Chương 274: Đệ cửu khảo hạch
Đường Vũ Lân trong lòng cũng đồng dạng hơi nghi hoặc một chút. Theo đạo lý mà nói, sinh tồn sát hạch đương nhiên là sinh tồn thời gian càng dài, điểm số sẽ càng cao! Bọn họ ở nơi này cũng đã hai giờ, nhưng lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, vậy cái này gọi là sinh tồn sát hạch còn có ý nghĩa gì? Đối với Hồn Sư mà nói, tìm đồ ăn bên trong một cánh rừng lớn tuyệt đối không phải là cái gì khó khăn, cũng không phải loại “sinh tồn” đơn giản như thế chứ?!
"Chúng ta có nên đi khắp nơi xem thử không?" Tạ Giải hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Không vội, trong này hiện tại hẳn là buổi chiều, đợi đến chạng vạng chúng ta lại xuất phát. Có thêm Tinh Luân Băng Trượng của Tiểu Ngôn, chúng ta sẽ nắm chắc hơn một chút."
Xúc động tuyệt đối là kẻ địch lớn nhất, hắn hiện tại không sốt ruột chút nào, đối với hắn mà nói, cùng bạn bè thu được điểm trong sát hạch này mới là quan trọng nhất. Nếu nơi này an toàn, vậy thì chờ đợi, ít nhất phải làm cho tất cả mọi người đều ở trạng thái mạnh nhất, sau nó mới đi khám phá huyền bí của nơi này.
Bốn người ở ngay bên sườn núi tiếp tục nghỉ ngơi, sau khi sắc trời dần dần tối lại, Đường Vũ Lân lúc này mới đứng lên, hắn lặng yên bò lên trên một cây đại thụ, đôi mắt nhìn ra xa xa.
Thật rất giống với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều là tảng lớn cây cối, trời vẫn chưa ngả về đêm, vẫn còn có thể nhìn thấy mảnh rừng rậm rạp này, tán cây bao phủ lấy toàn bộ tầm nhìn.
Đúng thời điểm này, đột nhiên, một tiếng gầm rú trầm thấp ở phía xa vang lên.
Trong nháy mắt khi thanh âm trầm thấp này xuất hiện, toàn bộ rừng rậm phảng phất đều trở nên sôi trào lên. Đường Vũ Lân nghe được thanh âm gầm rú này, trong nháy mắt lông tơ dựng đứng, dường như gặp chuyện gì kinh khủng. Trong cơ thể nóng lên, khí huyết cường thịnh dâng trào tỏa ra, lúc này mới đem cảm giác sợ hãi này của hắn ép xuống.
Đây là vật gì?
Đường Vũ Lân ngơ ngác biến sắc, cấp tốc từ trên cây tuột xuống, hắn tuy rằng không biết là cái gì, nhưng chỉ là từ rất xa nghe được đối phương gầm rú đã có phản ứng lớn như, chuyện này ý nghĩa là, tuyệt đối phát sinh một con Hồn Thú vô cùng khủng bố.
Hắn đã từng gặp được Hồn Thú mạnh mẽ nhất, chính là Tam Nhãn Ma Viên bị hắn hấp thu linh lực. Trận chiến năm đó của Vũ Trường Không cùng Vạn Niên Tam Nhãn Ma Viên đã lưu lại cho Đường Vũ Lân ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhưng nghe ảnh hưởng của động tĩnh vừa nãy đối với bản thân, tựa hồ còn muốn mạnh mẽ hơn cả Tam Nhãn Ma Viên đấy!
Khi hắn tuột đến dưới gốc cây, đã nhìn thấy đồng bọn ai nấy đều biến sắc.
"Này, đó là thanh âm gì thế? Hù chết người khác chắc!" Tạ Giải sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngác.
Hứa Tiểu Ngôn cùng tình huống của hắn cũng tương tự, Cổ Nguyệt cũng là sắc mặt khó coi, nhưng so với hai người bọn họ khá hơn một chút.
Đường Vũ Lân trầm giọng nói: "Ta cũng không biết là thứ gì, nhưng nghe ra được nó ở cách đây không quá xa.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một tiếng rít gào khác vang lên, so với âm thanh lúc trước mà nói, âm thanh này còn sắc bén hơn nhiều lắm. Nhưng kỳ dị chính là, khi nghe được âm thanh này, cảm giác ngột ngạt trong người bọn họ do âm thanh trước đó mang lại trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm hơi.
Đây là...
Cảm giác thật là kỳ quái!
"Chúng ta đi xem sao." Cổ Nguyệt hướng về Đường Vũ Lân nói rằng.
Đường Vũ Lân gật gật đầu, "Đi thôi!"
Nếu là sát hạch, khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, dù cho bọn họ không qua, chỉ sợ rằng hai con Hồn Thú khủng bố này cũng sẽ tìm tới bọn họ, vậy chi bằng chủ động xuất kích, có thể nắm giữ một ít chủ động.
Bất kể là sát hạch gì, cuối cùng sẽ không sắp xếp một thứ mà bọn họ hoàn toàn không có khả năng thông qua. Trước tiên đi quan sát tình huống một chút rồi lại nói.
Phong Điểu đi đầu, phi hành ở phía trước, Đường Vũ Lân bốn người theo ở phía sau, hướng về phương hướng âm thanh truyền tới nhanh chóng tới gần.
Đường Vũ Lân ở mặt trước mở đường, mọi người cố hết sức thu lại khí tức của mình.
Cổ Nguyệt biến sắc mặt, thấp giọng nói: "Bên trái phía trước, bên đó có một cái sơn cốc, là ở chỗ đó, Phong Điểu của ta bị một luồng sóng khí thổi tan."
"Mọi người cẩn thận một chút, theo sát phía sau ta." Đường Vũ Lân vừa nói, trong cơ thể khí huyết phun trào, đã đem Kim Lân phóng thích ra ngoài. Vảy bao trùm mãi cho đến vai, dưới chân, một vòng Hồn Hoàn vàng kim lặng yên xuất hiện. Lực lượng khí huyết trên người hắn không chỉ bao phủ lấy mình, cũng tỏa ra giúp ba người phía sau cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Chí ít không có cảm giác ngột ngạt do sóng âm lúc trước ảnh hưởng.
Xuyên qua rừng cây, quả nhiên đúng như Cổ Nguyệt nói, một vùng sơn cốc hiện ra trước mặt bọn họ. Bên trong sơn cốc cũng là cây cỏ xanh um tươi tốt. Nhưng chưa tới rìa sơn cốc, từng luồng khí tức cũng đã mạnh mẽ truyền đến.
Bốn người tất cả đều thôi thúc hồn lực, chống lại những khí lãng này, hướng về ven rìa sơn cốc, cẩn thận từng li từng tí một, nhích tới gần.
"Nằm rạp đi tới." Đường Vũ Lân là người thứ nhất nằm trên mặt đất, thân thể kề sát mặt đất, khí lãng xung kích dĩ nhiên nhỏ hơn nhiều. Ba người kia cũng làm ra động tác giống vậy, đi theo phía sau hắn. Bốn người cùng nhau tới ven rìa sơn cốc, nhìn vào bên trong sơn cốc.
Khi bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong sơn cốc, tất cả đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Bên trong sơn cốc, từng tiếng nổ vang không ngừng truyền đến, hai đạo ánh sáng đang nhanh chóng va chạm vào nhau.
Thể tích hai đoàn ánh sáng lớn vô cùng, mỗi một cái đều có đường kính vượt quá 30 mét. Mỗi một lần va chạm, đều có loại cảm giác sơn diêu địa chấn. Sóng khí này, chính là truyền đến trong lúc bọn chúng va chạm.
Đây là...
Đường Vũ Lân vận chuyển Tử Cực Ma Đồng, hướng về này hai đoàn ánh sáng nhìn lại. Đây rõ ràng là hai con Hồn Thú!
Một đoàn hào quang màu vàng sậm, thân hình to lớn. Thời điểm nhìn thấy nó, ánh mắt Đường Vũ Lân trong nháy mắt liền đọng lại, bởi vì hắn nhận biết chủng Hồn Thú này. Chính là loài đã từng khiến bọn họ đau đến không muốn sống, mỗi lần đối mặt đều vô cùng thống khổ, Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Sâm Lâm Chi Vương, Hồn Thú Chi Vương.
Thế nhưng, so với con Ám Kim Khủng Trảo Hùng bọn họ từng gặp không giống. Con này hình thể phải lớn hơn nhiều, thân cao vượt quá 10 mét, bản thân đã là quái vật khổng lồ, toàn thân phóng thích hào quang màu vàng sậm cực kỳ cường thịnh. Một đôi cánh tay to lớn tráng kiện mang theo lợi trảo, mỗi một lần vung ra, hào quang màu vàng sậm này đều mang theo lực phá hoại hủy thiên diệt địa, khiến cho bên trong sơn cốc cát bay đá chạy. Trên mặt đất, trên vách núi, từng đạo từng đạo khe sâu đều là nó lưu lại.
Cái tên này, lẽ nào là Thiên Niên Ám Kim Khủng Trảo Hùng? Hoặc là, Vạn Niên?
Bách Niên Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã có thể làm cho Hỏa Diễm Sư Quần nằm rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, tùy ý nó muốn gì cứ lấy, trưởng thành đến Thiên Niên Ám Kim Khủng Trảo Hùng, liền tuyệt đối là tồn tại bá chủ bên trong vùng rừng rậm. Như vậy, nếu như vị này chính là Vạn Niên thì sao?
Vạn Niên Ám Kim Khủng Trảo Hùng, là tồn tại có thể xé xác Thập Vạn Niên Hồn Thú phổ thông đó! Lực phá hoại của nó, quả thực không cách nào hình dung.
Thế nhưng, là một tồn tại mạnh mẽ đến như vậy, nhưng đối thủ của nó lại có thể cùng nó đánh đến không phân cao thấp, hiển nhiên cũng không phải kẻ yếu.
Đường Vũ Lân tăng thêm thị lực của chính mình, hướng về một chùm quang mang khác nhìn lại.
Đó là một đoàn hào quang màu vàng, bên trong cũng là một con Hồn Thú.
Con Hồn Thú này toàn thân tựa như một nửa trong suốt giống như thủy tinh vậy, tràn ngập cảm giác kỳ dị. Toàn thể hình thái rất giống sư tử, nhưng tứ trảo như rồng, dưới mỗi vuốt rồng lại đạp lên một đoàn kim diễm. Miệng cũng so với Hồn Thú loại sư tử rộng hơn một chút, bên dưới bộ lông, tựa hồ là vảy màu vàng kim tinh xảo. Ngoại trừ đôi mắt bình thường ra, nó vẫn còn có một con mắt thứ ba tồn tại. Quỷ dị chính là, con mắt thứ ba này của nó, con ngươi dựng thẳng.
Hai con ngươi bình thường lập lòe ánh sáng màu vàng, mà bên trong con ngươi thẳng đứng lại có màu đỏ, một màu đỏ mang theo vài phần yêu dị.
Đây là Hồn Thú gì? Đường Vũ Lân xưa nay chưa từng thấy, thậm chí ngay cả nghe đều chưa từng nghe nói.
Đường Vũ Lân thu ánh mắt lại, thấp giọng đem tình huống mình nhìn thấy miêu tả lại cho đồng bọn một lần.
"Tạ Giải, ngươi nhận ra Hồn Thú màu vàng này là gì không?" Đường Vũ Lân hướng về Tạ Giải hỏi, Tạ Giải gia học uyên thâm, là người hiểu rõ về Hồn Thú nhất trong bốn người.
Tạ Giải chau mày, "Nghe xong sự miêu tả của ngươi, thật giống có chút ấn tượng, để ta nghĩ xem...”