Quyển 5 - Chương 5: Thiên cầm trấn
Mọi người không được hoảng loạn! Không được di chuyển! Hãy nghe lời tôi! – Chu thiên sư quát lên thật lớn. Lần đầu tiên Lỗ Thiên Liễu thấy Chu thiên sư lớn tiếng đến vậy.
Chu thiên sư vừa quát vừa móc ngay trong túi vải ra một cuộn dây tròn. Cuộn dây ánh vàng lấp lánh, có vẻ là thứ dây được xe từ tơ của loài tằm kim diệp hoặc của giống ngài toái tinh. Chu thiên sư thắt đầu dây thành một nút rút hai vòng, rồi lại lôi ra hai chiếc bình nhỏ, một bình đừng mỡ dòi, một bình đựng máu mèo đen, đều là những thứ hữu hiệu để đối phó với các loại xác sống hung ác.
Chu thiên sư đưa ngón tay một ấn một lắc trên miệng bình, rồi lần lượt bôi những thứ dính trên hai đầu ngón tay lên nút rút.
-Đưa cho con, trước tiên hãy bắt chéo[7] từ chỗ con! - Lỗ Thiên Liễu vừa nhìn thấy thủ pháp của Chu thiên sư, đã biết ngay ông định làm gì.
Đầu sợi dây được chuyển qua Thủy Du Bạo để đưa cho Lỗ Thiên Liễu, trong lúc luống cuống, Thủy Du Bạo còn để dây quấn cả vào người, may mà chỉ quấn một vòng, không làm ảnh hưởng tới việc kéo sợi dây. Lỗ Thiên Liễu quấn sợi dây vàng kim quanh ngón trỏ tay phải, rồi buộc đầu dây lên quả cầu của Phi nhứ bạc, quăng về phía Du Hữu Thích. Du Hữu Thích dưới sự hướng dẫn của Chu thiên sư, vội quấn sợi dây quanh ngón giữa tay trái một vòng, rồi mắc đầu dây lên Nga Mi thích, ném về phía tay đệ tử.
Thoáng chốc, sợi dây vàng kim đã được chăng thành một mạng lưới thưa thớt giữa mấy người, mắt lưới chỉ là hai hình dấu nhân lớn có phần méo mó. Lưới đã được dệt xong, nhưng hành động tiếp theo mới là thử thách thực sự, đó chính là phải lồng hai vòng nút rút lên hai tay Chúc Tiết Cao. Nhưng ai có thể vượt qua vạt đất chi chít những cánh tay đang điên cuồng khua khoắng của dưỡng thi để đến chỗ Chúc Tiết Cao?
Người gần Chúc Tiết Cao nhất chính là tay đệ tử của Du Hữu Thích. Mặc dù gã thanh niên này có đủ dũng khí, lại sẵn sàng thực hiện việc này, nhưng Chu thiên sư không đồng ý:
-Chúc Tiết Cao đã dịch chuyển, vị trí Bát tiên định tà bị thay đổi, nên mới khiến cho một số ít dưỡng thi thoát ra khỏi lòng đất. Nếu ngươi lại rời vị trí, bị dưỡng thi bắt được, thì cục thế này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn! Đến lúc đó toàn bộ chúng ta sẽ không ai chạy thoát. Lúc này, tốt nhất là có một người bên ngoài chạy đến lồng dây vào vị trí.
-Đệ tử của ông đấy! Đệ tử của ông đang đứng bên ngoài đấy thôi? Thấy ồn ào như vậy mà không chịu đến giúp một tay! Hay là chui vào đâu ngủ mất rồi. Mau gọi hắn đến đi, Chúc Tiết Cao đã lún đến tận ngực rồi! – Du Hữu Thích cuống lên giục giã.
-E rằng hắn không làm được! Muốn vượt qua được những cánh tay dưỡng thi, tốc độ phải đạt đến hàng thượng thừa! - Nếu quả đúng như lời Chu thiên sư nói, họ biết tìm đâu ra một người như thế trong tình cảnh này?
Chúc Tiết Cao vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng sau mỗi cú vùng vẫy, cơ thể lại lún sâu thêm một nấc. Lúc này, bùn đất đã sắp ngập tới cổ gã.
Lỗ Thịnh Nghĩa thực sự không thể đứng nhìn thêm được nữa. Chính ông đã đến nhờ Chúc Tiết Cao giúp đỡ, hơn nữa, nhìn vào những kỹ năng của gã, rất có thể đây cũng là hậu duệ của Lỗ gia. Ban đầu ông còn nghi ngờ gã là tai mắt do đối phương gài vào, nhưng nếu đúng là nội gián, tại sao lại bị dưỡng thi kéo xuống lòng đất? Nghĩ đến đây, Lỗ Thịnh Nghĩa chẳng nói chẳng rằng, vứt ngay chiếc hòm gỗ trên lưng xuống đất, ngoắc đầu dây đang cầm trên tay vào quai hòm, rồi giậm chân một cái lao vút đi.
Trong số họ, người có tốc độ chậm nhất lại chính là Lỗ Thịnh Nghĩa. Khi đột nhập vào vườn Cô Tô, ông đã bị cây đổ đè gãy chân, tuy đã khỏi nhưng vẫn còn tập tễnh. Vả lại sau cuộc tháo chạy thục mạng trong từng, thương tật lại phát tác nặng thêm, bước chân gần như chỉ còn là những cú nhảy giật xiêu vẹo.
Những cánh tay cuồng dại của dưỡng thi rào rào thọc lên khỏi đất, tựa như măng mọc sau mưa. Nhưng thật kỳ lạ, mặc dù có vô số cánh tay thò lên nhanh đến chóng mặt, song lại không thể bắt trúng bước chân vụng về chậm chạp của Lỗ Thịnh Nghĩa. Bởi vì cánh tay tuy đã trồi lên, nhưng trước những bước chân tập tễnh giật cục quái đản, không giống người thường cũng chẳng giống thú vật bình thường, chúng không biết có nên bắt hay không, và bắt bằng cách nào.
Giật vội đầu dây trên tay gã đệ tử của Du Hữu Thích, Lỗ Thịnh Nghĩa gần như bổ nhào người xuống lăn đến bên cạnh Chúc Tiết Cao.
Nút rút đã được tròng vào cổ tay Chúc Tiết Cao. Chu thiên sư khẽ kéo nhẹ dây, nút rút liền thít chặt lại, ăn sâu vào da thịt, mơ hồ như có một tia sáng vàng kim chảy xuôi theo huyết mạch của Chúc Tiết Cao. Ngay sau đó, đất bùn, đá vụn xung quanh Chúc Tiết Cao càng chuyển động dữ dội hơn, song cơ thể gã không tiếp tục lún xuống nữa.
-Quay lại mau! Điểm trấn không đủ, toàn bộ sẽ chết hết! – Chu thiên sư vừa kéo nút dây vừa quát lên thật lớn, thần thái và ngôn ngữ đã hoàn toàn không còn vẻ trấn tĩnh của người tu đạo. Cũng khó trách ông, cục “Bát tiên định tà” đã thiếu mất vị trí dương tiên của Lỗ Thịnh Nghĩa, toàn bộ khu đất dưỡng thi tựa như đang cuộn sóng. Trong những khối đất bùn nhấp nhô dữ dội, cả đám dưỡng thi đang gắng sức vùng vẫy chui ra.
-Nhanh! Không trấn được nữa rồi! Dưỡng thi sắp thoát ra rồi! – Nhưng cho dù Chu thiên sư có gào thét đến rách họng, Lỗ Thịnh Nghĩa cũng không thể quay trở về chỗ cũ. Vì lúc này, trên khoảng đất giữa nơi ông đang đứng và vị trí ban đầu, lũ dưỡng thi đã ngoi lên khỏi mặt đất. Những cánh tay khô xác, những cơ thể nham nhở, những cái đầu nát rữa đang lúc nhúc đội đất chui lên, quờ quạng loạn xạ, không còn một khe hở nào cho Lỗ Thịnh Nghĩa lách qua.
-Á!
Lại vang lên một tiếng kêu rú hãi hùng, là tiếng của Ngũ Lang. Anh ta đang dồn hết tâm trí về phía Lỗ Thịnh Nghĩa, nên không phát hiện ra phía sau lưng có một đám cánh tay dưỡng thi rùng rùng mọc lên, từ xa tới gần. Đến khi phát hiện ra, thì cả hai bàn chân đã bị túm chặt, chớp mắt đã lún đến đầu gối, đến bắp đùi.
Chu thiên sư thấy vậy, vội vàng kéo mạnh đầu dây. Sợi kim tuyến buộc trên ngón cái Ngũ Lang lập tức xiết sâu vào da thịt, cơ thể không lún xuống thêm nữa.
Nhưng đúng lúc đấy, một cánh tay dưỡng thi thình lình vụt lên ngay dưới chân Chu thiên sư. Có lẽ thiên sư đã dự cảm được từ trước, nên đất đá dưới chân vừa lỏng ra, ông lập tức phản ứng, cả hai chân cùng bật về phía trước. Nhưng do trong tay ông đang giữ bộ phận điều khiển chủ đạo của mạng lưới dây kim tuyến, không thể nhảy đi quá xa. Bởi vậy, tuy dưỡng thi không túm được chân ông, nhưng đã chụp trúng vạt đạo bào. Chu thiên sư liền bị giữ chặt, ông cũng chẳng còn tay nào để xé đứt vạt áo, nên không thể di chuyển được nữa. Nếu lại có thêm dưỡng thi khác đội đất chui lên, hẳn ông khó lòng thoát được.
-Huýt!!!
Từ miệng lão Thủy đột ngột rít lên một tiếng huýt sáo chói tai. Tiếng huýt vừa vang lên, một cái bóng đen thui bỗng lao xuống từ đỉnh núi, vút qua bên cạnh mọi người, sau khi lượn một vòng tròn, bèn lao thẳng về phía mấy con người đang bị giữ chặt không thể cử động.
Bóng đen lướt qua nơi nào, những thân xác dưỡng thi đang nhung nhúc chui lên ở nơi ấy bỗng như cỏ khô gặp lửa, lập tức co rút lại. Cuối cùng, bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống quai hòm gỗ của Lỗ Thịnh Nghĩa, một bên móng vuốt đỏ như máu vừa hay đè lên nút thắt trên sợi dây kim tuyến.
Mạng lưới được đan bằng sợi dây kim tuyến đột nhiên lóe lên một chớp sáng vàng kim pha lẫn màu đỏ máu. Chớp sáng vừa lóe lên, đám dưỡng thi liền cuống quýt rụt cả vào trong đất, còn nhanh chóng và đột ngột hơn cả lúc chúng ngoi lên.
Nhìn vào đôi mắt nhấp nhánh đỏ rực của bóng đen, mọi người đã nhận ra nó chính là con sáo mắt đỏ của chưởng giáo thiên sư, loài chim trời dịch duệ. Cục diện “Bát tiên định tà” lại được thiết lập, và một vị trí trong đó đã được con chim trời linh thiêng trấn giữ. Thảo nào đám dưỡng thi đã phải run sợ mà chui vào lòng đất.
Cuối cùng mọi người đã có thể thở phào. Thủy Du Bạo tỏ ra vô cùng đắc ý:
-Phân chim một cục hỏng chục mâm cơm. Vào lúc cấp bách, vẫn là con chim ranh này hữu dụng nhất! Ha ha! – Đang cười khoái chí, ngoảnh đầu lại thấy Chu thiên sư đang nhìn mình chằm chằm, lão lập tức trở về với bộ dạng lầm lì, cúi đầu ôm lấy bình rượu.
Chu thiên sư nhìn Thủy Du Bạo với ánh mắt đầy nghi hoặc. Thiên sư trên núi Long Hổ đều nuôi các loài chim thú linh thiêng để làm trợ thủ khi thực hiện các pháp thuật trừ ma đuổi quỷ. Song các giống linh cầm linh thú thường chỉ nghe lời người nuôi dưỡng chúng, không phải do mỗi người có phương pháp nuôi dưỡng huấn luyện riêng, mà vì cơ thể chúng đã được cấy một loại bùa tên là “chú thông tâm”. Chú thông tâm, tức là tương thông với tâm ý của chủ nhân, như vậy, các giống linh cầm mới có thể hành động theo ý tứ của chủ nhân. Nếu như một người khác điều khiển được thiên cầm, trừ phi chú thông tâm đã bị phá giải, nếu không người đó chắc chắn đã giết chết chủ nhân của chú thông tâm.
Chim sáo đưa tin, chim sáo nghiện rượu, chim sáo bám theo đoàn người, tất cả những chuyện này vẫn có điểm hợp lý. Nhưng Thủy Du Bạo chỉ huýt sáo một tiếng đã gọi được con sáo đậu đúng trên quai hòm gỗ, lại chặn móng vuốt đúng trên nút thắt, những việc này cho dù là cao thủ huấn luyện chim cũng khó lòng thực hiện được, trừ phi thiên cầm đã tương thông với tâm ý của người điều khiển. Đây là con chim sáo mắt đỏ của chưởng giáo thiên sư, làm sao Thủy Du Bạo lại có thể tâm ý tương thông với nó? Hay là ông đã nhìn nhầm, con dịch duệ này không phải con dịch duệ đó?
Sự xuất hiện của lão Thủy quả thực rất đáng nghi ngờ. Hơn nữa sau khi lão ta xuất hiện, các hành trình đến đỉnh núi Giang Lang, đến vùng núi Thiên Linh, dường như tất cả đều là do lão bếp già này sắp đặt, hơn nữa, lại là kiểu đi tới đâu sắp đặt tới đó. Nếu như lão quả thực là người đưa tin của chưởng giáo thiên sư, tại sao không nói hết thông tin ngay từ đầu, mà đợi tới khi mọi người định không cho lão đi cùng mới úp mở nói ra? Hơn nữa, kẻ đưa tin tiếp theo lại chính là con sáo mắt đỏ vốn rất nghe lời lão. Như vậy, liệu thông tin truyền đạt có phải là chủ ý của lão hay không? Hay là thông tin đã bị lão thay đổi? Còn nữa, tấm lệnh bài Thiên sư mà lão mang đến liệu có đúng là do chưởng giáo thiên sư giao cho lão hay không?
Chúc Tiết Cao vừa được Lỗ Thịnh Nghĩa lôi ra khỏi lòng đất, lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Nhìn khắp trên dưới, cũng không thấy có thương tích gì, ngoài một vết hằn tím bầm quanh cổ chân. Lỗ Thịnh Nghĩa thấy Chúc Tiết Cao bình yên vô sự, liền vội vàng cà nhắc trở lại vị trí của mình. Con chim sáo cũng biết điều, thấy Lỗ Thịnh Nghĩa đã quay lại, lập tức xòe cánh bay lên, chấp chới mấy cái đã mất hút vào bóng tối.
Chu thiên sư tạm thời gác nỗi hoài nghi sang một bên. Trước mắt, họ vẫn ở trong vòng nguy hiểm, không phải thời cơ thích hợp để xử trí chuyện nghi ngờ. Lúc này, họ cần phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cơn kiếp nạn, sau khi thoát thân sẽ theo dõi, biện nhận kỹ lưỡng hơn.
-Cậu Chúc, về sau đừng tự ý hành động nữa, sẽ liên lụy đến mọi người. Chúng ta hãy ở nguyên vị trí không được di chuyển, bảo tồn sức lực, không được nóng nảy, chắc chắn sẽ có cơ hội! – Chu thiên sư nghiêm khắc nhắc nhở Chúc Tiết Cao.
Mặc dù Chúc Tiết Cao không hiểu khi nãy đã xảy ra chuyện đáng sợ thế nào, nhưng nhìn vào vẻ kinh hoàng chưa kịp tiêu tan trên nét mặt của mọi người, và mặt đất nham nhở giống như vừa bị cày xới, gã đã đoán ra cơn xốc nổi vừa rồi chắc hẳn đã khiến mọi người phải một phen kinh hồn bạt vía. Chu thiên sư đã nói đúng, có trách chỉ trách gã kém hiểu biết lại không giữ được bình tĩnh, suýt chút nữa đã báo hại mọi người. Thế là gã rất thành khẩn ghìm lòng bình tĩnh, ngồi yên chờ đợi. Mặc dù không biết phải đợi đến bao giờ, và chờ đợi điều gì, nhưng gã đã hiểu, nhất định phải làm như vậy.
Trời đã sắp sáng, cơn mưa vẫn chưa có vẻ tạnh, Chu thiên sư cũng chưa có vẻ muốn hành động. Chu thiên sư chưa hành động, những người khác cũng không dám hành động. Chỉ có Thuỷ Du Bạo, trời càng về sáng, lão càng có vẻ bất an, nét mặt và ánh mắt càng thêm u ám. Một lão già lười biếng, bây giờ đến ngồi cũng không thể ngồi yên.
Dầm mưa suốt cả đêm thì không sao, nhưng trời vừa sáng, Chúc Tiết Cao và mấy người bỗng cảm thấy khó chịu, ai nấy run lên cầm cập, tinh thần cũng uể oải trông thấy.
-Lạnh không? May mà tôi có rượu đây, lần này thì có tác dụng rồi nhé! – Thuỷ Du Bạo nói đoạn, ném ngay bình rượu cho Chúc Tiết Cao – Uống một ngụm thật lớn, chia ba lần từ từ nuốt xuống, sẽ thấy ấm hơn nhiều.
Chu thiên sư thấy Chúc Tiết Cao mở nắp bình rượu, thì hơi ngẩng lên, như muốn nói gì rồi lại thôi. Đúng vậy, ông vốn định ngăn không cho mọi người uống rượu của Thuỷ Du Bạo, nhưng rồi nghĩ thế nào lại im lặng.
Thuỷ Du Bạo còn bảo Ngũ Lang và Chúc Tiết Cao dùng rượu rửa vết thương do dưỡng thi gây ra. Chúc Tiết Cao và Ngũ Lang cảm thấy nơi bị dưỡng thi chộp phải đang sưng tấy lên, ngứa ngáy rất khó chịu, không biết phải xử lý thế nào. Nhưng dùng rượu rửa xong, không những hết ngứa, mà cảm giác sưng tấy cũng đỡ rất nhanh.
-Hai cậu đã trúng phải thi độc, trong loại rượu này hẳn có thứ giải được độc tố của dưỡng thi. – Chu thiên sư vừa nói vừa nhìn Thuỷ Du Bạo với ánh mắt đầy ẩn ý.
-Thế à? Thế mà tôi chẳng biết gì cả. Này lão thiên sư, tôi nghe nói có thể dùng gạo nếp để giải thi độc phải không? Hay là trong ngũ cốc dùng để ủ rượu có gạo nếp nhỉ? – Thuỷ Du Bạo nói vậy, đến Chu thiên sư cũng không có cách nào phản bác.
-Cái thứ rượu quái gì thế này? Ông Thuỷ, ông pha thêm nước vào rượu à? Chẳng có mùi vị gì cả! – Người cuối cùng nhận lấy bầu rượu là Du Hữu Thích. Vừa nuốt xuống một hớp, tinh thần hắn phấn chấn hẳn, lập tức cất tiếng chê bai.
-Không pha thêm nước thì làm sao tôi đủ uống? Không pha thêm nước thì hết nhẵn từ lâu rồi! Tôi cứ uống đến đâu pha đến đấy, bầu rượu lúc nào cũng đầy.
-Hi hi, đã thành bạn tốt rồi đấy, ông ấy hào phóng mang thứ nước có mùi rượu cho mọi người uống, đúng là mặt trời mọc đằng tây! – Mặc dù Lỗ Thiên Liễu chỉ là trêu chọc, nhưng cô cũng nói không sai, lão Thuỷ bình thường tiếc rượu như mạng, hành động hôm nay rõ là rất bất thường.
Nhưng không ai để ý thấy trong sọt của Thuỷ Du Bạo vẫn còn vài bình rượu nữa. Hẳn lão ta không thể “uống đến đâu pha nước đến đấy” với tất cả số rượu mang theo. Vả lại từ sau khi lên núi, hình như lão chưa hề uống một hớp rượu nào.
Lão Thuỷ đang nói dối! Nhưng tại sao lão ta phải nói dối? Lão đã pha thêm thứ nước gì vào bình rượu vừa đưa cho mọi người uống? Trong những chiếc bình còn lại là rượu, hay là thứ gì khác...
Sắc mặt của Chu thiên sư đã trở nên nặng trịch như bầu trời trong cơn mưa. Lúc này đã sắp tới giờ Ngọ, ông càng tinh thần căng thẳng, tụ khí ngưng thần, ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Thuỷ Du Bạo cũng cảm thấy bất an, cứ ngó ngoáy như dòi, không chịu ngồi yên lấy một chốc.
-Ông Thuỷ ơi, ông đang căng thẳng chuyện gì thế? – Lỗ Thiên Liễu hỏi.
-Cô không nên biết là hơn, biết rồi lại càng thêm lo lắng nghi ngờ, chỉ cần tập trung chú ý, có chuyện gì cứ làm theo lời tôi là được!
Thuỷ Du Bạo càng nói vậy, Lỗ Thiên Liễu càng cảm thấy lo sợ.
-Tôi biết rõ ông là thần thánh phương nào rồi, nếu ông không chịu nói cho tôi hay, tôi sẽ nói chuyện của ông cho mọi người biết! – Giọng Ngô nhỏ nhẹ của Lỗ Thiên Liễu nghe thật êm tai, vừa như nũng nịu vừa như doạ dẫm, thật khiến người ta khó lòng không nhượng bộ.
-Cái con ranh này, không thành tiên chắc cũng thành tinh. Được rồi, tôi sẽ nói cho cô nghe! – Thuỷ Du Bạo lại suy nghĩ một lát, rồi quyết định nói rõ đầu đuôi sự việc cho Lỗ Thiên Liễu biết. Lão đổi sang tư thế bò rạp xuống, ghé sát sang Lỗ Thiên Liễu lúc này đang ngồi xếp bằng trên đất.
-Nuôi xác còn lợi hại và nguy hiểm hơn cả nuôi ma, phương pháp vô cùng tàn độc. Để phát huy tối đa khả năng của dưỡng thi, thường sẽ bắt người sống, rồi tra tấn, giết chết người thân yêu nhất của người đó ngay trước mặt hắn ta. Sau đó lại hành hạ hắn ta thêm vài ngày nữa, để cho oán khí và khí hung sát tích tụ thật nhiều trong người hắn. Đợi đến khoảng giờ Ngọ, sẽ phong ba hồn, diệt bảy phách rồi chôn người đó dựng đứng dưới lòng đất. Như vậy, ba hồn còn lại có thể đêm là ma, rạng sáng là vong, ban ngày là sát. Khi sử dụng, ma đêm là mê, vong sáng là hoặc, sát ngày là hung. Nói cách khác, từ giờ Tý trở đi, càng gần đến giờ Ngọ, dưỡng thi càng có khả năng trồi lên khỏi mặt đất!
-Vậy khoảng thời gian từ sau giờ Ngọ đến giờ Tý là thời gian ẩn phục ư? – Lỗ Thiên Liễu hỏi.
-Con bé này thông minh gớm, có lẽ giờ Dậu là lúc ẩn sâu nhất!
-Vậy chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này để thoát ra?
-Không biết vùng đất dưỡng thi này kéo dài tới đâu, tốt nhất cần có vật gì để trấn, như vậy chúng ta mới có thể toàn mạng thoát thân.
-Ở đây lấy đâu ra vật trấn?
-Không biết! Đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra vật trấn. Nhưng việc này vẫn còn có thời gian để tính toán, bây giờ quan trọng nhất là phải đối phó với sát ban ngày.
Lỗ Thiên Liễu nghe lão nói vậy mới phát hiện ra, lúc này đã gần đến giờ Ngọ.
-Vong sáng không xuất hiện, sát ngày sẽ càng hung dữ, cô phải hết sức thận trọng. Còn nữa, cô đã biết được chuyện này, chốc nữa hoàn toàn dựa vào cô và lão Chu xử trí. Ông ta biết phải làm gì! – Thuỷ Du Bạo vừa nói vừa cười bí hiểm.
“Kiến thức Đạo gia của ông Thuỷ này không hề thua kém bất cứ một vị thiên sư nào, đây rõ ràng không phải đạo hạnh của một lão nấu bếp suốt ngày chỉ biết đến rau cỏ!” – Lúc này trong lòng Lỗ Thiên Liễu chồng chất vô số điều nghi vấn, nhưng nghi vấn lại không thể mở miệng hỏi, chỉ có thể tự mình phán đoán. Như Thuỷ Du Bạo vừa nói, cô phải hết sức thận trọng.
Mưa bụi vẫn mịt mờ không tạnh, mọi người vừa ướt vừa lạnh, cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng vào lúc chỉ còn cách giờ Ngọ một khắc, họ bỗng cảm thấy được sự ấm áp.
Hơi ấm được truyền đến từ dưới đất, nhưng chỉ chốc lát sau đã chuyển từ ấm áp sang nóng giãy. Chẳng bao lâu, mặt đất đã không thể ngồi được nữa, ngay cả khi đứng, đế giày cũng nóng bỏng rất khó chịu. Nhưng thật quái lạ, mặt đất tuy nóng rừng rực, song không hề thấy có hơi nước bốc lên. Theo lý mà nói, với độ nóng như vậy, chắc chắn sẽ phải khiến nước mưa trong lòng đất bốc hơi ít nhiều mới đúng.
-Tĩnh tâm, hít sâu thở ngắn, không được để sát làm mê loạn tâm thần! – Giọng Chu thiên sư tuy vẫn điềm tĩnh, song sắc mặt đã càng thêm trầm trọng.
Mạng lưới được đan từ sợi dây kim tuyến bất chợt rung lên. Lúc đầu còn ngờ rằng ai đó sợ hãi mà run tay khiến sợi dây dao động theo, nhưng đến khi tất cả mọi người đều thấy toàn thân rung lên bần bật, họ mới ý thức được rằng không phải do bọn họ làm lưới rung, mà là lưới rung khiến cho bọn họ rung theo.
Cùng với sự rung động, đất đá cát sỏi dưới chân họ bắt đầu từ từ trồi sụt. Trong cơn xáo trộn, thi thoảng lại vọng lên những tiếng “ùng...! ùng...!” hết sức ghê rợn.
Chú thích
[7] Tức là bắt chéo sợi dây thành hình chữ X trong một phạm vi và góc độ nhất định.