Chương 337: Cuồng ăn
Phong Vô Vũ nóng ruột nhanh tay, vội đỡ lấy hắn, tay phải lên phần ngực, đem một luồng hồn lực nhu hòa truyền vào trong cơ thể hắn.
Năng lượng nóng rực truyền khắp kinh mạch, cuối cùng cũng coi như giúp hắn cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng cảm giác trống rỗng này vẫn như trước vô cùng khó chịu.
"Tiêu hao rất lợi hại, tựa hồ cũng đã muốn đả thương bản nguyên. Tình huống của ngươi lại là cái quỷ gì vậy? Nhân gia người ta sau khi đột phá đều là sinh long hoạt hổ, ngươi làm sao lại giống như con mèo bệnh thế này?" Phong Vô Vũ nghi ngờ hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Lão sư, con đói, có thể trước tiên tìm cho con chút đồ ăn hay không? Có đồ ăn, con sẽ ổn thôi."
*Để thể hiện sự kính trọng đối với lão sư, mình sẽ để xưng hô là “con” – thay cho “ta” lúc trước hắn tỏ thái độ bất mãn và ngăn cách đối với vị Phong lão này.
"Ăn đồ ăn? Vậy thì đi căng tin đi." Phong Vô Vũ nâng Đường Vũ Lân dậy, "Có quần áo dự trữ hay không? Ngươi dự định xách cái mông trần này đi khắp học viện à?”
Đường Vũ Lân được hắn truyền hồn lực vào, lúc này đã khá hơn một chút, vội vàng lúng túng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo sạch thay vào.
Lần này hắn không phản đối cưỡi mây đạp gió. Hiện tại, hắn ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Vào lúc này vẫn là chạng vạng, căng tin học viện vẫn chưa đóng cửa, Phong Vô Vũ mang theo hắn vội vã tiến vào trong phòng ăn, lấy một ít đồ ăn phóng tới trước mặt Đường Vũ Lân.
Nhìn thấy ăn, con mắt Đường Vũ Lân nhất thời sáng lên, cũng không có dáng vẻ ngại ngần gì, trực tiếp ra tay bốc lấy thồn hết vào trong miệng.
Quá trình đột phá Kim Long Vương phong ấn, vốn là cần huyết mạch lực cùng hồn lực của hắn kết hợp lại để xung kích. Tầng phong ấn thứ ba này so với hai tầng phong ấn trước đó cứng cỏi hơn nhiều lắm, xung kích tiêu hao lớn hơn nhiều. Thật vất vả mới đột phá phong ấn, hiện tại hấp thu được Kim Long Vương tinh hoa, những tinh hoa kia cũng sẽ cùng với huyết mạch lực của hắn kết hợp lại, lại dung nhập vào trong tứ chi bách hài của hắn. Kết thúc quá trình dung hợp, huyết mạch lực của hắn cũng tiêu hao gần đến tận cùng, hiện tại đương nhiên là đói gần chết.
Phong Vô Vũ lúc vừa mới bắt đầu, đối với Đường Vũ Lân cũng cảm thấy rất hài lòng, hắn cũng không phải là người chú ý tới dáng vẻ, làm bộ làm tịch. Nhìn dáng vẻ Đường Vũ Lân ăn vội ăn vàng, còn khen một câu tính tình thật thà.
Nhưng sau 20 phút, vẻ mặt hắn đã biến thành kinh ngạc. Hắn vẫn là lần đầu tiên xem Đường Vũ Lân ăn. Vì lẽ đó, cũng là lần thứ nhất thấy được, cái gì mới thực sự gọi là kẻ tham ăn!
Trên bàn, mâm đã xếp thành từng chồng, cái bụng của Đường Vũ Lân giống như cái động không đáy, có bao nhiêu đồ ăn bổ sung đi vào, hắn đều có thể vui vẻ tiếp thu. Cái bụng không hề nhô lên dù chỉ là một điểm. Càng ăn lại càng hăng.
Thời điểm này, hắn đã ổn định lại tình trạng lao lực ban nãy, thần thái dần trở nên sáng láng, nhưng cũng khiến lượng đồ ăn càng lúc càng tăng, tốc độ lại không hề giảm. Kỹ năng thùng-cơm-di-động trứ danh được phát huy triệt để.
Phong Vô Vũ cuối cùng đã hiểu được tại sao thời điểm mình nói có thể bao cơm hắn ăn, nếu hắn nhận mình làm sư phụ, cái con quỷ nhỏ này lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Hắn đúng thật không có nói láo, đối với công đọc sinh như hắn mà nói, ăn nhiều đồ ăn như vậy, mỗi ngày số lượng điểm cống hiến cộng lại thực sự là con số trên trời.
Đã lỡ thu đồ đệ như vậy, ta thật sự có thể đối phó sao?
Thời điểm việc ăn cơm đã kéo dài tận 40 phút, tâm tình chập chờn của Phong Vô Vũ đã bắt đầu trở nên kịch liệt hơn. Mà tốc độ ăn cơm của Đường Vũ Lân cuối cùng cũng coi như là thả chậm lại.
Lượng lớn đồ ăn dinh dưỡng cao vào bụng, bổ sung rất lớn đối với huyết mạch lực hắn tiêu hao lúc trước. Có khí huyết bổ sung, thân thể hắn cũng bắt đầu tiếp tục hấp thu những dinh dưỡng này, do đó vững chắc ổn định trạng thái thân thể sau khi hắn đột phá đạo phong ấn thứ ba.
Sử Lai Khắc học viện thật là tốt! Cái này nếu như là ở Đông Hải học viện, căn bản là không thể có nhiều đồ ăn giàu dinh dưỡng như vậy cho mình ăn. Đường Vũ Lân vừa ăn, trong lòng vẫn còn suýt xoa.
Ăn đầy đủ một canh giờ, hắn mới xem như là hài lòng. Nhưng chồng mâm chắn trước mặt đã cao đến mức không còn nhìn thấy Phong Vô Vũ ngồi ở đối diện.
"Ngươi bình thường đều ăn nhiều như vậy sao?" Thanh âm Phong Vô Vũ có chút quái dị hỏi Đường Vũ Lân.
"Hi hi! Ngày hôm nay là tình huống đặc biệt, lão sư, ngài không bị dọa sợ chứ?" Hắn đứng lên, đến bên người Phong Vô Vũ, lại như là hài tử phạm lỗi lầm, vô cùng đáng thương nhìn Phong Vô Vũ, "Ngài sẽ không bởi vì con ăn được quá nhiều nên không thu nhận con làm đồ đệ chứ?"
"Ta..." Phong Vô Vũ vào lúc này cảm giác cứ như mắc xương cá giữa cuống họng vậy, nói chẳng được lời nào.
"Lão sư, ngài yên tâm đi, bình thường con căn bản sẽ không ăn nhiều như vậy." Đường Vũ Lân trịnh trọng bảo đảm.
Phong Vô Vũ hơi thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ là bởi vì ngày hôm nay ngươi có đột phá kỳ lạ, mới sẽ ăn nhiều hơn một bình thường một chút?"
"Dạ, vâng." Đường Vũ Lân liều mạng gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho sắc mặt Phong Vô Vũ vừa thanh tĩnh lại đen sạm lại.
"Bình thường con đại khái chỉ ăn khoảng một nửa lượng cơm hôm nay thôi! Đương nhiên, nếu như có thể ăn càng nhiều, vậy thì càng tốt hơn." Đường Vũ Lân cười híp mắt nói rằng.
Khuôn mặt bắp thịt của Phong Vô Vũ co giật một thoáng, "Ngươi ăn nhiều đồ ăn như vậy, có thể tiêu hóa không? Có phải là có quan hệ tới khí huyết quái dị này của ngươi?"
Đường Vũ Lân gật gật đầu, "Đúng, đối với con mà nói, ăn đồ ăn là một phần của tu luyện. Ngài hẳn là cảm giác được, năng lượng khí huyết trên người con vượt xa người thường. Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng huyết mạch của con có thể cung cấp cho con sức mạnh mạnh mẽ, thậm chí còn biến dị ra một loại năng lực tương tự như Hồn Hoàn. Trong huyết mạch của con thật giống như có sức mạnh của loài rồng."
Phong Vô Vũ hai mắt híp lại, hơi nhíu mày, hắn đương nhiên cảm giác được. Thời điểm trên người Đường Vũ Lân xuất hiện tầng kim quang vàng óng, bản thân hắn cảm thụ hết sức rõ ràng, đó là một loại uy thế của kẻ bề trên.
Võ Hồn của Phong Vô Vũ, cũng là Long, khác với “Long” của Đường Vũ Lân. Nếu như không phải là bởi vì chênh lệch tu vi của hai người quá to lớn, Phong Vô Vũ tin tưởng, mình còn có khả năng bị Võ Hồn của Đường Vũ Lân áp chế.
Nói cách khác, sức mạnh huyết thống của Đường Vũ Lân ở trong Long Loại Hồn Thú tuyệt đối là một thứ vô cùng khủng bố. Võ Hồn của Phong Vô Vũ chính là Sí Hỏa Long, cùng một vị cường giả cao cấp nhất khác của Sử Lai Khắc học viện hợp xưng là Sử Lai Khắc Song Thánh Long, chính là nhân vật đại biểu của Sử Lai Khắc học viện.
Phong Hào của hắn chính là Sí Long, Sí Hỏa Long Võ Hồn có thể nói là cực hạn của Hỏa thuộc tính Võ Hồn, là đỉnh cấp Võ Hồn chân chính, hơn nữa còn là Chân Long Võ Hồn, cũng không phải là Á Long. Dù là như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được mình đã bị khí tức huyết thống của Đường Vũ Lân ảnh hưởng. Cường độ khí tức của loài rồng ẩn chứa trong huyết mạch của Đường Vũ Lân có thể thấy được chút ít.
"Ăn đi, ăn đi, có bản lĩnh ngươi cứ ăn nghèo lão phu." Phong Vô Vũ nói như hát.
"Lão sư, con tu luyện mất thời gian bao lâu! Xem sắc trời hiện tại, lẽ nào con đã lỡ mất một ngày lên lớp?" Đường Vũ Lân sau khi ăn no xong mới chú ý tới vấn đề sắc trời bên ngoài.
"Một ngày? Khà khà, tiểu tử ngươi đã ba ngày không đi học, làm hại lão phu canh ngươi ba ngày nay. Ta đã cho người giúp ngươi xin nghỉ, ngày mai ngươi tự mình giải thích đi. Đi thôi, chiều mai tìm đến ta, ta chỉ điểm ngươi đoán tạo." Nói xong, Phong Vô Vũ lại như là không đành lòng nhìn lại chồng mâm trên bàn, thân hình lóe lên, đã biến mất.
Ba…ba ngày? Đường Vũ Lân ngồi ở chỗ đó há to miệng. Mình tổng cộng đi học mới cũng chưa tới ba ngày, vậy mà đã cúp học liền ba ngày rồi?
Chuyện này...
Nếu như hắn không phải lớp trưởng cũng còn tốt, nguyên lai thời điểm ở Đông Hải học viện tuyệt đối không có áp lực lớn như vậy. Nhưng hắn hiện tại là lớp trưởng lớp năm nhất của Sử Lai Khắc học viện, hết thảy học viên đều nhìn hắn đấy! Hơn nữa, đã ba ngày trôi qua, có trời mới biết đã bỏ qua những cái gì.
Không được, không thể đi về nghỉ được, trước tiên đi tìm Vũ lão sư hỏi một chút, ba ngày nay mình đã bỏ lỡ những thứ gì?
Đã nghĩ là làm, Đường Vũ Lân nhanh chóng rời khỏi căng tin, nhưng hắn vào lúc này mới ý thức được, mình dĩ nhiên lại không biết Vũ lão sư ngụ ở chỗ nào. Vũ lão sư sẽ không phải là về Hải Thần Đảo đấy chứ? Hắn cũng nhận ra, nếu không có người dẫn dắt, hắn tuyệt đối không thể lên được Hải Thần Đảo.
May là, hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, có Hồn Đạo Bộ Đàm thứ này tồn tại.
Đường Vũ Lân nhanh tay nhấn số điện thoại của Vũ Trường Không. Tín hiệu truyền đi, thanh âm lạnh như băng của Vũ Trường Không truyền đến, "Tu luyện kết thúc?"
"Dạ, Vũ lão sư, thầy nghe em giải thích, tình huống lần này có chút đặc thù, vì lẽ đó em..."
"Không cần giải thích, ngươi đến Nội viện bên này. Ta ở cửa chờ ngươi. Gặp mặt lại nói." Nói xong câu đó, Vũ Trường Không liền cúp điện thoại.
Từ trong giọng nói của lão sư, Đường Vũ Lân không nghe ra chút tâm tình biến hóa nào. Bị mắng thì bị mắng, bất quá, Vũ lão sư có lẽ sẽ thông cảm cho mình.
Không dám thất lễ, hắn đi thẳng về hướng Nội viện. Tuy rằng chỉ đi qua nơi đó một lần, nhưng bởi vì nơi đó đã từng để lại cho hắn ấn tượng quá mức sâu sắc, vì lẽ đó Đường Vũ Lân vẫn còn nhớ như in đường đến nơi này.
Một đường lao nhanh, hướng thẳng đến Nội viện.
Trên đường chạy đi, Đường Vũ Lân có thể cảm nhận được lượng lớn chất dinh dưỡng mình vừa ăn bắt đầu được thân thể của mình toàn diện hấp thu, khí huyết vốn suy yếu một lần nữa trở nên dồi dào hơn. Nếu như nói về cảm giác trước đây, khí huyết chỉ là một loại năng lượng, như vậy, hiện tại cảm nhận được, lại chính là dòng máu. Loại cảm giác chất lỏng lưu động đó hết sức rõ ràng, mềm mại mà có nhịp điệu, đến mức, toàn thân hơi nóng lên, tràn ngập sức mạnh.
Đột phá tầng phong ấn thứ ba, thân thể của mình không thể nghi ngờ lại có tăng trưởng cực lớn. Còn hồn lực, khẳng định đột phá đến tam hoàn cấp độ, chỉ là không biết hiện tại là cấp ba mươi mấy? Tuy rằng năng lượng linh vật còn lại đều bị huyết mạch của mình hấp thu dùng để xung kích Kim Long Vương bình cảnh, nhưng đột phá bình cảnh ngược lại cũng sẽ giúp gia tăng hồn lực.