Quyển 1 - Chương 7

Ánh nắng chiếu xuyên qua khẽ lá, Lan và tôi trước sau đi qua một chiếc cầu đá nhỏ và đến suối nguồn Mimir. Tôi ngồi xuống tảng đá bên cạnh suối, bắt đầu chế luyện bước cuối cùng của ma trượng. Lan dựa vào táng cây phía sau tôi nghỉ ngơi.

Có lẽ vừa rồi cách làm của tôi quá thiếu lễ độ nên cũng khiến Lan cảm thấy lúng túng, nhưng tôi không cho rằng mình sai. Mặc dù tôi không hiểu rõ về tình sử của Lan, nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhận ra Lan rất giỏi về việc dỗ ngọt phụ nữ và lại là người có kinh nghiệm phong phú. Tôi biết mình không có lợi gì khi dùng thân phận người khác phái đến gần kẻ như Lan cả.

Zya thường nói, nói đến đàn ông, chẳng có kẻ nào là quyến rũ nhất. Chỉ có loại phụ nữ sợ bị vứt bỏ, không có tự tin, ngày ngày lo lắng đề phòng đàn ông sẽ chạy trốn và còn chất vấn mấy cô gái khác mà thôi. Zya còn có một câu cửa miệng thường nói đến mức tai tôi cũng chai luôn: Lời nói của đàn ông chỉ nên nghe xong rồi thôi, ngàn lần đừng giữ trong lòng. Hắn ta luốn nói rất nhiều lời dễ nghe để dụ dỗ cậu, nên cậu cũng phải nói lại một câu êm tai để dụ dỗ lại hắn ta. Chờ đến khi hắn ta bị cậu mê hoặc rồi thì sẽ không thể lừa cậu được nữa.

Tôi biết Zya nói không sai, nhưng với mức độ luôn nhận được tình cảm ôm ấp yêu thương của phụ nữ như Lan, e rằng đã không biết đã gặp bao nhiêu dạng người rồi nữa. Với Lan mà nói, việc xử lý tôi chỉ sợ là cũng vô cùng đơn giản như một cộng một bằng hai thế thôi. Cho nên tốt nhất vẫn xem anh ta là thần tượng như trước đây là hơn. Dù cho có mập mờ cũng không thể được.

Vừa nghĩ đến đây thì ma trượng cũng đã nhanh chóng luyện xong. Nhìn dòng suối trôi qua thân trượng và viên kim cương khổng lồ – nước mắt mặt trăng được gắn lên trên, tôi nghĩ đây chính là thanh trượng có giá trị nhất trong chín đại thế giới. Nói không chừng cả cuộc đời tôi cũng không còn có cơ hội dùng những tư liệu sống tốt như vậy để làm món đồ này.

Tôi dùng khăn mềm lau thanh ma trượng, sau đó đứng lên và quay đầu lại nhưng thấy Lan đã ngủ. Đầu của anh ta khẽ nghiêng qua một bên, mái tóc vàng nhạt bướng bỉnh rơi xuống trước trán. Hơi thở Lan đều đều, khuôn mặt tựa như trẻ con, sợ rằng giờ có trói anh ta lại thì anh ta cũng không hề có sự phòng bị nào hết.

Trong nhất thời tôi chợt có ý nghĩ rất muốn đi hái một cọng cỏ dại đến trêu anh, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Thân tôi vừa mới đứng lên thì lại nghe trong rừng có người cất cao giọng kêu “Lan…” Sau đó là ngôn ngữ của người khổng lồ, tôi hoàn toàn chẳng nghe hiểu gì cả.

Lan bỗng mở mắt ra “Có người gọi tôi?”

“À, vâng.” Tôi chột dạ lẫn tránh.

Lan đứng lên và bước nhanh đến phía tiếng nói. Đó là một nhóm các cô gái người khổng lồ trước khi anh đến suối Mimir cũng đã từng nói qua với tôi. Mặc dù thẩm mỹ giữa các chủng tộc khác biệt, nhưng tôi cũng có thể nhận ra các cô gái người khổng lồ này rất đẹp.

Chỉ là người khổng lồ thích thần tộc rất ít, mà nữ khổng lồ thì càng ít hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, một là số nhiều phụ nữ Thần tộc cũng yêu thích đàn ông người khổng lồ hơn; Hai là mấy cô gái người khổng lồ rất ít khi thích chủng tộc khác ngoại trừ người khổng lồ ra. Điểm này tôi cũng đã từng cố gắng nghiên cứu qua nhưng vẫn không nghĩ ra lý do. Vì thế Zya đã lập tức nói ra điểm quan trọng cho tôi biết. Chỉ cần là đàn ông của tộc người khổng lồ, dù cho là kẻ yếu ớt trong mắt phái nữ tộc họ, nhưng vẫn là kẻ rất hăng hái hăm hở ở trước mặt phái nữ thần tộc của chúng tôi. Mà một người đàn ông của thần tộc nếu có thể làm tình được với một cô gái người khổng lồ, điều này nói rõ hắn ta rất….. Nói đến đây Zya lại dựng ngón tay cái lên.

Nên tổng hợp từ những điều trên, phái nữ của người khổng lồ vẫn cho rằng phái nữ thần tộc đã cướp đi đàn ông của các cô. Cho nên đến bây giờ họ vẫn vô cùng căm ghét phái nữ bọn tôi.

Vì thế, giờ khắc này, Lan vô cùng hăng hái phấn khởi trò chuyện với nhóm cô gái xinh đẹp người khổng lồ, còn tôi thì chỉ đứng phía sau Lan, hiển nhiên trở thành người hầu của anh ta. Có điều tính tình tôi cũng khá tốt, kiên nhẫn lại có thừa, nghe bọn họ đang hót thứ tiếng gì đó cũng không thấy khó chịu.

Chỉ là sau đó, có một người nữ đột nhiên chỉ chỉ tôi. Tôi nghe thấy Lan nói “Yina” và “Vanir” gì đó. Tiếp theo mấy người nữ đó gật đầu, lại dùng một giọng nói rất hài hước nói câu gì đó, rồi toàn bộ người xung quanh cười phá lên.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, đang định chuẩn bị biến qua một bên thì bỗng nghe thấy cô gái kia lại nói bằng ngôn ngữ Vanir khá tệ “Gullveig sao rồi?” Cô ta phát âm rất kỳ lạ, những người khác lại bắt đầu cười to.

Lan suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục trả lời bằng tiếng người khổng lồ. Có điều tôi nghe được từ “Vanaheim.”

Bọn họ tán gẫu không lâu, sau đó Lan quay đầu nói với tôi “Tôi và các cô ấy vào trong thành xem một chút, một mình em không thể quay về được, ở đây chờ tôi nhé.” Lan đi hai bước lại quay đầu nói “Trở về tôi sẽ trả em tiền gia công.”

Tôi vẫn chưa trả lời thì anh ta đã bỏ đi. Cho nên tôi chán chường ngồi bên cạnh suối ba giờ. Ba giờ sau Lan mới quay về, bên cạnh lại có thêm nhóm trai gái. Anh vỗ tay bá vai những người đó chào từ biệt. Tôi chờ lâu như vậy không thể nào không tức giận, nhưng Lan thậm chí cũng không nhìn lấy tôi một cái. Cuối cùng Lan mở sách ma thuật ra, dẫn tôi trở về tháp cao của hoàng cung Hoenir.

Dù rời đi không lâu, nhưng khi trở về tôi có cảm giác như đã trôi qua mấy tháng. Ra khỏi tòa tháp cao, lại ngồi Dực Long bay xuống, tôi chỉ đường về nhà cho Lan qua loa. Vô số tòa lầu bị ánh nắng chiều nhuộm màu vàng lướt qua sát người chúng tôi. Cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà tôi và dừng ở một đầu ngõ khuất nắng.

“Thôi đến rồi.” Tôi nhảy xuống Kim Dực Long “Cám ơn anh, tôi về đây.”

“Ngày mai tôi sẽ cho người đến trả tiền công, và tính thêm ba giờ vừa nãy nữa.”

“Không cần.” Tôi xua xua tay “Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể đổi lại cơ hội cho Zya. Nếu như không thể thì sau này tôi sẽ cố gắng thêm.” Nói xong tôi xoay người chuẩn bị lên lầu.

“Chờ một chút.”

Tôi dừng lại và quay đầu nhìn Lan. Lan bước xuống khỏi người Kim Dực Long, đi đến trước mặt tôi: “Tôi xin lỗi vì vừa rồi đã để em chờ quá lâu.”

“Không sao đâu.”

Hoàng hôn đã nhuộm vàng cả tòa vương đô. Lan nghiêng mắt nhìn về nơi khác, trên lông mi của anh cũng có màu vàng nhạt “Tôi cũng không hiểu tại sao mình… luôn làm chuyện khiến em ghét tôi nữa?”

“Sao tôi lại ghét anh? Sẽ không ai ghét Lan cả.” Tôi cười cười “Anh là niềm kiêu hãnh và là đấng cứu thế của thị tộc chúng ta.”

“Vậy thì tốt quá.” Lan cười khổ “Bận rộn cả ngày nhất định em đã mệt rồi, đi về nghỉ ngơi đi.”

Mới vừa mở cửa vào nhà đã nghe thấy trong phòng vang lên tiếng va chạm long trời lỡ đất. Tôi lập tức buông đồ trong tay xuống và vọt đến cửa phòng Zya “Zya, cậu làm sao vậy?”

Bên trong vang lên tiếng đóng mở cửa sổ. Tôi gõ vài cái lên cửa, lại nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc, sau đó cửa mới mở ra. Zya cười hơi mất tự nhiên với tôi và nhanh chóng lắc vai tôi “Quái lạ, cậu đi đâu? Sao giờ mới về?”

Tôi đi khập khiễng vào phòng xem một chút, rồi cười xấu xa “Bất thường, có vấn đề đây.”

“Có vấn đề gì, có thể có vấn đề gì?”

“Có phải cậu giấu đàn ông trong nhà không?” Nói xong câu này tơi lại cảm thấy không đúng. Tôi đã quen nhìn thấy cảnh Zya dẫn đàn ông về nhà, còn thường xuyên ra oai không xem ai ra gì bên cạnh tôi.

“Dĩ nhiên không có. Mới vừa rồi phòng mình rất lộn xộn, cho nên…”

“Từ khi nào cậu lại sợ mình thấy được phòng cậu lộn xộn hả?”

“Hôm nay đặc biệt lộn xộn.”

“Phải không đây….”

“Đương nhiên rồi.” Zya hất mái tóc xoăn màu vàng và cười quyến rũ với tôi “Quay trở lại cậu vậy hả? Cô Yina của chúng ta chưa bao giờ không nói lời nào mà bỏ đi nha.”

“Mình đi thu gom tài liệu sống để làm ma trượng thôi.”

“Làm ma trượng mà cần lâu vậy sao? Còn phải tự mình đi thu gom?” Zya nheo mắt lại “Tốt nhất là cậu phải thẳng thắn thành thật đi.”

“Làm thay Lan, anh ta cần một ít tại liệu đặc thù có sẵn. Cho nên bọn mình phải đi góp nhặt.”

Zya quan sát tôi gắt gao “Làm giúp Lan?”

“Đúng vậy…”

“Trời ơi, sao cái tên này lại âm hồn không tan chứ.” Zya đau khổ nhìn lên trần nhà “Thôi bỏ đi, vào ngồi nào. Cậu gặp phải đơn hàng mất hết tính người, mình hiểu rồi. Nhưng mà Yina ơi, cậu đã bốn mươi bảy tuổi, có thể đừng ngây thơ như lúc ba mươi tám tuổi được không? Mấy năm tiếp cũng nên suy nghĩ đến vấn đề kết hôn…”

“Ngừng.” Tôi ngồi xuống bên cạnh Zya, đưa tay ngăn lại “Chưa đến bảy mươi tuổi mình sẽ không kết hôn.”

“Bảy mươi? Sao cậu không dứt khoát tám mươi hẳn kết hôn luôn đi?”

“Chẳng lẽ cậu muốn năm sáu mươi tuổi đã kết hôn?”

Zya há to miệng, nhưng một hồi lâu cũng không nói ra được một chữ “… Mình cũng chưa biết. Có lúc, kết hôn cũng không phải dễ dàng gì…”

Lỗ tai tôi có vấn đề rồi sao? Một kẻ luôn luôn hô hào tuổi trẻ vô địch ghét bị trói buộc lại nói với tôi “kết hôn chẳng dễ dàng” thế ư? Có phải là Zya đã yêu rồi không? Không, tôi thà tin rằng Odin cầu hôn tôi, cũng không tin rằng Zya đã yêu.

“Thật không giống phong cách nói chuyện của cậu.” Tôi thở dài một hơi, ngã xuống giường và ngửi thấy một mùi hương.

Trên cơ thể mỗi người đều có mùi đặc trưng. Tôi đã ngửi cái mùi hương chan chứa phụ nữ của Zya gần hai mươi năm rồi. Đây không phải là mùi của Zya. Có vấn đề. Tôi ngồi thẳng người dậy và nghiêm túc quan sát nét mặt của cô ta.

“Đã lâu rồi chúng ta không có đi chơi.” Zya vỗ vỗ vai tôi “Ngày mai là chủ nhật, đi với chị Zya đến phố Fuoqin sầm uất mua sắm hưởng thụ nào.”

Tôi nắm chặt hai nắn tay, nhịn thật lâu, rốt cuộc vẫn phải không nhịn được nói “Được thôi.”

Mặc dù tôi biết tiền công chế luyện ma trượng lần này không lấy được đồng nào, chỉ lấy lại chút ít tiền tư liệu gia công. Và cũng biết rằng tiền công chế tạo bao tay Tà Thần phải dùng vào việc mở chi nhánh khu phía tây. Nên trước mắt tôi là kẻ nghèo kiết xác. Nhưng trên thế giới này có một thứ gọi là mãnh liệt, đó chính là tình yêu ở phố Fuoqin. Tình yêu này khiến tôi quên mất việc muốn quan sát lúc nãy, trực tiếp bắt đầu thảo luận về kế hoạch mua sắm ngày mai với Zya. Và những kiểu giày mang đậm phong cách phục cổ thịnh hành gần đây.

Ngày hôm sau bọn tôi thức sớm hơn mọi người, trong túi đã chuẩn bị đầy đủ tiền bạc mệnh giá lớn nhỏ, dạo hết tất cả các cửa hàng thời trang của toàn bộ thế giới đều tập trung tại phố Fuoqin. Khi trở về trên người của bọn tôi cũng không còn dư một đồng nào.

Nhìn mấy túi đồ lớn nhỏ được mang về nhà, tôi biết mình đã xài sạch luôn số tiền lương tháng tới của mình mất rồi. Tôi ngẩng đầu vô cùng hờn tủi nhìn Zya “Zya, tháng kế mạng của mình phải nương nhờ vào cậu rồi.”

Zya mới vừa lấy thư từ hòm thư dưới lầu đi lên. Lúc này hai mắt của cô ta cũng không di chuyển mà chỉ trừng trừng ngó vào một phong thư hoa lệ nhất trong đó “Trời ạ!”

“Sao vậy?”

“Cậu đoán xem mình nhận được cái gì?”

Zya đưa một phong thư được nạm vàng thật dày qua tay tôi. Tôi mở ra nhìn thấy:

Thân mời cô Zya

Đến tham dự dạ tiệc và dạ vũ cử hành lễ sinh nhật Lan.

Vào ngày 29 tháng 7 năm 3017, công lịch thần tộc

Thời gian từ 8h tối đến 4h sáng ngày hôm sau.

Địa chỉ tập trung: Tế đàn không trung tại hoàng cung Hoenir.

Địa chỉ yến hội: Điện quang huy tại hoàng cung Hoenir.

“Mình mà cũng nhận được thư mời, quá kỳ lạ.” Zya khó tin nhìn vào thiệp mời “Mình không muốn đi dự sinh nhật cái tên cặn bã kia, cậu đi thay mình đi.”

“Vậy thì rất vô lễ.”

“Đến lúc đó cậu đi với mình là được. Nếu không mình sợ mình sẽ bộc phát tại chỗ.”

Tôi quơ quơ thiệp mời trong tay “Đây là thiệp màu đỏ.” Màu đỏ mang ý nghĩa là chỉ có người được mời mới được tham dự. Màu bạc thì có thể dẫn theo ba người, màu vàng có thể dẫn mười người.

Zya lập tức ngã xuống ghế “Còn gần hai tháng nữa, đến lúc đó rồi nói sau.”

Dù là không khoa trương, nhưng tấm thiệp này đối với Zya quả thật là một quả bom hẹn giờ. Cũng không phải là Zya thật sự rất ghét Lan mà là cô ta không muốn đối diện với sự thật mình đã mất đi công việc quan trọng này. Có điều nếu như đã phát thiệp mời, tôi nghĩ trong sinh nhật của Lan nhất định sẽ có tin mừng thôi.

Mười lăm phút sau tôi đi xuống lầu vứt rác, thuận tiện kiểm tra hòm thư. Bên trong có hai thư quảng cáo, một thư của một người bạn cũ ở Svartalfheim, một thư hối thúc tiền thuê nhà, và một đơn đặt hàng mới. Ngoài ra không còn gì nữa.

Ít nhất đã mười năm tôi không đích thân chế luyện đồ, làm ma trượng cho Lan là lần đầu tiên trong mười năm qua. Bỗng tôi nhớ đến lúc vừa đến Vanaheim làm công cho người khác, mỗi ngày bị ông chủ buộc làm năm đến bảy đôi giày, hoặc là sáu trăm tiễn ma thuật.

Sáng hôm sau, tôi mang đơn đặt hàng mới giao cho Guffy. Hơn nữa còn bảo cô ta hỗ trợ trông coi xưởng để bản thân đi mua một ít nguyên liệu, rồi về nhà bắt đầu tăng ca làm mấy cái bao tay và giày. Ba ngày tiếp theo tôi cũng không đến xưởng. Cũng không biết là do nguyên nhân mình thả lòng tâm tình hay sao. Nên ở nhà vài này nhìn thấy Zya cũng cảm giác cô ta rất dịu dàng. Sau đó tôi chợt nhớ ra, có phải do tôi quá mức chú tâm vào chuyện của mình mà lơ là Zya hay không?

Mặc dù Zya bận rộn công việc, nhưng vào lễ Odin, lễ bạn thân, lễ nữ thần, lễ tươi vui, ngày Vanir, ngày sinh nhật của tôi..v…v… cũng sẽ rất thân thiết tặng hoa cho tôi hoặc là dầu thơm tự mình điều chế, có đôi khi còn đính kèm một tấm thiệp chúc mừng nhỏ. Nhưng mà tôi chỉ tặng hoa và quà đắc tiền cho Zya vào mỗi lúc sinh nhật của cô ta thôi.

Zya là một cô gái sĩ diện không cần tiền bạc điển hình. Cô ta rất biết lãng mạn, biết cách ăn vận và trang điểm xinh đẹp, còn tự bỏ ra một triệu để mua một con Ngân Dực Long… Nhưng cô ta lại chẳng có để giành một đồng Vida nào, tháng này phòng luyện kim vừa có một người bỏ đi.

Người phụ nữ như vậy cần phải có một người đàn ông có trách nhiệm chăm sóc. Nhưng Zya lại không buồn để ý, mà còn vui vẻ hăng hái trêu hoa ghẹo bướm, chỉ nhận trang sức quần áo hoa tươi của đàn ông chứ không chịu nhận nhẫn. Có đôi khi có lẽ vì Zya cũng là kẻ sợ bị tổn thương nên chọn cách cô độc.

Nghĩ đến đây tôi lại quyết định tự mình xuống bếp làm một ít thức ăn cho Zya. Mặc dù kết quả có thể khiến Zya sợ hãi kêu rằng muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi lấy một bộ dụng cụ nấu ăn từ trong tủ ra, bất ngờ phát hiện được một sợi tóc. Tôi lấy sợi tóc kia xuống, kéo thẳng ra nhìn dưới ánh mặt trời. Nó không phải màu vàng, không phải màu đen, mà là màu xanh đậm.

Tôi lại nghĩ đến phản ứng của Zya hôm tôi trở về nhà, và mùi hương trong phòng của cô ta. Nhìn lại sợi tóc này tim tôi giật thót lên trong nhất thời. Sợi tóc màu sẫm trang nhã này cho dù có là lai tạp thế nào thì thần tộc Vanir cũng tuyệt đối không sinh ra được.

Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, cả người tê liệt ngồi trên ghế. Đây chính là nguyên nhân Zya không chịu để cho tôi biết nguyên nhân người đó là ai. Bởi vì … người đàn ông đó là thần tộc Aesir.

Nhưng qua vài phút cẩn thận suy nghĩ tôi lại cảm thấy không đúng. Thần tộc Aesir không thể nào lẻn vào Vanaheim. Còn Zya lại là một người mang chủ nghĩa yêu nước cực đoan. Mức độ cô ta căm giận thần tộc Aesir tuyệt đối không thua gì tôi. Khả năng này gần như là không có.

Nhưng màu sắc này trừ thần tộc Aesir ra cũng chỉ có người lùn. Lẽ nào Zya chơi đùa hết tất cả chủng tộc, bắt đầu khiêu chiến với người lùn rồi sao? Nhưng bởi vì cô ta luôn nói rất nhiều lời khinh thường người lùn, sợ mất mặt với tôi nên….

Vì sự an toàn của tính mệnh, tôi quyết định không hề hỏi nhiều đến việc này nữa. Vốn dự định quay về phòng bếp tiếp tục nấu nướng, nhưng lại không khống chế được đôi chân cất bước đi xuống dưới lầu.

Tôi mở hòm thư ra lần nữa, bên trong có thêm một thông báo trường học ma thuật nước tuyển học sinh và một tờ quảng cáo chỉ bỏ ra ba nghìn đồng Vida có thể mua được một con Ngân Dực Long. Tôi lấy hai tờ quảng cáo đó ra rồi vò thành một cục ném vào thùng rác.

Tôi thở dài với hòm thư. Sau đó nghe thấy tiếng Zya vang lên bên cạnh “Chỉ mới ba ngày thôi, người phụ nữ như cậu đã trở thành bà nội trợ rồi.”

Tôi liếc mắt nhìn về phía hòm thư nói “Vâng vâng, mình là bà nội trợ, hài lòng chưa?”

“Tính tình còn đặc biệt xấu hơn nữa.” Zya chép miệng “Có khách quý đến, cậu nhìn xem cậu ăn mặc kiểu gì kia.”

“Chị Yina hôm nay còn dự định nấu cơm cho cậu đấy…” Tôi vô cùng khó chịu quay đầu, nhưng lại thấy được Lan đang đứng sau Zya.

“Yina đã lâu không gặp.” Lan mỉm cười với tôi.

Tôi hơi nhoẻn miệng. Zya nhún nhún vai “Anh Lan đây đến xưởng tìm cậu bốn lần rồi, cậu đều không có ở đó.”

“Việc này… không ai nói cho tôi biết cả.” Đột nhiên tôi ý thức được bọn họ đang đứng chung rất hòa thuận, tôi nhịn cười không được “Zya, hôm nay không phải là có tin tốt gì chứ?”

“Dĩ nhiên, nhờ vào phúc của anh Lan, mình đã được phục chức rồi.” Zya nhướng lông mày.

“Không, đây đều là do Yina tranh thủ thôi.”

“Tôi không cho rằng Yina là loại người biết lo mấy việc rảnh rỗi thế này.”

“Được rồi Zya, đừng giả bộ nữa.” Tôi vỗ vỗ vai của cô ta “Nhưng thật ra mình là người đã ném lọ nước hoa của cậu ra cửa sổ nên mới hại cậu mất đi công việc. Mình biết hết rồi.”

“Đừng nói với mình về lọ nước hoa. Nhắc đến nước hoa là mình muốn giết cậu ngay.” Zya nghiến răng nghiến lợi “Cậu biết không, do mình phải khổ sở nửa tháng mới nghiên cứu ra “tình nhân Hoenir”, nhưng cậu lại làm vỡ của mình.”

“Khoan đã….” Tôi ngớ ra, từng câu từng chữ kia “Cái đó… không phải là dung dịch quan trọng trong công việc của cậu sao?”

“Sao lại là dung dịch, đó là loại nước hoa đàn ông ngửi thấy sẽ bị quyến rũ đến ngơ ngẩn mất hồn.”

Tôi cảm thấy hơi choáng váng và chống vào tường “… Dù nói thế nào thì … cũng cám ơn anh …. Lan.”

“Sao cậu không hỏi xem tại sao người ta lại đến đây?” Zya mang vẻ mặt bất mãn.

“À, đúng rồi, hôm nay anh đến là….?”

“Hi vọng em đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi.” Lan đưa ra một tấm thiếp màu vàng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện