Chương 10

Nơi hắn đáp xuống, cái sàn nhà bằng đá cẩm thạch nứt ra, kêu răng rắc dưới đôi giày da của hắn. Hắn đứng thẳng lên, cau mày, và xoa xao hai vai. “Nguyền rủa thay cái cổ cứng nhắc của ta.”

“Một cái túi chườm nóng nữa chứ, thưa ngài?” một gã lính gác hỏi. “Có cần thêm Tylenol không?”

“Không! Nó sẽ ổn thôi.” Tên tướng quân phủi nhẹ cái áo vét lụa, rồi vội vàng cầm lấy mấy cái răng. “Ta sẽ tự mình làm việc này.”

Hắn giơ một cái răng lên và cười lớn. “Răng khủng long… Ha ha! Bọn người thường kia thậm chí không biết đến điều này khi sở hữu những chiếc răng rồng trong tay. Và đó không phải chỉ là những cái răng rồng bình thường. Chúng được lấy ra từ chính con rồng Lycedamon cổ đại. Chúng sẽ rất tuyệt đấy.”

Hắn trồng những cái răng xuống đất – cả thảy là mười hai cái. Sau đó hắn nhặt cái bình tưới nước lên. Hắn tưới cái chất lỏng màu đỏ ấy xuống đất, ném cái bình đi và dang rộng

cánh tay ra. “Hãy lớn lên!”

Lớp đất rung chuyển. Một cánh tay xương xẩu bất ngờ trồi lên khỏi lớp đất, chộp vào không trung.

Tên tướng quân nhìn lên phía ban công. “Nhanh lên, ngươi có mùi hương của bọn chúng chứ?”

“Vâng, thưa Chúa tể,” một trong số những nữ quái mình rắn trả lời. Mụ ta rút ra một tấm khăn choàng bằng vải màu ánh bạc, giống kiểu mà những Thợ Săn thường đeo.

“Khá lắm,” tên Tướng quân nói. “Một khi những chiến binh của ta đã bắt được mùi của đứa nào, chúng sẽ truy đuổi kẻ đó không thương tiếc. Không gì có thể ngăn cản được chúng, một thứ vũ khí mà chưa tên con lai hay Thợ Săn nào từng biết đến. Chúng sẽ xé nát bọn Thợ Săn và những kẻ theo phe bọn chúng thành hàng trăm mảnh. “Ném nó lại đây!”

Khi hắn vừa nói dứt câu, những bộ xương trồi lên từ dưới lớp đất. Mười hai con quái vật đang đứng đó, mỗi con được sinh ra từ mỗi cái răng mà tên Tướng quân đã trồng xuống. Trông bọn chúng không khác gì những bộ xương trong ngày lễ Halloween, hay những thứ mà bạn có thể bắt gặp trong những bộ phim điện ảnh hạng bét. Tôi chứng kiến bọn chúng dần trở nên có da có thịt, biến thành những người đàn ông, nhưng là những tên với làn da xám xỉn, mắt vàng, và trang phục hiện đại – áo phông bó sát màu xám, quần rằn ri và giày quân đội. Nếu nhìn từ xa, bạn hầu như có thể tin rằng chúng là con người, nhưng da thịt của chúng trong suốt và xương thì phát sáng lờ mờ bên dưới lớp thịt trông như những hình ảnh được chụp tia X quang.

Một trong số bọn chúng nhìn thẳng về phía tôi, đôi mắt lạnh lùng. Và tôi biết rằng không chiếc mũ tàng hình nào có thể qua mặt được nó.

Con quái vật mình rắn thả tấm khăn choàng ra và nó nhẹ nhàng bay xuống phía tay của tên Tướng quân đang đưa ra. Ngay khi hắn đưa tấm khăn cho đội quân quái vật, chúng sẽ săn đuổi Zoxe và những Thợ Săn khác cho đến khi họ biến mất vĩnh viễn.

Tôi không còn thời gian để suy nghĩ. Tôi chạy một mạch đến và nhảy lên bằng tất cả sức lực của mình, lao vào giữa đội quân quái vật và chộp lấy tấm khăn giữa không trung.

“Cái gì vậy?” Tên Tướng quân gầm lên.

Tôi đáp xuống cạnh chân của một tên chiến binh xương.

“Có kẻ không mời mà đến,” tên Tướng quân hét. “Một kẻ ẩn mình trong bóng tối. Đóng tất cả cửa lại!”

“Chính là Percy Jackson!” Luke hét lớn. “Chắc chắn là hắn.”

Tôi chạy hết tốc lực ra phía cửa, nhưng nghe được âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc và nhận ra tên chiến binh xương đã có được một mảng tay áo của tôi. Khi tôi quay người lại, nó đang đưa mảnh vải lên mũi hít ngửi, và chuyền sang cho những người bạn của nó. Tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi lách người qua khỏi cánh cửa vừa kịp lúc hai tên gác cửa đóng sập nó lại sau lưng tôi.

Và sau đó tôi bỏ chạy.

10. Tôi làm vỡ một vài chiếc tàu con thoi

Tôi chạy vút băng qua Công viên Mall, không dám ngoái nhìn lại. Tôi lao vào Bảo tàng Hàng Không và Không Gian và bỏ mũ tàng hình xuống ngay khi qua cửa ra vào.

Phần chính của bảo tàng là một căn phòng khổng lồ đầy những tàu con thoi và máy bay treo trên trần nhà. Ba tầng ban công bao xung quanh căn phòng, nhờ đó bạn có thể ngắm khu trưng bày ở những độ cao khác nhau. Bảo tàng không đông lắm – chỉ có vài gia đình và hai nhóm trẻ con, có lẽ là học sinh của trường nào đó đến tham quan. Tôi muốn hét lớn bảo mọi người rời hết khỏi đây, nhưng tôi cho rằng điều đó sẽ làm cho tôi bị bắt giữ. Tôi phải đi tìm Thalia và Grover và cả mấy người Thợ Săn nữa. Bất cứ lúc nào, đội quân quái vật xương cũng có thể tấn công bảo tàng này, và tôi không nghĩ chúng sẽ dừng lại để làm một vòng tham quan bảo tàng.

Tôi đụng phải Thalia đúng theo nghĩa đen. Tôi đang chạy lên đoạn dốc đứng để lên tầng ban công trên cùng, và đã đâm sầm vào cô ấy, húc ngã cô ấy vào trong khoang tàu vũ trụ Apollo.

Grover hét lên vì ngạc nhiên.

Trước khi kịp lấy lại thằng bằng. Zoxe và Bianca đã giương cung tên lên, chĩa thẳng vào ngực tôi. Tôi cũng không biết cung và tên của họ từ đâu xuất hiện.

Khi Zoxe nhận ra tôi là ai, cô ấy cũng không mảy may nghĩ đến chuyện hạ cung tên xuống. “Ngươi! Sao ngươi dám chường mặt ra đây chứ?”

“Percy!” Grover nói. “Ơn Chúa.”

Zoxe liếc xéo Grover, và cậu ta đỏ mặt xấu hổ. “Ý tớ là, ừm, kỳ quặc. Đáng lẽ cậu không nên có mặt ở đây!”

“Luke,” tôi nói, cố gắng lấy lại hơi. “Anh ta đang ở đây”

Sự tức giận trong ánh mắt của Thalia ngay lập tức tan biến. Cô ấy đặt tay lên chiếc vòng bạc của mình. “Ở đâu?”

Tôi kể cho họ nghe về Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, về Tiến sĩ Thorn, Luke và tên Tướng quân.

“Tên tướng quân ở đây ư?” Zoxe có vẻ sửng sốt. “Đó là điều không thể! Ngươi nói dối.”

“Tại sao tôi phải nói dối chứ? Nghe này, không còn thời gian nữa đâu. Bọn chiến binh xương…”

“Cái gì?” Thalia hỏi. “Có bao nhiêu tên?”

“Mười hai tên,” tôi đáp. “Và đó không phải là tất cả. Hắn ta, tên Tướng quân ấy, hắn ta nói sắp sửa gửi một thứ gì đó, một ‘bạn chơi’ đến đây để làm cậu rối trí. Một con quái vật.”

Thalia và Grover nhìn nhau.

“Chúng tớ đang lần theo dấu vết của nữ thần Artemis,” Grover nói, “Tớ khá chắc là nó dẫn đến đây. Có mùi quái vật rất mạnh… Cô ấy hẳn là đã dừng lại ở đây để tìm con quái vật bí ẩn này. Nhưng chúng tớ vẫn chưa tìm thấy gì cả.”

“Zoxe,” Bianca căng thẳng nói, “nếu đó là Tướng quân…”

“Không thể nào!” Zoxe phản đối. “Percy ắt hẳn đã nhìn thấy một thông điệp cầu vồng hoặc một ảo ảnh nào đó.”

“Ảo ảnh không thểlàm rạn nền đá hoa cương được,” tôi nói cô ta.

Zoxe hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi không biết tại sao cô ta lại nhìn nhận việc này một cách cá nhân như vậy. Hay làm thế nào cô ta biết tên Tướng quân ấy, nhưng tôi đoán giờ không phải là lúc để hỏi.

“Nếu những gì Percy nói về bọn chiến binh xương là thật,” cô ta nói, “thì chúng ta không còn thời gian để tranh luận nữa đâu. Chúng là hiện thân cho những điều tệ hại nhất, kinh khủng nhất… chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”

“Ý kiến hay đấy,” tôi nói.

“Ta không có ý nhắc đến ngươi đâu, cậu bé. “Zoxe nói. “Ngươi không phải là một phần trong nhiệm vụ này.”

“Này, tôi đang cố gắng cứu mạng sống của các cô đấy!”

“Cậu không nên đến đây, Percy ạ,” Thalia nói một cách dứt khoát. “Nhưng giờ thì cậu đã ở đây rồi. Đi nào Chúng ta quay trở lại xe thôi.”

“Không đến phiên cô quyết định!” Zoxe phản đối.

Thalia quắc mắt nhìn cô ấy. “Cô không phải sếp ở đây, Zoxe. Tôi không quan tâm cô đã bao nhiêu tuổi! Cô vẫn chỉ là đứa trẻ ngỗ ngược kiêu ngạo mà thôi!”

“Cô chưa bao giờ tỏ ra sáng suốt trong những chuyện liên quan đến đàn ông.” Zoxe gầm lên. “Cô không bao giờ có thể bỏ mặc bọn họ!”

Thalia trông như thể sắp lao vào đánh Zoxe. Sau đó mọi người đều cứng người lại vì sợ hãi. Tiếng gầm lớn đến mức tôi cứ nghĩ một trong những động cơ tên lửa vừa khởi động.

Bên dưới, có tiếng người lớn la hét. Giọng một đứa trẻ con kêu thất thanh xen lẫn với sự thích thú: “Mèo con!”

Một thứ gì đó khổng lồ nhảy vọt lên bệ tên lên. Nó có kích thước của một cái xe bán tải, với những cái vuốt bạc và bộ lông vàng óng. Trước đây đã có lần tôi nhìn thấy con quái vật này. Hai năm về trước, tôi đã thoáng trông thấy nó khi đang ngồi trên tàu lửa. Lúc này, ở khoảng cách gần hơn và trực diện, nó trông thậm chí còn to hơn nhiều.

“Sư tử Nemean,” Thalia nói. “Đừng cử động.”

Con sư tử rống to thổi bay cả tóc tôi. Hai răng nanh của nó sáng lóa như thép không gỉ.

“Tách ra theo chỉ dẫn của tôi.” Zoxe nói. “Cố gắng làm nó bị phân tâm.”

“Đến khi nào?” Grover hỏi.

“Cho đến khi tôi nghĩ ra cách để giết nó. Đi đi!”

Tôi mở thanh Thủy Triều ra và cuộn mình lăn sang bên trái. Tiếng những mũi tên bay vút bên tai tôi và Grover đang chơi một bản nhạc toàn những âm thanh chiêm chiếp chói tai với cây sáo bằng sậy của cậu ấy. Tôi quay người lại và nhìn thấy Zoxe cùng với Bianca đang trèo vào trong khoang tàu Apollo. Họ đang bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, nhưng tất cả đều không gây hề hấn gì đối với bộ lông cứng như sắt của con sư tử. Con sư tử lao vào và lật nghiêng khoang tàu, khiến cho hai người Thợ Săn ngã ngửa ra sau. Grover vội thổi một điệu nhạc điên cuồng, kinh khủng và con sư tử quay về phía cậu ta. Nhưng Thalia chặn đường nó, tay đưa lèn cao tấm khiên Aegis, và con sư tử lùi lại. “Grào!”

“Hây yah!” Thalia nói. “Lùi lại đi!

Con sư tử vừa gầm gừ vừa cào cào vào không khí, nhưng nó vẫn bước giật lùi lại cứ như thể tấm khiên là một màn lửa nóng rực.

Trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng rằng Thalia đã điều khiển được nó. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận thấy con sư tử đang thu mình lấy đà, các cơ ở chân căng lên. Tôi đã chứng kiến cảnh mấy con mèo đánh nhay trong hẻm cạnh căn hộ của tôi ở New York. Điều đó đủ để giúp tôi hiểu rằng con sư tử đang chuẩn bị nhảy lên.

“Này!” Tôi hét to. Tôi cũng không biết mình nghĩ gì, nhưng tôi đang thách thức con quái vật. Tôi chỉ muốn nó tránh xa khỏi những người bạn của tôi. Tôi vung thanh Thủy triều lên – một cú tấn công tuyệt đẹp vào bên sườn, bình thường có thể biến con quái vật thành nguyên liệu sản xuất cho hãng thức ăn mèo Meow Mix. Thế nhưng lưỡi gươm khi chạm vào bộ lông của con quái vật chỉ làm bắn ra những tia lửa kèm theo một tiếng keng chói tai.

Con sư tử giơ những cái móng vuốt lên, cào rách một mảnh ở áo tôi. Tôi lùi lại, lưng chạm vào lan can. Nó nhảy bổ về phía tôi, với sức nặng gần như năm trăm cân của một con quái vật, và tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quay người lại và nhảy ra khỏi ban công.

Tôi đáp xuống cánh của một chiếc máy bay mạ bạc cổ lỗ sĩ, nó sụp xuống và suýt nữa thì hất tôi xuống nền nhà, tức là cách đó ba tầng bên dưới.

Một mũi tên bay vút qua đầu tôi. Con sư tử nhảy lên phía trên chiếc máy bay và những sợi dây đang giữ chiếc máy bay treo lơ lửng bắt đầu kêu lên kĩu kịt vì sức nặng.

Con sư tử vụt mạnh vào tôi và tôi lại rơi xuống mẫu trưng bày bên cạnh, một chiếc tàu vũ trụ có hình thù kỳ quái với hai cái ánh giống như của máy bay trực thăng. Tôi ngước lên và thấy được cả dạ dày, cái lưỡi hồng và cổ họng của con sư tử khi nó đang gầm rống.

Miệng của nó, tôi chợt nghĩ. Bộ lông của nó là hoàn toàn không thể bị tổn hại, nhưng nếu tôi có thể tấn công vào miệng nó… Vấn đề duy nhất là, con quái vật di chuyển quá nhanh. Với những cái móng vuốt và răng nhanh của nó, tôi không thể tiếp cận gần hơn mà không bị xé thành từng mảnh.

“Zoxe!” tôi la lên. “Nhắm vào miệng nó!”

Con quái vật thình lình nhào tới. Một mũi tên được bắn ra, hoàn toàn vô ích, và tôi lại rơi

từ con tàu vũ trụ xuống nóc của một mẫu trưng bày trên nền nhà – một mô hình trái đất khổng lồ. Tôi trượt từ vị trí của nước Nga xuống vành xích đạo.

Con sư tử Neemean rống lên và cố đứng vững trên chiếc tàu vũ trụ, nhưng nó quá nặng. Một trong những sợi dây thừng đứt phựt. Khi con tàu đang treo lơ lửng đung đưa như quả lắc, con sư tử nhảy xuống vị trí Bắc Cực trên mô hình địa cầu.

“Grover!” tôi hét. “Dẹp chỗ đó đi!”

Bọn trẻ con vừa chạy nháo nhác xung quanh vừa gào khóc. Grover cố gắng dồn chúng lại, tránh xa khỏi con quái vật vừa kịp lúc sợi dây thừng còn lại bị đứt và con tàu trưng bày đổ ầm xuống sàn nhà. Thalia nhảy ra khỏi lan can ban công tầng hai và đáp xuống phía vên kia quả địa cầu. Con sư tử canh chừng cả hai chúng tôi, cố gắng quyết định xem sẽ giết ai trong hai chúng tôi trước.

Zoxe và Bianca đứng trên tầng, cung tên sẵn sàng, nhưng bọn họ vẫn đang liên tục di chuyển để tìm góc bắn tốt nhất.

“Không nhắm thẳng được!” Zoxe hét. “Làm cho nó mở miệng ra hơn đi!”

Con sử tử gầm gừ phía trên quả địa cầu.

Tôi nhìn quanh. Lựa chọn. Tôi cần…

Cửa hàng lưu niệm. Tôi lờ mờ nhớ về chuyến đi chơi của mình ở đây khi còn là một cậu bé. Tôi đã đòi mẹ mua cho một thứ gì đó, và tôi đã hối hận vì điều đó. Nếu họ vẫn bán thứ đó…

“Thalia,” tôi nói, “hãy làm nó bận rộn chút nhé.”

Cô ấy gật đầu đồng tình. “Này!”

Cô ấy giương mũi giáo lên và một tia lửa điện màu xanh bắn ra, nhắm thẳng vào đuôi của con sư tử.

“Grào!” Con sư tử quay lại và nhảy lên. Thalia cuộn người lăn ra khỏi hướng tấn công của nó, giơ tấm khiên Aegis lên để con sư tử không dám lại gần, và tôi chạy đi tìm nơi bán đồ lưu niệm.

“Đây không phải lúc để mua quà đâu, cậu bé!” Zoxe la lên.

Tôi lao vào trong cửa hàng, đâm sầm vào giá treo áo phông, nhảy qua mấy cái bàn bày đầy mô hình các hành tinh phát sáng và dải ngân hà. Người phụ nữ bán hàng không phản đối gì. Bà ta đang bận co rúm người lại trốn phía sau quầy thu ngân.

Đây rồi! Trên bức tường kia – những cái gói bằng bạc lấp lánh. Có cả một giá treo chúng.

Tôi ôm lấy tất cả những gói tôi có thể tìm thấy và chạy ra khỏi cửa hàng với hai tay đầy đồ.

Zoxe và Bianca vẫn đang bắn tên như mưa về phía con quái vật, nhưng không có hi vọng gì. Con sư tử dường như cũng biết tốt hơn hết là không nên mở miệng ra quá rộng. Nó tấn công Thalia bằng những móng vuốt sắc nhọn. Thậm chí nó còn giữ cho hai mắt chỉ mở hé ra.

Thalia đâm mạnh vào con quái vật, rồi lui lại. Con sư tử tiến nhanh về phía cô ấy.

“Percy.” Cô ấy gọi, “cho dù cậu định làm gì…”

Con sư tử gầm lên và tát mạnh cô ấy như một món đồ chơi cho mèo, hất cô ấy bay vào thân một quả tên lửa bằng titan. Bị đập mạnh đầu vào vỏ kim loại của quả tên lửa, cô ấy trượt xuống sàn nhà.

“Này!” Tôi hét lên gọi con sư tử. Tôi đang đứng quá xa để có thể tấn công nó, vì vậy tôi đành mạo hiểm – tôi phóng thanh thuỷ triều giống như phóng một con dao. Thanh gươm

rơi xuống bên cạnh con sư tử, nhưng như thế cũng đủ để thu hút sự chú ý của nó. Nó quay người lại về phía tôi và gầm gừ.

Chỉ có một cách để tiếp cận nó đủ gần. Tôi tấn công, và khi con sư tử lao tới để đớp tôi, tôi ném một túi thức ăn to đùng vào trong miệng nó – một gói bánh putding kem đông lạnh được đóng trong giấy bóng kính xenlôfan.

Hai mắt con sư tử mở to và nó nôn khạc giống như một con mèo bị mắc nghẹn.

Tôi không thể trách nó được. Tôi nhớ mình cũng cảm thấy như vậy khi cố ăn thức ăn không gian lúc còn bé. Những thứ đó có vị thật khó chịu.

“Zoxe, chuẩn bị đi!” tôi hét lên.

Từ phía sau tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người la hét ầm ĩ. Grover đang thổi một bản nhạc thật kinh khủng khác bằng cây sáo của cậy ấy.

Tôi lách người ra khỏi con sư tử. Nó cuối cùng cũng nuốt xuống được gói thức ăn không gian và nhìn tôi đần căm ghét.

“Đến giờ ăn rồi!” tôi hét lên.

Nó mắc phải sai lầm khi gầm lên với tôi, và tôi tặng cho nó một cái bánh sandwich kẹp kem vào họng. May thay tôi luôn là một cầu thủ ném bóng giỏi, mặc dù bóng chày không phải là môn thể thao tôi thích. Trước khi con sư tử thôi không khạc nữa, tôi ném vào thêm hai cái bánh kem và một đĩa mỳ Ý nguội cho bữa tối của nó.

Con sư tử tỏ ra cáu tiết. Nó há to miệng và giận dữ đứng dậy bằng hai chân sau, cố gắng tránh xa tôi.

“Bắn đi!” tôi ra lệnh.

Ngay lập tức, mũi tên bay tới tấp vào miệng con sư tử - hai, bốn, sáu mũi. Nó vùng vẫy, quay người và ngã ra sau. Và rồi nằm im bất động.

Chuông báo động kêu vang khắp bảo tàng. Mọi người lũ lượt kéo ra lối thoát. Các nhân viên bảo vệ hốt hoảng chạy quanh, có vẻ như họ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Grover quỳ xuống bên cạnh Thalia và giúp cô ấy đứng dậy. Có vẻ cô ấy không sao, chỉ bị choáng một chút, Zoxe và Bianca nhảy từ trên ban công xuống bên cạnh tôi.

Zoxe nhìn tôi dò xét. “Đúng là… một chiến lược thú vị đấy.”

“Này, nó có hiệu quả mà.”

Cô ta không tranh cãi thêm.

Con sư tử đang tan biến, đó là điều thường diễn ra khi những con quái vật chết, cho đến khi không còn gì lại ngoài bộ lông lộng lẫy của nó, và thậm chí có khi nó còn co dúm lại bằng kích cỡ của một con sư tử bình thường.

“Lấy nó đi”, Zoxe nói với tôi.

Tôi liếc nhìn cô ta. “Cái gì, lông sư tử á? Điều này có vẻ giống với việc vi phạm quyền lợi động vật hay gì gì đó đúng không?”

“Đó là chiến lợi phẩm sau cuộc chiến”, cô ta nói. “Nó thuộc về ngươi”.

“Cô đã giết nó”, tôi nói.

Cô ta lắc đầu, hơi mỉm cười. “Ta nghĩ chính bánh mỳ kẹp kem của ngươi làm điều đó. Phải công bằng chứ, Percy Jackson. Lấy bộ lông đi.”

Tôi nâng nó lên, và nó nhẹ một cách ngạc nhiên. Bộ lông thật mượt và mềm mại. Nó hoàn toàn không giống một thứ có thể đánh lại được lưỡi gươm của tôi. Khi tôi nhìn nó, bộ lông thú thay đổi và biến thành một cái áo khoác – một cái áo choàng màu nâu vàng dài đến chân.

“Không giống style của tôi lắm”, tôi thì thầm.

“Chúng ta phải ra khỏi đây”, Grover nói. “Các nhân viên bảo vệ sẽ không mất trí lâu nữa đâu.”

Lần đầu tiên tôi thấy lạ là tại sao những nhân viên bảo vệ đã không xông đến bắt chúng tôi. Bọn họ đang bò, trườn khắp mọi hướng ngoại trừ chỗ chúng tôi đang đứng, cứ như

thể họ đang tìm cái gì đó một cách điên loạn. Một số thì đang chạy đâm vào tường hoặc là đâm vào nhau.

“Cậu làm điều đó hả?” Tôi hỏi Grover.

Cậu ấy gật đầu, trông có vẻ hơi bối rối. “Một bài hát làm rối trí nhỏ thôi mà. Tớ thổi một bài gì đó của Barry Manilow. Lúc nào nó cũng có tác dụng. Nhưng nó sẽ chỉ kéo dài trong vài phút thôi.”

“Nhân viên bảo vệ không phải là nỗi lo lắng nhất của chúng ta đâu,” Zoxe nói. “Nhìn kìa.”

Qua bức tường kính của bảo tàng, tôi có thể thấy một nhóm đàn ông đang đi bộ ngang qua bãi cỏ. Những người đàn ông da xám trong những bộ quần áo ngụy trang màu xám. Khoảng cách quá xa để tôi có thể nhìn thấy mắt họ, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của họ, thẳng về phía tôi.

“Đi đi,” tôi nói. “Họ đang săn lùng tớ. Tớ sẽ đánh lạc hướng họ.”

“Không,” Zoxe nói. “Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, “Nhưng cô nói...”

“Giờ cậu đã là thành viên của nhóm,” Zoxe nói một cách miễn cưỡng, “Tôi không thích điều này, nhưng đó là số phận không thể thay đổi. Cậu là thành viên thứ năm. Và chúng tôi sẽ không bỏ ai lại cả.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện