Chương 497: Ngươi Làm?
Cổ Nguyệt ở ngay một bên yên lặng nhìn hắn ăn, trên mặt mang theo nụ cười mỉm dịu dàng. Mỗi khi Đường Vũ Lân ăn sạch một khay, nàng liền giúp hắn mang lên đồ ăn mới. Ngay trước cửa cửa học viện, ăn uống thật nhanh.
Chẳng mấy chốc, ba hộp đồ ăn lớn trong nháy mắt đều bị hắn quét một cái sạch sành sanh.
Cổ Nguyệt nhìn dáng vẻ hắn còn có chút chưa hết thòm thèm, hỏi: "Ăn no chưa?"
Đường Vũ Lân gật gù, "Vẫn ổn, số lượng tuy rằng không hề lớn, nhưng đều là thứ tốt, chất dinh dưỡng phong phú! Ngươi mua ở đâu vậy? Thực sự là tiêu pha."
Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, "Ta làm. Học khoảng mấy ngày, mùi vị dường như hơi bình thường."
"Ngươi làm?" Đường Vũ Lân trợn to hai mắt nhìn nàng.
Đối với những học viên Sử Lai Khắc học viện như bọn họ mà nói, thời gian tuyệt đối là quý giá. Sau khi về nhà Cổ Nguyệt lại có thể dành chút thời gian nghiên cứu xem làm cơm như thế nào, chỉ để vì làm những đồ ăn mà hắn ăn trong chớp mắt này?
Một cảm giác ấm áp dị thường trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, Đường Vũ Lân nhìn nàng thật kỹ một lần, không hề nói cảm ơn. Hắn đứng lên, giúp nàng thu dọn hộp cơm, sau đó thu vào bên trong Hồn Đạo Khí Trữ Vật.
"Đi thôi." Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt vẫy vẫy tay.
Cổ Nguyệt cùng hắn sóng vai tiến lên. Trời đã tối, ánh trăng chiếu rọi, ở giữa những bóng cây hai bên đường của Sử Lai Khắc, hai người đi bên nhau trong đêm tối yên tĩnh.
Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy, Cổ Nguyệt sau lần trở về này, vị trí của nàng ở trong lòng mình dường như có gì đó khang khác. Xa cách một tháng, hắn vẫn luôn cố gắng tu luyện, cũng có niềm vui sướng khi gặp lại được Na. Nhưng hôm nay, trước đó khi Cổ Nguyệt chưa trở về, sự nhớ nhung trong lòng hắn bỗng trở nên mãnh liệt. Khi nàng trở về, một cảm giác mừng rỡ và hưng phấn trước nay chưa từng có bỗng nhiên xuất hiện.
Quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt, ánh trăng trong sáng chiếu rọi qua bóng cây, soi sáng trên làn da mịn màng, trơn bóng như ngọc của nàng.
Nàng không được tính là đặc biệt đẹp, nhưng cũng có một loại khí chất khó tả.
"Nhìn cái gì?" Cổ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt có chút nóng rực của hắn.
Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Nhìn ngắm nàng…!"
Cổ Nguyệt liếc hắn một cái, "Ta cũng không đẹp, có cái gì đáng nhìn?"
"Đẹp!" Đường Vũ Lân lại không chút do dự nói rằng.
Cổ Nguyệt khẽ nhíu mày, thoáng cúi đầu, tựa hồ đang suy tư điều gì đó, tay trái của nàng nắm chặt, lại chậm rãi buông ra.
Hai người cứ như thế chậm rãi bước chậm về ký túc xá công đọc sinh.
"Cổ Nguyệt tỷ!" Hứa Tiểu Ngôn nhảy nhảy nhót nhót nghênh đón Cổ Nguyệt trở về ký túc xá nữ sinh của các nàng.
Đường Vũ Lân đứng ở bên ngoài cửa túc xá, nói: "Mọi người đều đi ra một chút, ta có chuyện muốn nói với mọi người."
Cửa túc xá mở ra, Hứa Tiểu Ngôn, Diệp Tinh Lan, Cổ Nguyệt, một bên khác có Tạ Giải, Từ Lạp Trí đều đi ra. Khiến cho Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc chính là, liền ngay cả Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ cũng đi ra.
Sau khi nhận được Hữu Linh Kim Loại của Đường Vũ Lân đoán tạo, thái độ của Nguyên Ân Dạ Huy rõ ràng có chuyển biến tốt mấy phần. Đương nhiên, thái độ này là đối với Đường Vũ Lân, không phải là đối với Tạ Giải.
"Xin lỗi, cũng không có liên quan gì tới các ngươi, là chuyện nội bộ ở bên lớp chúng ta." Đường Vũ Lân hướng về Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ nói.
Nhạc Chính Vũ cười hì hì nói: "Không có chuyện gì, chúng ta cũng nghe một chút, xem như là dò hỏi tình báo. Ta có thể nói với các ngươi, các bạn học lớp chúng ta đối với các ngươi cũng không phục lắm đâu! Năm nay nói không chừng lúc nào đó liền sẽ lại có một đợt giao lưu nữa."
Đường Vũ Lân nhún nhún vai, "Đồng ý tặng cho chúng ta điểm sát hạch, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
"Oa, rất cứng à nha? Nhìn dáng dấp gần đây tiến bộ không nhỏ?" Nhạc Chính Vũ tựa như cười mà không phải cười, nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi đạt đến tứ hoàn rồi chứ?"
Nhạc Chính Vũ ưỡn ngực, không lên tiếng, nhưng vẻ đắc ý này đã thay cho câu trả lời, không thể nghi ngờ.
Đường Vũ Lân nói: "Mọi người chúng ta đều có khoảng cách đến tứ hoàn không xa. Không phục, có thời gian chúng ta lại tranh tài một phen. Để ngươi biết lợi hại."
Nhạc Chính Vũ liếc mắt nhìn Nguyên Ân Dạ Huy bên cạnh một cái. Nguyên Ân Dạ Huy vẫn không hề hé răng. Là lớp trưởng của năm thứ hai, nàng mới có thể đại biểu cho lớp của mình.
Đường Vũ Lân chuyển hướng về các bạn bè nói: "Ngày hôm nay Lạc Quế Tinh lại đây, nhóm của bọn họ muốn hướng về chúng ta đưa ra lời khiêu chiến, lúc chiều nay. Mọi người chuẩn bị tâm lý một chút."
"Ừm!" Hứa Tiểu Ngôn như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững đáp lại. TRUY ENFU LL. VN
Ánh mắt Tạ Giải trong nháy mắt liền trở nên phấn khởi, "Được!" Ở trong đầu của hắn lập tức xuất hiện hình ảnh của gã Bất Tử Từ Du Trình. Lần trước hắn liều mạng trọng thương, đem Bất Tử Từ Du Trình kéo xuống ngựa. Lần này thì sao?
Diệp Tinh Lan lạnh nhạt nói: "Vừa vặn luyện tay nghề một chút."
Đường Vũ Lân nói: "Hồn Linh của ngươi đã có rồi?"
"Ừm!" Diệp Tinh Lan gật gật đầu.
Cổ Nguyệt nói: "Vậy thì so đấu đi! Bọn họ chưa từ bỏ ý định, thì cứ đánh tới khi bọn họ hết hy vọng."
Từ Lạp Trí, "Ha ha, ha ha!"
Không có một người căng thẳng. Thời điểm lần trước bọn họ đối mặt với các bạn học thuộc Thiếu Niên Thiên Tài Bảng, còn rơi vào khổ chiến. Nhưng lần này, bọn họ lại có một sự tự tin mãnh liệt. Tự tin bắt nguồn từ thực lực.
Nhóm người Vũ Ti Đóa nhất định có tiến bộ không ít, nhưng mình và các bạn bè, làm sao lại không phải là như vậy đây?
Vừa vặn, nghiệm chứng một chút thành quả rèn luyện của mọi người một khoảng thời gian vừa qua.
Màn đêm buông xuống, Đường Vũ Lân không trở về ký túc xá, mà lại tìm một chỗ ở trong rừng cây ngồi xuống. Tu luyện ở giữa thảm thực vật, có tác dụng phụ trợ đối với việc tu luyện hồn lực của hắn.
Trong số các bạn bè, luận về tu vi hồn lực, kỳ thực hắn là người thấp nhất. Sau khi đạo phong ấn thứ 4 đột phá, mới đạt đến cấp 35. Thậm chí ngay cả Hứa Tiểu Ngôn, thời điểm mượn Quan Tinh Đài đột phá cũng đã đến cấp 37. Từ Lạp Trí, Tạ Giải đều là cấp 38; Cổ Nguyệt cấp 39; Diệp Tinh Lan cấp 41.
Chính mình đã lạc hậu so với các bạn bè không ít! Tuy rằng có Kim Long Hồn Hoàn phụ trợ, nhưng hồn lực và Hồn Hoàn chung quy mới là căn bản của Hồn Sư. Đường Vũ Lân đã quyết tâm, vào năm học mới sẽ giảm thiểu thời gian rèn luyện Đoán Tạo Thuật, tập trung nhiều hơn vào tu luyện hồn lực.
Lượng lớn đồ ăn giàu dinh dưỡng của hắn, ngoại trừ củng cố thân thể ra, đối với việc rèn luyện tu vi hồn lực cũng có tác dụng phụ trợ nhất định. Sau khi tinh thần lực phá tan bình cảnh Linh Hải Cảnh, ở một quãng thời gian rất dài sau đó đều sẽ vững vàng tăng cường, không cần lo lắng.
Củng cố và rèn luyện. Chậm rãi tích lũy!
Tiếp tục tu luyện tới khi trời tờ mờ sáng, Đường Vũ Lân mới từ bên trong minh tưởng hồi tỉnh lại.
Nhân số tu luyện Tử Cực Ma Đồng rõ ràng đã gia tăng rồi, Đường Vũ Lân, Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan, tất cả đều tham gia.
Tử Khí quanh quẩn, tinh thần lực rõ ràng có tăng lên một tia, trong tròng mắt là cảm giác ôn hòa thư thích, mơ hồ có hơi nước tràn ngập. Hơi nước dần dần được hấp thu, chung quanh con ngươi là một mảnh ấm áp.
Tinh thần lực đạt tới Linh Hải Cảnh từ bên ngoài mà xem, đối với Hồn Sư phổ thông thật giống với không có trợ giúp gì to lớn. Nhưng trên thực tế, lại biến hóa về mọi mặt.
Thời điểm Đường Vũ Lân đang tu luyện Tử Cực Ma Đồng liền có thể rõ ràng cảm nhận được. Trước đây trong tu luyện, hắn chỉ biết tinh thần lực sẽ theo tu luyện Tử Cực Ma Đồng mà tăng lên, nhưng chân chính tăng lên bao nhiêu cũng không nắm rõ. Hiện tại nhận biết nhạy cảm hơn, có thể cảm nhận được biến hóa của tinh thần lực mình tốt hơn. Nhìn tổng thể, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực so với trước đây rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Cổ Nguyệt cũng sớm đã đột phá đến Linh Hải Cảnh, không biết hiện tại tinh thần lực của nàng đã đạt đến trình độ nào rồi?
Hít sâu một hơi, Huyền Thiên Công yên lặng vận hành một vòng, tinh thần sảng khoái.
Chính là như vậy, mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện.
"Đội trưởng, kỳ thực ngươi không cần tu luyện buổi tối ở đây. Nơi này tuy rằng có rất nhiều cây cối, nhưng hơi thở sự sống so với thiên địa nguyên lực bình thường cũng không tính là dồi dào. Những Thực Phẩm Hệ Hồn Sư như ta, cũng cần địa phương như vậy, thường sẽ đi thuê sân bãi tu luyện chuyên dụng của học viện!" Từ Lạp Trí cũng thu công, nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, "Sân bãi tu luyện chuyên dụng?"
Từ Lạp Trí nói: "Đúng đấy! Lẽ nào ngươi không biết, ở học viện có thể dùng điểm cống hiến để thuê sân bãi tu luyện chuyên dụng thích hợp với bản thân? Ngươi đã ở học viện một năm rồi đấy!"
Đường Vũ Lân lúc này mới chợt hiểu, hắn làm sao lại không biết được chứ! Đương nhiên là biết rồi. Thời điểm mới vừa gia nhập học viện cũng đã có lão sư giới thiệu qua!