắc đầu “Thật không biết là cô gái này có phải cố ý hay không? Đàn ông nghe thấy thế mà có thể không vui vẻ sao.”
Guffy nói “Theo cách nhìn của phụ nữ thì một người đàn ông chỉ có bản lĩnh trên giường còn thông minh chỉ là số 0 thì e rằng không có sức quyến rũ lớn đâu. Cho nên cô gái này nhất định là nói thật tình rồi.”
Ferri buông tay “Vấn đề là chỉ số thông minh của chàng trai này chỉ là con số 0 hay sao?”
Rất hiển nhiên cú tát kia của Chica cũng không nhẹ, mặt của anh ta bị đánh lệch qua một bên. Anh ta xoa xoa gò má nhưng vẻ mặt lại rất ung dung. Nhìn thấy dáng vẻ Flad đang ôm tim, lại nhìn thấy dáng vẻ của chàng trai kia, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mọi người đều phản ứng quá mức đến vậy rồi.
Vài năm gần đây, gần như trên báo chí mỗi ngày đều thấy gương mặt này. Cả thị tộc Vanir…. Không, trong chín đại thế giới, sợ rằng là không ai chưa từng thấy anh ta. Chỉ có điều là trong một không gian ba chiều thế này thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy. Cho nên cảm giác rằng điều này như không có thật.
“Lan.” Frey nhảy xuống khỏi lưng Kim Dực Long từ bên đường đối diện, rồi phất tay với phía bên này. Lan cũng đáp lại và đứng khoanh tay ở cửa tiệm của tôi chờ Frey đi qua.
Nói thế nào đây, cảm giác người thật của Lan hoàn toàn ngược lại với hình tượng nhìn thấy trước kia. Có thể nói bởi vì anh ta nổi danh tương đối sớm, mới 42 43 tuổi đã trở thành đầu đề của báo chí. Nếu như tôi nhớ không lầm năm nay anh ta 59 tuổi, cũng chưa hoàn toàn chín chắn. Màu sắc của mái tóc cũng không có rõ rệt như trên báo mà chỉ nhạt gần như màu bạch kim. Con ngươi của anh ta hệt như lời kể lại, là một màu xanh tím có một không hai trên toàn thế giới. Dáng người…. tựa như cũng cao lớn hơn trên báo chút ít, thậm chí còn cao hơn Frey nửa cái đầu.
Mặc dù tôi vẫn cho rằng tướng mạo của đàn ông không quan trọng nhưng khách quan mà nói thì Lan thật sự là một anh chàng đẹp trai vô cùng. Có rất ít chàng trai nào có thể được như anh, dù là gương mặt hay vóc người cũng đều có tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ. Cả người anh đều khắc sâu vào thị giác của người khác ngay từ lần gặp đầu tiên.
Lúc này Frey chạy đến bên cạnh anh ta, cười cười nói nói với Lan và đi về phía xưởng của tôi.
Cũng không biết là tại sao trái tim tôi lại bắt đầu cuồng loạn. Khẩn trương đến mức hai tay không khống chế được khẽ run lên. Cho đến khi thấy họ bước vào, tôi mới vội vàng đứng lên, hé miệng nhưng không nói thành lời.
Nào ngờ đúng lúc Lan cũng quay đầu lại và bốn mắt nhìn nhau cùng tôi. Trong nháy mắt đó tôi thấy được Lan hơi kinh ngạc, sau đó cau chân mày lại, cuối cùng nghi ngờ nói “Xin hỏi… tên của em là Yina?”
“Phải, tôi là Yina.”
“Chào em, tôi là Lan.” Anh ta bước đến và đưa tay ra.
“Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, anh Lan.” Tôi lập tức bắt tay với Lan. Nhưng sau khi bắt tay xong, Lan và Frey đều chăm chú nhìn tôi, nhìn đến mức mà tôi sợ hãi.
Tôi tìm đề tài để phá vỡ không khí lúng túng. “Ngày hôm qua có phải anh Lan đi qua khu rừng rậm Haehner không? Vì lúc đó tôi hình như thấy con rồng kia.” Tôi mỉm cười chỉ vào Kim Dực Long bốn cánh ngoài cửa sổ.
“Ừ.”
“Vậy có từng giết hai thần tộc Aesir sao?”
“Em nói là hai kẻ nào?”
“Trong rừng rậm Haehner.”
Lan trầm tư một chút “… Hình như là có hai kẻ như vậy, đi ngang qua nên thuận tay giải quyết thôi.”
Anh nói xong câu này thì tất cả mọi công nhân trong xưởng của tôi, ngoại trừ Frey ra, đều hơi há hốc mồm. Tôi lại càng không phản bác được, hai thần tộc Aesir kia xem tôi như là thịt cá thì anh chỉ là “đi ngang qua nên thuận tay giải quyết”.