Quyển 3 - Chương 37: Khe khó vượt
Cách họ bảy tám bước chính là khe nứt sâu hoắm chạy suốt trái núi, bên ngoài chính là cây “cầu đá”.
Còn chưa bước tới bên khe nứt, Lỗ Nhất Khí đã cảm thấy nhiệt độ bỏng rát phả lên từ dưới khe. Nơi này càng xuống thấp hơn, bởi vậy càng gần đám dung nham cuộn trào phía dưới. Từ trên thân núi nứt đôi, các dòng nước ngoằn nghèo chạy theo vách khe mà xuống, là băng tuyết ở bên ngoài gặp nhiệt độ cao đã tan chảy thành nước.
Lỗ Nhất Khí đứng lại trước hai tảng đá đấu đầu với nhau…
Nhậm Hoả Cuồng nhìn thấy bên kia khe nứt, cục diện đối đầu vẫn đang tiếp diễn. Quỷ Nhãn Tam và lão mù uy hiếp Tùng Đắc Kim từ hai phía, hình thành thế gọng kìm kín kẽ đến gió thổi không lọt. Song trong tay Tùng Đắc Kim có Thuỷ Băng Hoa, nên phòng ngự không có gì khó khăn. Gã đang kéo Thuỷ Băng Hoa liên tục di chuyển về phía hai tảng đá lớn chìa ra.
Lỗ Nhất Khí đứng lại phía trước “cầu đá”, Nhậm Hoả Cuồng bước lên trên giẫm mạnh vài cái, thấy tảng đá rất vững chãi, bèn quay lại nhìn Lỗ Nhất Khí, tỏ ý không có gì nguy hiểm, có thể qua được.
Song Lỗ Nhất Khí không cử động…
Nhậm Hoả Cuồng dường như đã nhìn thấy điều gì từ trong ánh mắt mơ hồ của Lỗ Nhất Khí, bèn bật cười lên vài tiếng khô khốc, cao giọng nói:
– Không sao, có thể qua! Để tôi đi trước cho cậu xem.
Song mới đi vài bước, ông ta đã rón rén hai chân quay trở lại.
Một cái bóng trắng toát không biết xuất hiện trên “cầu đá” từ lúc nào, cứ như vừa đột ngột mọc lên, đứng im lìm như khối đá, hết sức vững chãi, hết sức ung dung.
Cái bóng mang theo làn khí tướng vô cùng bá đạo ngông cuồng, một luồng áp lực vô hình từ từ mở rộng, bức bách đến tất cả những người có mặt. Hung hãn không kém làn khí tướng bao bọc quanh hắn chính là món vũ khí nắm trong tay hắn. Đó là một cây cung rất lớn, cao hơn đầu người, và mấy mũi mâu nhọn hoắt còn dài hơn cả cánh cung đeo xéo sau lưng.
Lỗ Nhất Khí vẫn đứng im, song trường khí của cậu đã bắt đầu giao tranh với bóng người trắng toát.
Ở Kim gia trại, họ đã từng giao thủ một lần. Đúng vậy, cao thủ trước mặt chính là lão cao thủ tay dài râu tóc bạc trắng. Trên tấm áo choàng trắng toát của lão có một lỗ thủng sạm đen, chính là món quà mà Lỗ Nhất Khí để lại cho lão trong cuộc giao tranh lần trước.
Nhậm Hoả Cuồng cũng nhận ra lão già râu bạc. Khi lão dẫn người tập kích Kim gia trại, Nhậm Hoả Cuồng đứng trên sườn núi phía xa đã nhìn thấy. Ông cũng đã nhận ra mũi phi mâu sương sớm thâm tóc, tay nỏ trên dốc ba đoạn đã bị chính mũi phi mâu này găm chết trên cây. Nhậm Hoả Cuồng đã biết vì sao Tùng Đắc Kim muốn di chuyển tới đây. Hợp sức với cao thủ tuyệt đỉnh này, cũng chính là đã cướp được bảo bối thành công.
Bộ râu và đám lông mày bạc trắng của lão áo trắng không thể che khuất những tia sáng quắc như ánh chớp trong cặp mắt của lão. Sau cuộc giao chiến ở Kim gia trại, lão vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Sau bao năm ẩn tích giang hồ, cuối cùng lão cũng đã gặp được một địch thủ xứng tầm, khác nào một bình rượu ngon giữ kín đã nhiều năm sắp đến ngày bật nắp. Trong cuộc giao chiến lần trước, môn chủ đã không cho phép lão ra tay hạ sát cao thủ trẻ tuổi, chỉ được doạ cậu ta bỏ chạy. Nhưng hôm nay thì khác, môn chủ đã ra sát lệnh, lão đã có thể thoải mái quyết một trận thư hùng với tay cao thủ thiếu niên.
Ý niệm của Lỗ Nhất Khí đang từ từ trở nên kiên định. Vừa rồi cậu không hành động, không phải là cậu không muốn hành động, mà là không biết phải hành động ra sao. Giờ đây, cậu bắt đầu tụ khí ngưng thần, hoàn toàn quên bặt khái niệm “động”, trong trí não chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện, đó là vượt qua khe nứt sang phía bên kia ôm lấy bờ vai của Thuỷ Băng Hoa, nắm chặt tay anh em bằng hữu, rồi cùng nhau thoát khỏi vùng tử địa. Làn khí tướng toả ra quanh cậu trở nên ung dung, kiên định, hơi thở lên xuống cũng trở nên phóng khoáng, tự do.
So với đó, làn khí tướng của lão áo trắng lại trở nên chập chờn và ngưng trệ, tựa như đã bị trường khí của Lỗ Nhất Khí lấn át.
Lỗ Nhất Khí bước lên “cầu đá” hai bước, bước chân không khác gì với cách cậu đi đứng thường ngày, thậm chí còn ung dung hơn. Song cách bước chân có vẻ tuỳ tiện này lại bộc lộ rõ nhất sự kiên định và quyết đoán. Bởi vậy trong mắt một số kẻ, hai bước chân của cậu mang theo một khí thế khó bề cản trở.
Lão áo trắng đã cảm nhận thấy những biến động vi tế trong làn khí tướng xung quanh. Khí tướng của đám cao thủ đồng môn đang co cụm, đang né tránh, trong khi khí tướng của cậu thanh niên trước mặt vẫn tiếp tục dâng lên ngùn ngụt, tựa như mây cuộn sóng trào, sự biến hoá lên xuống của hơi thở dường như hoà quyện thành một thể với đám dung nham sôi sục dưới khe, với vách nứt khổng lồ như dao chém núi, với làn sương mù mờ mịt xung quanh. Lẽ nào đây chính là làn khí ý trời “phát từ thể của tự nhiên, điều khiển hoàn cảnh tự nhiên, lấy khí tự nhiên cho mình sử dụng” trong truyền thuyết của Đạo gia ư?
Bỗng vài tiếng sói tru vẳng lại, hai đầu lông mày nhăn nhíu của Nhậm Hoả Cuồng hơi giãn ra một chút.
– Mau đưa vật đó cho ta!
Lão áo trắng lên tiếng, giọng nói trong vang lanh lảnh như giọng của đứa trẻ, khiến Tùng Đắc Kim ở phía sau lão giật nảy cả người, chẳng kịp nghĩ ngợi vội vội vàng vàng quay đầu đưa ngay hộp ngọc cho lão. Lúc này gã mới phát hiện ra lão áo trắng không phải nói với mình.
– Cho ông! – Lỗ Nhất Khí đưa tay ra, song trên tay cậu lại chẳng có thứ gì, đến bàn tay cũng không có. Cậu thản nhiên đưa cánh tay phải ra, chính là cánh tay đã bị chặt cụt mất bàn tay – Đến lấy đi!
Lão áo trắng lúc này tuy vẫn im lìm như đá, song các khớp xương khẽ kêu lên răng rắc. Không ai nhìn thấy vẻ mặt của lão, bởi vậy chỉ có lão mới biết bản thân đang thất vọng đến mức nào. Cậu thanh niên trước mặt đang khiêu khích lão, lờ đi là xong, tại sao lại căng thẳng tới mức không thể kiểm soát nổi chuyển động của xương khớp?
Còn một người nữa cũng thất vọng y như lão, đó là Nhậm Hoả Cuồng, vì ông ta chỉ nhìn thấy sói, song không thấy người điều khiển sói đâu.
Bầy sói đang lao tới từ trong đường hầm phía sau họ, cũng có một vài con chui ra từ trong các kẽ hở khác trên vách khe nứt. Chúng đang lừ lừ tiến lại bên khe nứt gầm gừ trong cổ họng, dường như rất e sợ đám dung nham sôi sục dưới kia.
Dẫu là như vậy, song không thấy con sói nào dừng bước. Khi đi ngang qua Lỗ Nhất Khí, chúng thậm chí còn ngoái đầu lại hít ngửi mùi máu tanh nơi cổ tay đứt lìa của cậu. Đúng vậy, tuy tốc độ của chúng không nhanh, bước chân có phần do dự ngập ngừng, song nhịp bước vẫn rất đều đặn, cho thấy chúng đã được huấn luyện hết sức kỹ càng. Cách sắp xếp của đàn sói cũng rất khéo léo, tuy không phải sắp xếp theo trận pháp gì, song nếu chúng đồng loạt xông lên, các cá thể sẽ không va chạm hay cản trở lẫn nhau. Những con sói chui ra từ khe hở phía trên đang co người trong tư thế sẵn sàng tấn công, lặng phắc như tượng.
Lão áo trắng cũng lặng phắc như tượng, một pho tượng cầm theo một cánh cung cỡ lớn.
Tùng Đắc Kim không giống pho tượng, bởi lẽ gã đã lên tiếng, đã lảm nhảm như điên:
– Sói tới rồi! Thú Vương không cản được! Đến Thú Vương cũng không cản được…
Nhậm Hoả Cuồng nghe thấy Tùng Đắc Kim nói vậy thì từ từ quay người, hét lớn:
– Tất nhiên là không cản được rồi! Ông ta là Lạp Thần! Thú Vương cũng vứt đi!
Tiếng hét của Nhậm Hoả Cuồng văng vẳng trong trái núi nứt toác, lan đi thật xa. Ánh mắt kiên định của ông bỗng như bị một lớp sương mù che phủ, trên vẻ mặt tuyệt vọng lại hiện thêm nét bi thương. Ông hiểu rõ, Lạp Thần Lang Thiên Thanh và Thú Vương Hùng Sơn Bình là kẻ thù lâu năm, họ hiểu nhau thậm chí còn hơn cả anh em ruột thịt. Lạp Thần không thấy xuất hiện, Thú Vương cũng không thấy xuất hiện, vậy mà bầy sói lại tới. Là sói của Lạp Thần!
Hoá ra, người trợ giúp họ ứng phó với ba tay nỏ chính là một cao thủ được tôn xưng là Lạp Thần (thần săn), do Nhậm Hoả Cuồng mời tới. Nhậm Hoả Cuồng đã kín đáo rắc tro trong tuyết để chỉ đường cho ồng ta. Sau khi đi vào đường mòn Sam Đỏ, chính Lạp Thần đã dẫn đường cho Nhậm Hoả Cuồng, ông ta đã dùng sói và chó săn để tìm ra dấu tích của đối thủ ở phía trước, sau đó đánh dấu cho Nhậm Hoả Cuồng lần theo, còn tặng cho Nhậm Hoả Cuồng đôi ủng da cực tốt…
Sự xuất hiên của bầy sói đã dịch chuyển hướng chú ý của mọi người. Ngay cả dung nham nóng bỏng sắp trào ra khỏi rìa khe nứt, cũng chẳng ai hay biết. Lão mù và Quỷ Nhãn Tam kín đáo dấn về phía Tùng Đắc Kim nửa bước, cũng chẳng ai phát hiện ra.
Đương nhiên càng không có ai chú ý tới Nhậm Hoả Cuồng, không ai chú ý đến thân hình đang liên tục phồng lên và vươn dài của ông, vì đó là một sự biến đổi vô hình, chỉ mình ông biết được.
Nhậm Hoả Cuồng hiểu rõ nguồn năng lượng ẩn tàng trong cơ thể cao lớn của mình. Trong nguồn năng lượng đó chứa đựng dũng khí, chứa đựng niềm tín, chứa đựng cả niềm quyết tâm xả thân vì nghĩa, còn chứa đựng cả sự bình thản coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Lạp Thần không tới, hiện tại người duy nhất có thể trợ giúp Lỗ Nhất Khí chính là ông.
Bầy sói dần dần áp sát, lão áo trắng thậm chí đã có thể ngửi thấy mùi tanh hôi phả ra từ mũi miệng chúng. Lão không cử động, song tảng đá dưới chân lão đang nóng giãy lên, khiến lão cảm thấy khó mà chịu nổi.
Ngay cả lão áo trắng cũng cảm thấy khó chịu, thì bầy sói chân trần giẫm đá đương nhiên càng khó mà chịu đựng. Không chịu đựng nổi, ắt sẽ dẫn đến hành động vội vàng. Con người còn vậy, huống chi là lũ sói không biết suy nghĩ.
Con sói thủ lĩnh lưng xanh đuôi vàng tru lên một tiếng trầm và ngắn, ngay lập tức cả bầy sói tung người vọt lên.
Những con sói lao lên “cầu đá” hệt như những phiến lá tung bay, quây kín lấy thân hình trắng toát của lão cao thủ. Cùng lúc đó, những con sói đang trong tư thế sẵn sàng lao ra trong khe nứt phía trên cũng đồng loạt bật người vụt đến. Chẳng ai có thể tưởng tượng nổi chó sói lại có thể chao liệng trong không trung hệt như chim sẻ, chúng bay tới tấp xuống đỉnh đầu của lão áo trắng.
Động tác của lão áo trắng nhanh tới mức đến Lỗ Nhất Khí cũng khồng thể nhìn rõ. Trong tất cả các cơ quan cảm giác của cậu lúc này, chỉ có bầy sói đang chuyển động, đang tan tác, đang rách rời, đang nát vụn, đang máu thịt tơi bời. Còn lão già vẫn đứng im bất động trong đám mảnh vụn bay tung.
Trên mặt “cầu đá” to lớn thậm chí còn không có lấy một sợi lông hay một giọt máu sói, đừng nói gì tới trên người lão ta. Những xác sói tan tành đều bay ra bên ngoài “cầu đá”, rơi xuống khe dung nham đỏ rực, chỉ còn là vài vệt khói xanh, mùi khét lẹt bốc lên nhức mũi.
Sắc mặt của Nhậm Hoả Cuồng trở nên xám xịt giống hệt như mặt đe sắt. Đây không phải là bầy sói bình thường. Chúng đồng loạt lao lên như vậy, chính là cú tấn công liều mạng cuối cùng. Chỉ có bầy sói đã mất đi chủ nhân mới hành động như vậy.
– Nhất định phải qua, nếu không sẽ mất mạng! – Cuối cùng Nhậm Hoả Cuồng cũng thốt lên được một câu ngắn ngủi.
Lỗ Nhất Khí chỉ khẽ gật đầu.
– Thiên Hồ giao liên đâu, đưa tôi! – Giọng nói của ông vô cùng cương quyết.
Lỗ Nhất Khí tháo cuộn Thiên Hồ giao liên ra. Dưới sự phản chiếu của dung nham rừng rực đỏ, từng sợi tơ loé lên óng ánh. Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Có trả lại cho tôi không?
Nhậm Hoả Cuồng đã hiểu ý cậu, song không biết trả lời ra sao. Ông xoay người lại, đưa hai tay đỡ lấy Thiên Hồ giao liên, miệng lầm rầm niệm khẽ:
– Máu chảy thành dòng, thân theo tâm đi, thiên địa hào hùng, không đầu thủ lĩnh… Không chết không dừng! Chết cũng không dừng… Chết cũng không dừng… Chết cũng không dừng…
Lỗ Nhất Khí nghe rõ từng lời tụng niệm của Nhậm Hoả Cuồng, thậm chí còn nghe thấy cả nhịp tim mạnh mẽ của ông, theo tiết tấu của những câu “Không chết không dừng! Chết cũng không dừng”, dội lên thình thịch như tiếng búa sắt nện đe. Song vì không quay người lại, nên cậu không nhìn thấy Thiên Hồ giao liên giờ đây tựa như một sinh vật sống, thuận ứng theo nhịp tim của Nhậm Hoả Cuồng, thuận ứng theo sự lưu chuyển của dòng máu trong cơ thể ông, đã luồn vào cửa tay, rồi chui vào bên trong lớp y phục của ông, bám da mà chạy, theo mạch mà đi. Sau cùng, hai đầu mút của Thiên Hồ giao liên thò ra ở trước ngực Nhậm Hoả Cuồng. Ông cầm lấy, rút chặt, rồi thắt thành một nút thắt hợp tâm.
Khi Nhậm Hoả Cuồng xoay người lại, tư thế bước đi của ông có vẻ hơi khác với bình thường. Ông vừa đi vừa rút thanh đao giắt sau thắt lưng, chính là thanh đao nhặt được sau khi đánh lui Công tập vi, thanh đao bạt phong sắc lẹm như nước.
Nhậm Hoả Cuồng cầm đao bước lên “cầu đá”, bước chân vững chãi trầm tĩnh dị thường.
Dưới sức thiêu đốt của dung nham, cây cầu đá đã trở nên nóng bỏng. Đế giày của lão áo trắng và Nhậm Hoả Cuồng bắt đầu kêu lên “xèo xèo” và bốc khói.
Lỗ Nhất Khí thấy hơi kinh ngạc. Trong cảm giác của cậu, tấm lưng của Nhậm Hoả Cuồng đã trở nên to lớn khác thường, giống hệt như một vị thần cổ xưa, song ngay lập tức cậu đã hiểu ra, có một luồng khí nào đó đang bốc lên và nở rộng.
Nhậm Hoả Cuồng kiên quyết tiến sát về phía lão áo trắng. Lão áo trắng bắt đầu cảm giác thấy trường khí toát ra từ cơ thể Nhậm Hoả Cuồng.
Tuy phạm vi của trường khí rất rộng, song rất phân tán, thiếu ngưng tụ, cho thấy người này đan nguyên không vững, nguyên khí không đủ.
Trong trường khí, sát khí cũng không nặng, thậm chí còn không bằng sát khí của thanh đao trên tay. Người này xung chiến trong trạng thái bất đắc dĩ, có phần sợ sệt.
Nhậm Hoả Cuồng đã dừng lại, là tư thế xuất chiêu không đủ kín kẽ.
Lão áo trắng không cử động. Một đối thủ thế này không đáng để lão ra tay trước.
Thế tấn công của Nhậm Hoả Cuồng rất vụng về, tốc độ cũng không nhanh, lực đạo chém tới yếu ớt. Không phải ông cố tình diễn kịch, mà khả năng sử đao của ông quả thực chỉ được đến thế.
Điều này lão áo trắng quá hiểu, thậm chí ngay cả Lỗ Nhất Khí vốn chẳng biết gì về quyền cước cũng đã nhận ra.
Tất cả đều đã chứng minh cho sự chênh lệnh trời vực giữa một ông thợ rèn và một cao thủ phi phàm.
Lão áo trắng vẫn không hành động, cũng có thể là đã hành động, song không ai nhìn rõ.
Lưỡi dao của Nhậm Hoả Cuồng không thể chạm tới lão áo trắng, còn cách đỉnh đầu lão hơn hai thước đã khựng ngay lại. Bởi người cầm đao tuy còn đứng đó, song lại không thấy đầu đâu.