Chương 30: Phượng Múa Lầu Rồng (Kết Thúc)
Tôi không biết hắc sát là cái thứ gì nhưng nghe giọng nói có vẻ nghiêm trọng của Lâm Nam thì cũng thấy lo lắng trong lòng. Tôi bèn tóm tắt lại cho Lâm Nam nghe tình hình xung quanh, Lâm Nam vẫn nhắm chặt mắt, sau khi nghe xong thì những điều mà anh nói ra càng khiến tôi kinh sợ hơn nữa: “Lại có nhiều những tòa lầu rồng bằng xương trắng như vậy ở trong nước? Hắc sát vôn chỉ là một loại khí, dựa theo trận thế ở đây thì chắc chắn đã thành hình rồng, trước hết chúng ta hãy cứ án binh bất động, lầu rồng dù sao cũng đã bị kinh động rồi, hắc sát chắc hắn đang bay trên đầu chúng ta. Hai người có nhìn được chính xác phương hướng của luồng ánh sáng đỏ không?”
Tôi và Cáo con đưa mắt nhìn ra bốn phía, đâu đâu cũng là tầng tầng lớp lớp khí đen cuồn cuộn, dường như luồng ánh sáng đỏ đang nhấp nháy ở tít ngoài xa, căn bản không thể xác định được chính xác vị trí ở chỗ nào. Ba người chúng tôi ngồi trên đỉnh lầu, chẳng nghĩ ra cách nào, Lâm Nam lại tiếp tục giảng giải: “Thực ra lúc nhìn thấy đám người lùn mặt phấn kia tôi đáng lẽ đã phải nghĩ ra rồi. Tần vương đem những đứa trẻ ngay từ lúc bé đã đặt trong vò hoặc các bình sứ để nuôi dưỡng, chỉ còn lại mỗi cái đầu ở bên ngoài mới có thể phát triển thành đầu của người lớn, còn thân hình bị hạn chế bên trong vò nên không thể lớn lên được. Cuối cùng tất cả đều bị giết, nhũng ai có ngũ quan tốt nhất đều bị khoét đi rồi đổ đồng nóng chảy vào, những thứ ngũ quan này sau đó bị chôn trong những tòa tháp xương trắng hay còn gọi là lầu rồng để nuôi hắc sát. Theo truyền thuyết hắc sát chính là hóa thân cho sức mạnh của các ngôi sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, trong một trăm linh tám ngôi sao tử vi đẩu số thì lần lượt tượng trưng cho ba ngôi sát tinh lớn là hủy diệt, đấu tranh và tham lam, đại diện cho rất nhiều những vận mệnh không tốt.”
Lâm Nam dừng lại nghỉ một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Vào thời cổ đại, khi ba ngôi sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang ở ba phương cùng chiếu sáng thì sẽ có biến cố và thay đổi xảy ra, ba ngôi sao này hễ tụ họp lại thì thiên hạ nhất định sẽ không được yên ổn, không có cách nào nghịch chuyển được. Sự thay đổi của Phá Quân là trước hết phải phá hoại, sau đó mới xây lại từ đầu, trong tinh hệ thích động chứ không thích tĩnh, chính là cái gọi là ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng’, có khí chất anh hùng vang danh thiên hạ. Thật không ngờ Tần Thủy Hoàng lại để cho ảnh châu kết hợp với ngọa long ngâm để có được sức mạnh của tam tinh tụ hợp, ngọa long chiếu mệnh! Điểm lợi hại nhất của hắc sát chính là tạo ra ảo ảnh, khiến con người ta bất giác rơi vào thế giới ảo lúc nào không biết, mà lại không thể tự mình thoát khỏi đó. Loại sát tinh nghìn năm có một này e rằng cho đến tận hôm nay mới hoàn toàn thành hình, khởi động làm cho địa khí của núi Phượng Hoàng biến đổi, dẫn đến một loạt những sóng to gió lớn này, còn lão già Tần Thủy Hoàng đó giờ chắc hẳn đang trốn ở một góc thầm sung sướng, cười chúng ta đã không biết trời cao đất dày là gì, dám đến đào mộ của ông ta!”
Tôi nghe mà thấy loạn hết cả óc lên bèn hỏi: “Vậy ý của anh là tất cả những điều mà chúng ta trải qua trong thế giới ảo này đều là do chúng ta tự tưởng tượng ra mà thôi? Còn lầu rồng vực sâu này thì sao? Rốt cuộc là thực hay là ảo? Nếu hắc sát mà xông lên mặt đất thì có phải chúng ta sẽ xong đời không?”
“Hắc sát đã thành hình, sức mạnh khổng lồ mà nó có được quả thật là không có cách nào để biết hết, trong lịch sử chỉ có phương pháp mà chưa từng có những ví dụ thành công. Lầu rồng vực sâu hoàn thai ra hắc sát này là nơi giao nhau giữa thế giới thực và thế giới ảo, tất cả đều được tạo nên từ những tháp xương trắng, vừa là thật mà cũng vừa là ảo. Nếu chúng ta may mắn có thể loại trừ được hắc sát trong lầu rồng thì nơi này sẽ biến thành hiện thực, đồng thời còn có thể giúp loài người loại bỏ một đại nạn, cứu giúp cái thế giới sắp sửa bị hắc sát hủy diệt này. Tiếc là cho dù mắt tôi có thể trở về với thế giới hiện thực thì nhiều nhất cũng chỉ hóa giải được chất độc của người lùn, không có cách nào phục hồi nguyên trạng được nữa. Sương, cô phải cố gắng lên, giờ trông cậy cả vào cô đấy!” Lâm Nam vừa nói vừa ho sù sụ.
Từng luồng khí đen trùng trùng điệp điệp vẫn đang vần vũ trên đầu chúng tôi, mỗi lúc một xuống thấp hơn. Đột nhiên tôi thấy lờ mờ xuất hiện một gã béo mặc áo dài đen đầu đội mũ miện, nét mặt chẳng có chút biểu cảm nào từ trên nhìn xuống. Tôi và Cáo con giật mình nhảy dựng lên. Tên béo đó chẳng có vẻ gì là người hiền lành từ tế, chỉ thấy bộ râu hình chữ bát vểnh ngược lên, ánh mắt mang đầy vẻ hung hãn, hàm chứa bá khí của kẻ đế vương. Lẽ nào sát khí lại tụ thành hình lão già quỷ quyệt Tần Thủy Hoàng này?
Ở khóe miệng của tên béo mặc áo đen lộ ra một nụ cười nham hiểm, trong nháy mắt những luồng khí đen kín đặc xung quanh lập tức đè xuống khiến chúng tôi gần như không thở nổi, xuất hiện vô số những con rắn lớn màu đen bay lượn vòng tròn trong luồng khí, tôi sợ hãi tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên nhớ lại Lâm Nam từng nói đây là ranh giới tiếp giáp giữa thế giới thật và ảo, vậy những con rắn đen kia lẽ nào cũng chỉ là ảo giác?
Tôi rút súng ra ngắm thẳng vào đầu một con rắn ở gần nhất, thử bắn một phát, mặt nước rộng mênh mông giống như tổ rắn bị kinh động, ngay lập tức cồn cồn nổi sóng. Còn con rắn lớn bị bắn trúng đó lại không hề có dấu hiệu bị thương, vẫn đang lượn theo hình xoắn ốc, cũng chẳng thèm nhìn tôi cái nào, càng không định tới tấn công chúng tôi!
Xem ra ở đây quả thật chỉ là do ảo ảnh tác oai tác quái mà thôi, tôi bèn dặn dò Cáo con bịt chặt mắt Lâm Nam vào một lúc, rồi cầm lấy thanh kiếm đồng của Lâm Nam, tự mình nhảy xuống bên dưới những cây cột của lầu rồng bốn cạnh. Nếu đã chỉ là ảo ảnh thì chẳng còn gì đáng sợ nữa, thà rằng xuống bên dưới lầu rồng tìm xem có cách nào hay không, còn hơn là cứ ngồi đây chờ chết!
Trong làn nước bên dưới từ lâu đã tụ tập vô số những con rắn đen cả lớn lẫn nhỏ, quây tròn lại một chỗ. Chúng bị tiếng súng khi nãy làm kinh động, đang ra sức vùng vẫy làm mặt nước nổi sóng ầm ầm. Tôi vừa mới chạm vào mặt nước một cái, lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, hai chân tôi đã bị lũ rắn to nhỏ quấn đầy, đành tự nhủ thầm trong lòng: Không phải sợ! Không phải sợ! Đều là giả hết!…
Tôi trượt vào bên trong tòa tháp một cách thuận lợi, trên nền nhà bày đầy những chiếc vò sứ đủ các kích cỡ, bên ngoài miệng vò bị bịt kín được bao phủ bởi từng đám từng đám khí đen dày đặc, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Tôi đã thấy nóng mắt lắm rồi, mong muốn được đập phá giờ lớn hơn bất cứ cái gì khác, mặc kệ chúng là thứ quái quỷ gì, cứ đập tan hết rồi tính!
Tôi bèn khua thanh kiếm đồng trong tay, lần lượt đập tan từng chiếc vò, những dòng máu đỏ dinh dính tanh nồng lập tức chảy ra đầy mặt đất. Những con rắn đen từ nãy chỉ ‘dạo chơi’ trên người tôi giờ lần lượt thoát khỏi sự khống chế rơi xuống nền đất nhớp nháp, để lộ ra những cái bụng rắn trắng ởn, nhìn thật là gớm. Tên béo lùn mặc áo đen đội mũ miện vừa nãy đã bỏ đi giờ lại xuất hiện trong không trung, đôi râu hình chữ bát vểnh ngược lên, tiện tay tóm lấy bọn rắn đen vo thành một búi ném xuống, lập tức biến thành một con rắn toàn thân mọc đầy lông đen, dưới thân rắn còn có hai cái móng vuốt, từ trên không trung lao xuống. Tôi đã tuyệt vọng rồi, rất không cam tâm, cũng không muốn bó tay chịu trói bèn giơ thanh kiếm đồng lên thử chống đỡ với nó.
Con rắn đã trườn đến bên cạnh, chiếc gương đồng trong người tôi chợt kêu lên một tiếng “đinh đoong” rất vang, vọt ra khỏi người tôi lao đến chỗ con rắn đen, tỏa ra ánh sáng màu vàng lóa mắt, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng rất ngứa, nhún vai một cái chợt thấy mọc ra một đôi cánh rất lớn, lấp lánh đủ màu!
Tôi ngẩn người ra, thử vẫy vẫy đôi cánh như đang trong một giấc mơ, đây chính là đôi cánh của Phượng hoàng trong truyền thuyết! Đôi cánh này hơi giống trong thần thoại, vừa dài vừa hẹp, có thể mở ra rất xa, gấp lại ở giữa, lớp lông trên cánh vừa mỏng vừa dài, phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Tên béo mũ cao áo dài ở phía trên để lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, tôi bèn giương rộng đôi cánh vẫy một cái, đám rắn đen kia lập tức bị thổi đi mất tăm mất tích, biến thành hạt bụi. Tên béo áo đen bèn cuộn mình một cái, khi xuất hiện trở lại trên không trung đã biến thành một con rắn đen khổng lồ, đầu người vuốt rồng, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông dài màu đen bóng nhẫy, dưới mỗi một cái vảy đều là vô số những con rắn đen đang cựa quậy, mùi tanh bay ra nhức óc.
Những tia sáng vàng từ trên đôi cánh sau lưng tôi phát ra mỗi lúc một dày hơn, toàn thân tôi được bao phủ bởi luồng ánh sáng vàng lấp lánh đó giống như một bức tượng phật được dát vàng vậy. Tôi định dựa vào đôi cánh này để rời khỏi lầu rồng bèn mở rộng hai cánh, bay lên không trung đối đầu với cái thứ đầu người mình rồng đen kia.
Đám máu đỏ tanh tưởi ở trong những chiếc vò bị tôi đập vỡ nổi trên mặt nước giờ đang trôi về phía những tòa lầu rồng bốn cạnh khác. Tôi liếc mắt nhìn bao quát xung quanh, chợt cảm thấy trong đầu như vừa bị ai nện cho một cú, không biết từ lúc nào Lâm Nam và Cáo con vốn ngồi trên nóc tòa lầu rồng đã biến mất tăm!
Tôi bèn cố trấn tĩnh lại, cảm thấy luồng khí đen trong không trung không còn dày đặc như lúc trưóc nữa, có một luồng ánh sáng đỏ đang dần dần xuyên tới, trên mặt nước cũng xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, con rồng đen vẫn chưa bắt đầu tấn công. Tôi lo lắng suy nghĩ, như vậy xem ra lăng mộ do Tần Thủy Hoàng xây dựng đã vượt quá phạm trù mà khoa học hiện đại có thể giải thích được. Ba ngôi sao Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân, rồi thì sát khí vô cùng lớn của ngọa long ngâm đã kết hợp với Tần Thủy Hoàng thành một hắc sát hữu hình, nếu thoát lên trên mặt đất e rằng sẽ gây ra tai họa vô cùng, thậm chí có khả năng sẽ hủy diệt cả thế giới! Mà sau lưng tôi lại mọc ra đôi cánh phượng hoàng, tất nhiên là nhờ có công lao của chiếc gương đồng, còn có một khả năng lớn hơn nữa là sức mạnh chính nghĩa mà ngọc thần của Trung Hoa đại diện, không cam tâm bị hắc sát điều khiển nên đã ngầm trợ giúp, hi vọng tôi có thể đánh bại được tà thuật của hắc sát, để chúng lại được tự do! Điều duy nhất tôi không giải thích nổi là hắc sát đã có khả năng làm chủ không gian, Tần Thủy Hoàng đã biến hình thành to lớn như vậy rổi, tại sao lại chịu nằm kéo dài chút hơi tàn bên dưới lòng đất như vậy?
Trên mặt nước xuất hiện một vòng xoáy ốc khổng lồ, lần lượt từng tòa lầu rồng bằng xương trắng bị hút vào giữa vòng xoáy ốc đó, vừa trượt dần vào vừa chìm xuống dưới. Tôi chợt nhìn thấy Lâm Nam và Cáo con ở bên trong một tòa lầu rồng đang trôi ngày càng xa, trong lòng vô cùng lo lắng, Lâm Nam và Cáo con hai người đi đâu vậy? Cứ thế này trôi xuống vòng xoáy đen ngòm vô tận hay sao?
Một mình tôi chẳng được ai giúp đỡ gào thét khản cả cổ, chợt nghe thây loáng thoáng thấy một tiếng chim hót trong trẻo vang lên, con hắc sát đầu người bôc mùi tanh tưởi nhanh chóng lao bổ về phía tôi.
Con hắc bào xé gió vùn vụt lao tới, sát khí mà nó mang theo đã tập hợp những luổng khí đen thành muôn vàn những lưỡi dao khổng lổ sắc nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo ghê người bay thẳng đến chỗ tôi từ cả đằng trước lẫn đằng sau. Tiếng hót trong trẻo của chim phượng hoàng xung quanh tôi cũng mỗi lúc một dồn dập hơn, đôi cánh giang rộng hết cỡ giúp tôi bay qua lượn lại, không để cho những lưỡi dao đen kia đến gần. Lớp lông vũ trến đôi cánh không ngừng biến thành những mũi tên vàng chóe bắn về phía cơ thể của hắc bào kia. Sau một trận chiến đấu kịch liệt, quần áo của tôi đã bị những luồng đao khí bay dọc ngang khắp không trung cắt nát tả tơi, còn tình hình của hắc bào cũng rất thê thảm, vô số những mũi tên nhỏ màu vàng đã xuyên qua thân hình rồng của nó, còn có một số vẫn cắm trên người, từ miệng các vết thương ứa ra những luồng khí đen. Xem ra cả hai chúng tôi đều chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa, hắc sát do Tần Thủy Hoàng hóa thân vẫn còn chưa hoàn toàn thành thục, có vẻ như phượng hoàng chính là khắc tinh trời sinh của nó.
Xung quanh yên lặng như tờ, tòa lầu rồng bốn mặt chứa Cáo con và Lâm Nam ở bên trong cũng không biết đã trôi đi đâu mất rồi, phía trước hắc sát đang tập trung nốt nguồn sức mạnh cuối cùng, muốn giáng cho tôi và phượng hoàng một đòn quyết định, thân mình rồng đen từ từ phình to ra, từ bên trong chui ra vô số những con rồng đen nhỏ hơn đang há mồm giương vuốt, xếp thành đội hình tấn công. Có thể thấy được chúng chuẩn bị lao tới, vậy mà tôi vẫn chưa biết làm thế nào để đối phó.
Đúng lúc nguy cấp đó, ảnh châu cuối cùng đã bay tới bên cạnh tôi, mang theo những luồng ánh sáng đủ màu, có năm luồng ánh sáng màu xanh, vàng, đỏ, đen, trắng đậu trên đôi cánh phượng hoàng sau lưng tôi, cảm giác như có sức mạnh nghìn cân đè lên người. Tôi cũng biết rằng đây là đòn tấn công cuối cùng dành cho hắc sát nên đành cắn răng chịu đựng.
Không khí xung quanh bắt đầu sôi lên sùng sục, chỗ nào cũng thấy xuất hiện bọt khí, luồng sáng ngũ sắc cuối cùng cũng đã giáng cho hắc long đòn tấn công cuối cùng. Chắc hẳn hắc sát do Tần Thủy Hoàng hóa thân không thể nào ngờ được vào thời khắc quan trọng này lại có tôi, Lâm Nam và Cáo con, ba người xông vào bảo điện lầu rồng, còn được ảnh châu giúp đỡ, dùng sức mạnh của phượng hoàng để chống chọi. Thật đáng tiếc tôi đã không có thời gian đi xem biểu hiện khó coi trên gương mặt của tên béo mặc áo dài đen đó. Tôi vừa phải dốc toàn lực né tránh những lưỡi dao hắc long phóng ra, vừa phải liên tục dùng năm luồng ánh sáng xanh, vàng, đỏ, đen, trắng tấn công vào thân rồng, tất cả đều diễn biến nhanh như chớp khiến tôi mệt tới mức không ngừng kêu khổ.
Cuổi cùng hắc long cũng đã bị đánh cho tan tác, trên mình có trăm nghìn vết thương. Tôi cũng gần như mệt đứt hơi, khắp người đều là máu, rất nhiều vết thương bị xuyên thủng đau đớn vô cùng, đôi cánh phượng hoàng đã thu nhỏ lại chỉ bằng một cái lông vũ, khiến tôi không cách nào tiếp tục bay trên không trung được nữa, từ từ rơi xuống mặt nước.
Ở giữa vòng xoáy ốc khổng lổ trên mặt nước đã hình thành một đường ống rỗng, tôi đành phó mặc cho mệnh trời, nhanh chóng bị hút vào trong đường ống nước đó, không biết là bao lâu sau vẫn có cảm giác nửa tỉnh nửa mê…
Cho đến tận khi cậm giác đau đớn lan khắp người, tôi mới giật mình tỉnh dậy, bóng tối xung quanh đã không còn bị bao bọc bởi nước nữa, tôi ngồi bệt trên nền đất chắc chắn, toàn thân đau đớn đến mức không đứng dậy nổi. Chợt một bàn tay lạnh như băng thò tới chộp lấy cổ tôi kéo tôi đứng dậy. Định thần nhìn kĩ lại thì ra là Lâm Nam trên mắt có đeo một băng vải đen, một mình đứng ngây ra ở đó, trước ngực là một vết máu đỏ rất lớn. Tuy vậy chẳng hề nhìn thấy Cáo con đi cùng anh ta!
Xung quanh chỗ này nhìn rất quen, chính là chỗ chúng tôi đứng trước khi bị rơi vào tiên cảnh đoạt mệnh, tôi cúi xuống nhặt chiếc mũ của mình lên, không dám tin là mình đã phá được sự trói buộc của thế giới ảo, thoát được ra ngoài. Thế còn Cáo con đâu? Tại sao lại không ở cùng với Lâm Nam? Lẽ nào cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi? Con hắc sát đó rốt cuộc đã chết hay chưa? Tôi vội vàng sờ vào phía sau lưng, đôi cánh phượng hoàng đã biến mất hoàn toàn, không còn chút đâu vết nào.
Lâm Nam cứ đứng ngây người ra đó, chẳng nói năng gì, thấy anh ta cũng chẳng thèm hỏi xem tôi có biết Cáo con ra sao hay không, trong lòng tôi bất giác chùng xuống, xem ra anh ta đã sớm biết Cáo con đi hướng nào, bởi vậy chẳng cần thiết phải hỏi nữa. Sau khi đứng đó một hồi lâu, dường như Lâm Nam đã hạ quyết tâm, từ từ tháo băng vải đen bịt mắt ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Lăng Sương, cô không bị thương chứ? Giúp tôi nhìn xem Cáo con liệu có còn ở trong mô hình thế giới ảo hay không? Mắt của tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi nhưng nhìn vẫn chưa được rõ.”
Tôi giật mình, lẽ nào Cáo con vẫn còn chưa thoát ra, sao lại như vậy được?
Tôi còn chưa kịp tập trung tinh thần nhìn vào mô hình thu nhỏ thì chợt nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm từ xa vọng lại, giống như có thiên binh vạn mã đang xông tới. Bọt tung trắng xóa, cuốn phăng tôi và Lâm Nam bay lên giữa không trung như những con diều đứt dây. Sau khi đã uống vài ngụm nước, cuối cùng tôi cũng giữ chặt được cánh tay của Lâm Nam, để mặc cho dòng nước cuốn đi.
Đang trong lúc hỗn loạn như vậy chợt lại có hai bàn tay chộp lấy gót chân của tôi, tất cả bị dòng nước hung hãn cuốn vào trong một đầm nước vừa lạnh như băng vừa tối đen như mực. Lực nổi của nước rất lớn, tôi chẳng cần phí hơi tốn sức cũng vẫn nổi được lên trên mặt nước. Vừa tiếp xúc với bầu không khí trong lành là tôi đã biết chúng tôi đã thoát được ra ngoài thật rồi, bởi trên bầu trời hàng ngàn ngôi sao đang nhấp nháy, ánh trăng sáng vằng vặc.
Cả Lâm Nam đang bị thương lẫn người tóm chặt lấy gót chân tôi đều đang nửa chìm nửa nổi trong làn nước. Nhờ có ánh trăng chiếu xuống mà tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng phát hiện ra thì ra Cáo con cũng đã thoát khỏi thế giới ảo, chỉ có điều đã bất tỉnh nhân sự, không nhìn rõ được là bị thương ở đâu nữa.
Trên mặt nước, khoảng tôi đen như mực trước mặt có vẻ giống như bờ đầm. Làn gió đêm lạnh giá thổi qua khiến tôi run lập cập, cắn chặt hai hàm răng. Lâm Nam và Cáo con xem ra bị thương khá nặng, vẫn còn chưa tỉnh lại. Tôi phải tốn biết bao công sức mới kéo được hai người bọn họ bị thương vào bờ, đến nơi thì không thể nào trụ vững được nữa, ngã vật xuống đất bất tỉnh.
Một lần nữa tôi lại mở mắt ra, thấy khắp nơi đều là màu trắng, thì ra tôi đang nằm trên giường trong bệnh viện. Tôi thử nhún người một cái, cảm thấy không đau đớn gì hết, ngay lập tức tỉnh táo lại, cảm giác đã giống như bình thường.
Tôi bèn ngồi dậy xem, thấy người đang ngồi trên chiếc ghế đối diện chính là đồng nghiệp của tôi trong Bộ nội vụ – Sói con – đang ngủ gật!
Tôi liền gọi ngay cậu ta dậy: “Sao cậu lại ở đây? Là cậu đã tìm thấy tôi à? Lâm Nam và Cáo con thì sao? Họ đang ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp bọn họ!”
Sói con khẽ mỉm cười đáp: “Tôi được Bộ cử đi để tìm chị, cho đến tận chỗ cái hổ đằng sau núi Phượng Hoàng mới tìm thấy mọi người, may mà lúc đấy không có người ngoài, yên tâm đi! Đây là bệnh viện đặc biệt của Bộ, Lâm Nam không bị sao hết, chỉ có cô gái kia thì bị thương khá nặng, e là không giữ được cái chân nữa. Đây cũng là chuyện không thể khác được, chân của cô gái đó bị một loạt vết răng cắn xuyên qua, mất quá nhiều máu, còn sống được đã coi như một phép màu rồi!”
Ồ, thì ra là như vậy, Cáo con lẽ nào đã bị đám xương trắng trong lầu rồng chọc vào? Mắt của Lâm Nam rốt cuộc có phục hồi được như cũ hay không? Kinh nghiệm của hai đêm mạo hiểm này xem ra đã phải trả một cái giá quá đắt.
Trong hai tuần nghỉ ngơi ở bệnh viện, tôi đã mấy lần đi tìm Lâm Nam và Cáo con nhưng đều không gặp. Cho đến tận lúc xuất viện tôi mới nhìn thấy Lâm Nam đang đẩy Cáo con ngồi trên xe lăn. Ngay lập tức một cảm giác xót xa khôn tả trào dâng trong lòng tôi. Thị lực của Lâm Nam cũng đã bị giảm đi rất nhiều, anh không bao giờ có được ánh mắt sáng rực như lúc trước nữa.
Ba người chúng tôi ngồi lại cùng nhau, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, tất cả đều rõ ràng như đang xảy ra trước mắt vậy. Lúc tôi trượt từ trên lầu rồng xuống để phá hủy nó Cáo con và Lâm Nam đang ngồi trên đỉnh lầu bị một luồng khí đen bất ngờ xông đến cuốn hai người xuống nước. Lâm Nam là người đầu tiên bị hút vào trong vòng xoáy, còn Cáo con lúc rơi xuống nước bị đám xương trắng của tòa lầu rồng đang đổ sập xuống đâm vào chân làm bị thương, bị treo lơ lửng trong không trung một lúc lâu rồi mới rơi vào vòng xoáy. Vòng xoáy này thực ra chính là nước thủy triều của nội tàng uyên, được nối liền với hồ nước đằng sau núi bằng những đường dẫn nước.
Chưa nói đến xích đan bặt vô âm túi, biết bao nhiêu những đồ bảo bối bên trong ba lô của Cáo con cũng chỉ còn lại có cuốn sách bằng lụa lấy từ trong quan tài của Lã Bất Vi là còn nguyên vẹn, những thứ khác nếu không bị rơi mất thì cũng đã vỡ nát, chẳng còn lại gì. Lâm Nam nghẹn ngào cầm cuốn sách lụa đưa cho tôi rồi nói: “Mắt của tôi hiện tại chắc không thể khỏi được, những năm tháng còn lại có thể khôi phục hoàn toàn hay không giờ còn chưa biết, cuốn sách lụa này đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Vết thương của Cáo con khiến tôi hết sức đau lòng, tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi phải chăm sóc nó cho tử tế.”
Tôi mở cuốn sách lụa đó ra, ngay trang đầu tiên là ba chữ triện rất lớn “Thiên Chi Tủy” đập ngay vào mắt. Tôi hoang mang đọc lướt qua một lượt, đều là những kiến thức về phong thủy, liếc nhìn Cáo con một cái thấy nét mặt tuy vẫn còn trắng bệch nhưng ánh mắt đã có thần sắc, liên tục liếc nhìn Lâm Nam có vẻ rất mãn nguyện.
Sau khi tôi ra công mời mọc, Lâm Nam đã đưa Cáo con cùng với tôi về nhà. Tôi quả thật không nỡ rời xa Lâm Nam và Cáo con, thậm chí cả tương lai sau này thế nào cũng chằng ai biết được.
Khi cha tôi đem những ghi chép và một cây nghi trượng bằng đồng chạm khắc hình con vượn từ thời ông tôi để lại ra bày trước mặt Lâm Nam, dường như chẳng hề gợi lên trong lòng anh một chút hứng thú và nhuệ khí nào. Sau khi yên lặng nghe tôi đọc hết những ghi chép đó, Lâm Nam nói: “Câu chuyện bức tường sát nhân này hoàn toàn có thể giải thích được, trước đây đã từng có những chuyện tương tự như vậy xảy ra, chỉ vì hai người chưa từng chú ý tới mà thôi. Nói một cách đơn giản, năm xưa khi con gái của Dương lão gia đem thanh kiếm báu chôn ở phía dưới bức tường chắc chắn cũng vào một đêm mưa to gió lớn, bức tường này trông giống như một dải băng từ trống rỗng, đã ghi lại động tác cúi người xuống của cô gái. Về sau cứ mỗi lần gặp mưa gió sấm chớp sẽ khởi động băng từ phát lại hình ảnh đó giống như chúng ta chiếu phim vậy. Còn hai người bị chết đó, một người là do tiếp xúc với con trùng cát ẩn nấp trong lớp cát hút cạn máu thịt, còn người kia hoàn toàn là do sợ quá mà chết. Còn cây nghi trượng bằng đồng khảm hình con vượn này rõ ràng là đồ sở hữu của đội nghi trượng bồi táng theo Yên vương, là một loại đồ trang sức cao cấp trong các loại binh khí. Giá trị của nó ngoài ở chất liệu làm bằng vẫn thiết ra, trên bề mặt có chạm khắc rất nhiều những hình dáng và bùa chú còn có thể trừ tà giải độc, là báu vật có giá trị vô cùng lớn!”
“Còn đoàn khảo cổ đi Tân Cương hơn mười năm trước đã mất tích, việc này hình như cháu đã từng nghe nói tới ở đâu đó rồi. Khi đó còn đã huy động tới cả quân đội đi tìm kiếm trong sa mạc mênh mông. Còn câu chuyện kì quái mà chú kể về việc chỉ có khai quật mộ cổ mới tìm ra cách chữa bệnh, việc này cháu không có lời giải đáp.” Lâm Nam nói liền một mạch, khiến tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.
Tôi khăng khăng yêu cầu Lâm Nam và Cáo con ở lại nhà tôi một thời gian. Thời gian trôi qua rất nhanh, về sau tôi thấy bọn họ đã rất muốn ra đi, mà kì nghỉ của tôi cũng đã kết thúc rồi. Không còn cách nào khác, dù trong lòng không hề muôn nhưng chúng tôi đành phải chia tay.
…HẾT…