Quyển 4 - Chương 15: Sóng xô bến
Lão Xoa từ một lão già ham học đã biến thành kẻ lên mặt dạy đời, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
-Tuy không biết rõ trong chiếc bình có chứa thứ quái quỷ gì, song hai bên đã cảm ứng lẫn nhau, hẳn thế nào cũng có liên quan tới thủ đoạn của Chu môn. Thế nên ta quyết định giữ nó lại trên thuyền. Phải rồi, lúc này khi nấp ở phía dưới, ta nghe thấy Lỗ môn trưởng nói nó là bình hồn gì gì đó, bị linh hồn nhập vào. Vậy thì vị Sa man chuyên mời thần rước quỷ trên con thuyền của Chu gia muốn tìm kiếm tung tích của thứ linh hồn quỷ quái kia trên mặt biển vô hồn vô phách, hẳn là chẳng mấy khó khăn.
-Đừng nghe lão nói mò, lão đang tìm cách kéo dài thời gian đấy! Mau tìm cách xoay thuyền lại đi! – Lão mù bỗng quát lên. Lỗ Nhất Khí đột nhiên ý thức được rằng, đối thủ đang dùng cách gậy ông đập lưng ông, bắt chước y hệt phương pháp của cậu. Tại sao cậu có thể mắc lừa dễ dàng như vậy? Sự âm hiểm trong giang hồ xem ra không chỉ là đao quang kiếm ảnh, mà mỗi lời nói cũng nguy hiểm muôn phần.
-Ha ha! Bình tĩnh đi, ta đang giúp các ngươi rút ngắn quãng thời gian khổ sở này đấy! – Có thể nhận ra sự đắc ý rất hiếm gặp trong giọng nói của lão Xoa.
Song có lẽ lão đã đắc ý quá sớm, bởi lẽ trên thuyền đã có người biết bước tiếp theo cần phải làm gì.
Vài chiếc vại sành lớn được mang tới đầu thuyền, một chút bột được rắc trên mặt boong. Cánh buồm phụ kéo xuống, cột buồm phụ cũng hạ xuống theo. Cánh buồm chính hạ thấp, dây chão nới lỏng ba phần, sợi chão dựng cột buồm ở phía sau được tháo bỏ hoàn toàn, chỉ còn hai sợi chão dựng cột buồm ở hai bên vẫn buộc hờ hững. Sợi chão điều chỉnh hướng của lá buồm và hai sợi chão dựng cột buồm ở phía trước đều được kéo tới phía đầu thuyền... Bộ Bán Thốn chẳng nói chẳng rằng, thoăn thoắt thực hiện tất cả mọi việc, khuôn mặt sắt lại trông rất khó coi. Hắn chẳng cần ai giúp đỡ, chỉ cố gắng làm thật nhẹ nhàng.
Hai con thuyền lớn của đối thủ đang lướt đi trên đỉnh sóng, chạy hết tốc lực lao về phía họ. Sau khi bình hồn bị quăng xuống biển, thuyền của đối phương không còn vật dẫn đường, nên đã lệch hướng chút ít. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, chúng quyết định vẫn tiếp tục đi thẳng theo lộ trình trước khi bình hồn mất tích, cuối cùng đã đuổi kịp con thuyền mũi sắt. Chúng biết rằng đã không thể tiếp tục phương án kín đáo đeo bám phía xa, nên quyết định xuất đầu lộ diện, đuổi sát không rời. Bởi vậy, hai con thuyền đã tách làm đôi như thế gọng kìm, từ hai phía kẹp lại.
-Cậu cả, mau vào lối đi giữa gác thuyền và bệ lái! - Vừa nói, Bộ Bán Thốn vừa đẩy Thuỷ Băng Hoa vào đứng sẵn trong lối đi chật hẹp.
-Sa Khẩu, dắt ông Hạ vào trong! - Bộ Bán Thốn hạ thấp giọng nhắc nhở, ánh mắt rực lên như có lửa.
Sa Khẩu từ trên gác thuyền tung người nhảy lên bệ lái, đưa tay ra đỡ lấy lão mù. Lão mù thình lình nghe tiếng chân chạm mặt sàn thì giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên, lập tức xuất chiêu đánh mạnh cánh tay về phía trước, đẩy Sa Khẩu ngã bật về sau hai bước. Liền sau đó, cây gậy trong tay lão lập tức trở ngang, đâm thẳng vào bụng dưới Sa Khẩu. Bị đẩy bất ngờ, Sa Khẩu loạng choạng không kịp đề phòng, lại thêm mũi gậy vùn vụt lao thẳng đến, càng không thể đón chiêu, chỉ còn cách tiếp tục bật người ra sau, ngã nhào vào trong lối đi chật hẹp giữa gác thuyền và bệ lái.
Lão mù không đâm trúng, lập tức xông lên đâm tiếp phát thứ hai, thứ ba. Kết quả là lão cũng ngã thẳng cánh xuống lối đi. Song lúc này lão không còn run rẩy nữa, vì lão đã bất tỉnh.
-Lão già này bị khùng à, kích động gì thế không biết? Chắc chắn là bị cái giống chó lợn thối tha lão Xoa kia chọc tức đến phát điên rồi lên cơn cắn càn! – Sa Khẩu vừa chửi rủa, vừa đứng dậy, vẫn chưa thể hoàn hồn sau cơn kinh sợ.
Lúc này, Lỗ Nhất Khí cũng đã chui vào lối đi, vội hỏi:
-Không sao chứ?
-Không sao! - Người trả lời là Thuỷ Băng Hoa. Còn Sa Khẩu đang bận lôi lão mù dậy, xoay thẳng lão lại cho ngồi dựa lưng vào vách khoang thuyền.
Đúng vào lúc đó, từ trên gác thuyền vang lên một tiếng va đập chát chúa, khiến những người đang đứng trong lối đi đều kinh động. Là lão Xoa muốn phá huỷ thuyền chăng?
Khi tiếng đập thứ hai dội lên, Sa Khẩu và Lỗ Nhất Khí định chạy ra xem là chuyện gì. Bộ Bán Thốn đang đứng trên bệ lái dường như đã lường trước chuyện này, quát lớn:
-Ở nguyên trong đó, đừng ra! Cố gắng tập trung một chỗ!
Sau tiếng nện thứ năm, trục bánh lái ở đuôi thuyền vang lên một tràng kẽo kẹt nghe rất rùng rợn, tiếp đến là tiếng vật nặng rơi tõm xuống nước.
Trục bánh lái đã rơi xuống nước! Bộ Bán Thốn đã đập gãy chốt ngang nối liền phần nhô lên phía trên của trục bánh lái với phần trục bánh lái phía dưới nối liền với chân vịt. Trên bệ lái của thuyền mũi sắt chỉ còn lại một khúc đầu trục đứt cụt và một bánh lái rỗng không vô tác dụng.
Con thuyền bắt đầu trôi ngang đi. Không còn chân vịt rẽ nước kiểm soát phương hướng, nó bắt đầu trôi nổi tự do.
Tiếp đó, Bộ Bán Thốn giắt chiếc rìu chặt chão lưỡi thẳng vừa dùng để chặt phá chốt ngang trên trục bánh lái vào thắt lưng, nắm lấy một sợi chão buộc cột buồm, đu người trong không trung, hạ xuống vị trí đầu thuyền.
Hai sợi dây chão điều chỉnh hướng của lá buồm chính bị Bộ Bán Thốn giẫm chắc dưới chân, hai tay hắn ngoắc lấy hai sợi dây chão dựng cột buồm phía trước. Những người trên thuyền đều nghe rõ những tiếng “kèn kẹt” như róc xương phát ra dưới tác dụng của bánh răng và dây chão, thứ âm thanh này chỉ có thể xuất hiện ở những thiết bị lâu ngày không đụng tới.
Con thuyền mũi sắt có vẻ như đã khôi phục được hướng đi. Phương pháp một mình khống chế cả cánh buồm và cột buồm của Bộ Bán Thốn chính là công phu Lập trụ trong sáu công phu của Lỗ gia.
-Hô hô! Quả là kỹ thuật giữ cột chỉnh buồm lái thuyền điệu nghệ! – Không hiểu lão Xoa đã leo lên bệ lái phía đuôi thuyền từ lúc nào, đang nhìn Bộ Bán Thốn bằng cặp mắt lạnh lẽo đầy vẻ xảo quyệt. Từ trong giọng nói thán phục của lão, có thể đoán ra lão cũng rất thành thạo nghề lái thuyền.
Bộ Bán Thốn không hề mảy may dao động trước sự xuất hiện đột ngột của lão Xoa, chỉ một mực chú tâm vào việc lèo lái con thuyền, ánh mắt của hắn bừng lên một vẻ kiên định, tĩnh tại như vàng đá.
-Thực đáng tiếc! Chiêu giữ cột chỉnh buồm chỉ có thể giương được một cánh buồm, như vậy sẽ khiến con thuyền không đủ động lực, cho dù ta không ra tay, liệu ngươi có thể thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết của chiến thuyền phía sau không? – Lão Xoa có vẻ hả hê của mèo vờn chuột.
Đúng vậy, con thuyền mũi sắt hai cột buồm vốn dĩ đã không thể chạy nhanh hơn chiến thuyền ba cột buồm với hai dãy mái chèo, huống hồ là hiện tại.
Bộ Bán Thốn vẫn không thèm đếm xỉa tới lão Xoa, chỉ dốc hết tâm lực vào việc tăng tốc, tăng tốc và tăng tốc.
Nghe thấy tiếng rẽ sóng của con thuyền mũi sắt, lão Xoa khẽ gật gù. Trong lòng lão hiểu rõ rằng nếu chỉ bàn về kỹ thuật lái thuyền, thì con người đang đứng phía trước lão xứng đáng là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ. Lại có thêm vài âm thanh vọng ra từ phía dưới bệ lái, một loại nghe rất quen tai, là tiếng lưỡi đao rút khỏi vỏ; một loại nghe rất lạ, là tiếng lên chốt súng. Những âm thanh này đều là tín hiệu nguy hiểm, nên sợi chão buộc quả tạ chì trong tay lão đã từ từ được nâng lên.
-Không được làm bừa! - Bộ Bán Thốn thét lớn như muốn toạc cuống họng, khiến mọi người nghe mà giật mình kinh hãi, tưởng như da thịt cũng rách toang theo.
Không ai dám cử động. Lỗ Nhất Khí và Sa Khẩu cũng ý thức được rằng, tấn công bừa bãi sẽ phá hỏng kế hoạch của Bộ Bán Thốn. Lão Xoa nhìn thấy hai cỗ chiến thuyền của Chu gia đã đuổi sát tới nơi, đến phục sức, dáng vẻ của người trên thuyền cũng bắt đầu hiện rõ, nên cũng cảm thấy không cần thiết phải liều mạng với đám cá nằm trên thớt trước mặt. Nếu sớm biết thuyền của Chu gia đuổi đến nhanh như vậy, lão thậm chí cũng chẳng cần phải leo lên thuyền làm gì, cứ núp kỹ phía dưới chờ đợi có phải nhàn nhã hơn không.
Con thuyền mũi sắt vẫn tiếp tục tăng tốc, song dường như cũng chẳng cố thêm được bao nhiêu nữa. Động lực của một cánh buồm gần như đã đến mức tối đa. Bộ Bán Thốn đang đứng xoay mặt về phía đuôi thuyền, hắn đã nhìn rõ mồn một chiến thuyền phía đối phương đang nhanh chóng áp sát, hắn cũng đã nhẩm tính với khoảng cách và tốc độ như hiện tại, chỉ một lát nữa thôi, con thuyền mũi sắt sẽ lọt thỏm trong vòng vây hình gọng kìm.
Dù như vậy, con thuyền mũi sắt vẫn gan lì thẳng tiến về phía trước, ánh mắt Bộ Bán Thốn vẫn quắc lên niềm kiên định tựa đá vàng, và bắt đầu rừng rực như có lửa.
Lão Xoa bỗng có một cảm giác khác lạ, vội ngẩng đầu lên nhìn. Ánh tà dương chênh chếch và ánh phản quang loa loá hắt lên từ mặt sóng khiến lão không thể nhìn xa về phía trước. Lão bèn khum tay trước trán, che bớt ánh nắng chói gắt, và lão đã lờ mờ nhìn thấy vệt đất liền.
Lão Xoa tung người nhảy vọt tới bên mạn đuôi thuyền, vươn cổ nhìn xuống mặt nước. Ngoài đám bọt nước cuồn cuộn dưới đáy thuyền, mặt nước vẫn khá yên ả, song bên dưới vẻ bình lặng dường như ngầm ẩn một khí thế không thể nào ngăn trở. Lão quay phắt sang phía Bộ Bán Thốn, kinh ngạc hỏi:
-Thuỷ triều xuống?
Bộ Bán Thốn bật cười. Vừa nãy, hắn xé sợi vải bông vê thành cục ném xuống nước chính là để phán đoán thế thuỷ triều.
Lão Xoa chậm rãi quay về trên bệ lái, cố gắng trấn tĩnh trở lại:
-Thật đáng tiếc, đã bị ta phát giác ra quá sớm. Lúc này nếu ta ra tay, các ngươi tuyệt đối không còn cơ hội. Ngươi hãy tự dừng lại là hơn, đợi đến lúc xô xát tử thương thực chẳng hay ho gì.
Bộ Bán Thốn vẫn cười, một nụ cười thật rộng, phô ra hàm răng trắng loá.
-Vậy thì đừng trách ta... – Mũi chân của lão Xoa đã đặt lên sợi chão buộc tạ chì, chẳng cần đợi nói dứt câu, ba quả tạ chì sẽ đồng loạt lao về phía Bộ Bán Thốn.
Song Bộ Bán Thốn còn nhanh hơn nữa, lập tức thay đổi tư thế. Một sợi chão chăng buồm đột ngột buông ra, hai sợi chão giữ cột buồm cũng bất ngờ thả lỏng, cột buồm chính đổ ra phía sau giáng thẳng xuống bệ lái.
Lão Xoa vội vàng né tránh, quăng người lộn nhào xuống phía đuôi thuyền, mới tránh được cú tấn công của thứ vũ khí khổng lồ kia.
Cột buồm chính nện thẳng lên dãy lan can phía trước khoang lái. Lan can không hề đổ gãy, chỉ có năm trụ lan can đều thụt vào trong sàn thuyền đến quá nửa.
Vừa sau cú đòn, Bộ Bán Thốn lập tức kéo mạnh sợi chão bên cạnh, khiến cột buồm lia thẳng về phía lão Xoa. Lão Xoa đang lồm cồm trên sàn thuyền, chỉ còn cách tiếp tục lăn đi lông lốc mà né tránh. Lợi dụng sợi chão dựng cột buồm, lôi cột buồm đứng lên như cũ, rồi ngoắc ngay đầu chão dựng cột buồm lên cọc buộc chão. Tiếp đến, hắn giật mạnh chão điều chỉnh cánh buồm sang hai bên trái phải, rồi tiếp tục móc vào cọc buộc chão. Chớp mắt, cột buồm và cánh buồm đều đã được cố định. Một loạt các động tác được thực hiện chóng vánh như gió giật chớp loé, dứt khoát nhịp nhàng, vô cùng chuẩn xác.
Nhưng kỳ thực, dù động tác của Bộ Bán Thốn chóng vánh đến đâu, với kinh nghiệm và thủ đoạn của lão Xoa, lão hoàn toàn có thể phát giác tức thì và xuất chiêu tấn công nhằm ngăn cản Bộ Bán Thốn. Song lão Xoa lại không làm như thế, vì trong quá trình né tránh, lão đột nhiên phát hiện ra từ bên dưới sàn thuyền vọng lên một tràng dài những âm thanh vô cùng quái lạ, hội tụ tại một chỗ, khiến lão vô cùng kinh dị, ngỡ như thân thuyền sắp vỡ toác đến nơi.
Tới khi tất cả những âm thanh đó đều chấm dứt, lão Xoa lại một lần để vuột mất thời cơ tấn công. Bộ Bán Thốn một tay bám lấy sợi chão dựng cột buồm, một tay vung cây rìu cán ngắn, đu người trượt đi, chém ngang về phía lão Xoa vừa mới kịp đứng vững.
Mặc dù đang kinh hãi trước những âm thanh quái dị từ bên dưới sàn thuyền, song lão Xoa vẫn không lúc nào rời mắt khỏi Bộ Bán Thốn. Khi cú tấn công đã thi triển được già nửa quãng đường, cơ thể lão Xoa mới thình lình chuyển động. Lão chụp lấy sợi chão dựng cột buồm còn lại, đu người về phía mũi thuyền. Với một cao thủ lão luyện dày dạn giang hồ như lão, việc chần chừ không phản ứng ngay sau khi phát hiện ra hành động của đối phương, chỉ có thể giải thích bằng một lý do duy nhất: lão đã nhằm sẵn thời cơ ra thế phản đòn.
Cơ thể Bộ Bán Thốn giáng đánh phịch xuống khoang lái. Mục tiêu của Bộ Bán Thốn là lão Xoa đang đứng trên bệ lái, còn mục tiêu của lão Xoa chính là Bộ Bán Thốn đang lơ lửng trên không, chiêu này được gọi là “xuất phát sau chế ngự trước”. Bộ Bán Thốn đang treo người lơ lửng, không có cách nào né tránh, nên vào lúc hai người lao vụt qua nhau, hắn chỉ biết bó tay nhận lấy cú đá trời giáng của lão Xoa, ngã văng xuống bệ lái.
Bộ Bán Thốn gắng gượng bò dậy một cách chật vật, song hắn vẫn cười, trên khuôn mặt đen sạm in hằn một vệt máu hình ba chạc, khiến nụ cười của hắn có phần dữ tợn.
Lão Xoa mau chóng phát hiện ra lý do khiến Bộ Bán Thốn cười đắc ý đến vậy. Con thuyền mũi sắt đã ngoặt sang hướng khác, song thứ thế vai cho con thuyền mũi sắt tiếp tục lao thẳng về phía bờ lại là một con thuyền ba lá đáy nhọn. Trên thuyền không buồm không mái chèo, song có một bộ guồng đạp. Đám Lỗ Nhất Khí đang ngã chồng chéo lên nhau trên mặt ván thuyền. Còn con thuyền mũi sắt, lúc này đã biến thành con thuyền hai tầng đáy, thiếu khoang đuôi. Thiếu mất khoang đuôi, con thuyền mũi sắt tăng tốc càng nhanh hơn, bởi vậy sau khi đổi hướng, khoảng cách giữa nó với thuyền ba lá nhanh chóng bị kéo giãn.
-Ta cứ ngỡ ngươi phải thông thạo con thuyền của ta lắm lắm, sau mới nhận ra ngươi cũng chỉ biết sơ sơ những phần nổi trên nước mà thôi. Bởi lẽ ngươi nấp ở trong khe rãnh bên ngoài khoang đuôi, mà lại không chịu động não nghĩ xem tại sao ở đó lại có thêm một khe rãnh? - Bộ Bán Thốn giọng đầy châm chọc.
-Không, ta có nghĩ đến, từ lúc thấy con thuyền dùng đáy nhọn làm khoang, ta đã nghĩ đến rồi, thậm chí cũng đã nghĩ đến chiêu thức biến khoang làm thuyền, song nếu xét về mặt kết cấu, chuyện đó là không thể, vị trí đó không thể tách thành thuyền được! – Lão Xoa vừa bực dọc vừa bất lực.
-Đến tận khi ta phá trục bánh lái cho nó rơi xuống nước, ngươi vẫn không nghĩ ra ư? Ta cho cột buồm chính đập vào lan can cho thụt xuống, ngươi cũng không biết đó là nhằm tháo nút nhả móc?
-Khi ngươi tháo nút nhả móc, ta làm gì có cơ hội để suy xét thấu đáo. Khi trục bánh lái đứt ngang rơi xuống, quả thực ta đã sơ suất. Ta chỉ nghĩ rằng ngươi đập gãy trục bánh lái chỉ là để tự dựng cột giương buồm tẩu thoát, mà không ngờ rằng trục bánh lái tuột xuống, đuôi thuyền sẽ có chỗ trống để tách ra, chớp mắt đã biến khoang thành thuyền. Quả là tuyệt chiêu, gọi là gì thế? – Lão Xoa tới nước này rồi vẫn không chịu từ bỏ thói căn vặn cho đến đầu đến đũa.
-Đẩy sóng vào bến! - Bộ Bán Thốn hét lớn, âm thanh vang vọng lập tức bị gió biển cuốn đi rất xa, rất xa.
“Đẩy sóng vào bến” là một trong những kỹ thuật đóng thuyền kỳ tuyệt của Lỗ gia, có nghĩa là trong thuyền lớn có ẩn chứa một thuyền nhỏ, hoặc cải tạo một bộ phận nào đó trên thân thuyền lớn thành thuyền nhỏ. Khi gặp tình huống bến xa nước cạn, thuyền lớn không thể cập bờ, có thể dùng thuyền nhỏ để liên lạc giữa bến và thuyền lớn, đồng thời cũng là phương tiện tẩu thoát hữu hiệu khi gặp nguy hiểm.
“Đẩy sóng vào bến” cũng là kỹ năng thứ tám trong Kỳ môn Độn giáp, có nghĩa là tập trung lực lượng nòng cốt tấn công nền tảng phòng thủ của đối phương, các đợt tấn công dồn dập, liên tiếp, không cho đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi. Lại kết hợp với việc điều cánh quân nhỏ hư trương thanh thế, nhằm uy hiếp, gây áp lực cho đối phương trên nhiều phương diện.
Hơn thế nữa, “Đẩy sóng vào bến” còn là một cú tấn công được thực hiện bằng chính sinh mạng của Bộ Bán Thốn. Hắn muốn dùng cú tấn công này để tiêu diệt lão Xoa, trả thù cho Âu Tử; để diệt khẩu, không cho lão Xoa có cơ hội kể lại cho đối phương tất cả những gì lão đã thăm dò được về Lỗ Nhất Khí; để cản trở, cố gắng ngăn cản và trì hoãn sự truy kích của đối thủ sau lưng.
Lưỡi rìu chặt chão cán ngắn đã bay vụt đi. Lão Xoa chẳng khó khăn gì để nhận ra rằng lực đạo và hướng lao tới của lưỡi rìu đều không thể gây uy hiếp đến lão, vả lại sau khi chiêu này xuất ra, trong tay Bộ Bán Thốn cũng chẳng còn món vũ khí gì khác. Thế là lão ung dung né tránh, đồng thời phóng quả tạ chì trong tay đi. Tốc độ tấn công của tạ chì không nhanh, cũng không chuẩn xác, đường bay lại vừa hay bị cột buồm chắn ngang. Ba quả tạ chì lập tức quấn vòng quanh cột buồm. Song kỳ lạ thay, sau khi vòng quanh cột buồm, một quả bất ngờ vụt khỏi đầu chão lao đi, giáng thẳng vào giữa ngực Bộ Bán Thốn.
Lồng ngực Bộ Bán Thốn hõm hẳn vào như lòng bát, cú tấn công khủng khiếp đã khiến da thịt hắn vỡ toác đến tận sau lưng. Bộ Bán Thốn gập lưng thót ngực, máu miệng phun trào; trước lúc ngã xuống đất, hắn lại ngửa mặt phun lên vòi máu thứ hai. Khi cơ thể hắn đã sóng sượt trên nên đất, ngụm máu tung toé trên không trung mới rào rào rơi xuống, nhuộm đỏ khuôn mặt sạm đen vẫn còn nguyên vẻ tươi cười.
Qua cảm giác của bàn tay, lão Xoa biết chắc cú ra đòn này rất thành công, song lão đã không thể nhìn thấy kết cục của Bộ Bán Thốn. Trước mắt lão bỗng nổ loè đom đóm, tiếp đó là một trận mưa máu đỏ phủ kín tầm nhìn. Lão không thể hiểu nổi món vũ khí thứ hai của Bộ Bán Thốn từ đâu mà tới, song ngay phía sau lưỡi rìu đúng là có thêm một vũ khí khác nữa. Khi món vũ khí ngầm ẩn lao vụt đến nơi, lão Xoa chỉ kịp nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Trong chiêu “Đẩy sóng vào bến” của bản thân Bộ Bán Thốn, lưỡi rìu chặt chão cán ngắn là con sóng thứ nhất. Nhưng vào lúc lão Xoa đang chú tâm điều khiển những quả tạ chì, Bộ Bán Thốn đã phóng ra vũ khí thứ hai, chính là đợt sóng tiếp theo. Đó là một thứ hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước đó, là thứ hắn sử dụng thường xuyên nhất, và cũng là món vũ khí thành thục nhất – bánh lái. Chiếc bánh lái được làm bằng gỗ hoa lê đã thấm nhuần tinh khí, mồ hôi huyết lệ của hai thế hệ Bộ gia, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa của nhật nguyệt, linh khí của biển trời, đã giáng cho kẻ thù một đòn chí tử.
Chính vào lúc quả tạ chì lao trúng giữa ngực Bộ Bán Thốn, làn sóng thứ ba cũng đã được phóng đi. Một tia khói mong manh bỗng vụt ngang trời, đó chính là tẩu thuốc luôn giắt bên mình Bộ Bán Thốn. Lửa nhanh chóng bắt vào đám bột thuốc nổ rơi vãi trên mặt boong thuyền, mấy chiếc vại sành đặt trước mũi thuyền lập tức bén nổ. Đám vại sành đen đúa thô kệch, trông chẳng khác gì những vại rượu, vại nước trên thuyền, song bên trong lại chứa đầy thuốc nổ. Những khối thuốc nổ vốn dĩ được Bộ Bán Thốn để dành đánh cá voi, giờ đây sau một tiếng nổ long trời lở đất, đã xé toang cơ thể lão Xoa thành vô số mảnh vụn đẫm máu bắn đi tung toé.
Trên boong thuyền mũi sắt toang hoác một lỗ thủng lớn, mạn thuyền hai bên biến thành những bó đuốc nham nhở. Chỉ sót lại mũi thuyền bằng sắt vẫn được chống đỡ trên vài cây cọc lẻ loi, trơ trơ trong lửa táp.
Tiếng nổ khủng khiếp đã gây chấn động cả một vùng biển rộng. Trước ánh mắt sững sờ của tất cả những người chứng kiến, con thuyền mũi sắt đã ngoặt gấp, lao vụt đi, tông thẳng vào mạn sườn cỗ chiến thuyền bên trái.
Đó chính là con sóng thứ tư trong chiêu “Đẩy sóng vào bến” của Bộ Bán Thốn. Từ hướng dòng chảy, tốc độ gió, tới tốc độ thuyền và hướng thuyền của đối phương, tốc độ và hướng đi của con thuyền mũi sắt, tất cả đều được tính toán vô cùng sít sao, thậm chí ngay cả phản ứng đổi hướng né tránh và tăng tốc bỏ chạy của đối phương cũng đều nằm trong dự liệu.
Con thuyền mũi sắt đâm chéo vào chính giữa hai mái chèo to lớn của cỗ chiến thuyền, phần mũi sắt vừa hay xuyên thẳng vào lỗ mái chèo. Sau cú va đập, phần mũi sắt văng đi, lao thẳng vào thân thuyền như một trái đạn pháo khổng lồ. Song khác đạn pháo là ở chỗ, phía sau phần mũi sắt còn kéo theo hai sợi dây xích sắt. Đây cũng là một nút lẫy do thợ khéo Lỗ gia thiết kế cho con thuyền, gọi là “đỉnh sắt dẫn đường”. Sau khi phần mũi sắt bắn sâu vào trong, dây xích sẽ tự động thu lại, khiến hai con thuyền dính chặt vào nhau rất khó tách rời. Lửa từ con thuyền mũi sắt mau chóng bén sang lớp vỏ chiến thuyền quét đẫm dầu trẩu, một loáng sau đã bốc cao rừng rực, đỏ rợp nước trời, tiếng kêu cứu, tiếng cháy nổ hoà lẫn vào nhau khiến cả vùng biển trở nên náo loạn.
Trong mớ âm thanh huyên náo hỗn loạn, chỉ có Bộ Bán Thốn vẫn nằm im lìm trên bệ lái, những vệt máu ngang dọc trên khuôn mặt vẫn không che lấp nổi nụ cười đã cứng đờ. Đúng vậy, với một khảm diện thần kỳ như vậy, đã quá đủ cho hắn mỉm cười mà ra đi, dù chưa biết là chuyến đi lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Đám Lỗ Nhất Khí chỉ ngoái lại nhìn một lần duy nhất, rồi lập tức dồn hết sức lực đạp guồng lao thẳng về dải đất liền. Họ đều hiểu rõ, phải trân trọng cơ hội mà Bộ Bán Thốn vừa phải đánh đổi bằng cả tính mạng.