Chương 569: Bên bờ sinh tử
Biên soạn: Đức Uy -
- --
Đối với Kim Long Khủng Trảo, Đường Vũ Lân vẫn khá có niềm tin, đây là sự kết hợp giữa Hồn Cốt bàn tay và huyết thống của bản thân hắn đấy! Cũng là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn. Cùng lúc với đòn này được đánh ra, khí huyết nghịch vận câu thông với hồn lực, hầu như đem 1/3 năng lượng của hắn bổ sung vào năng lượng mà Hoàng Kim Bá Thể hấp thu, toàn bộ đánh ra. Đường Vũ Lân tự tin, coi như là cường giả cấp bậc Ngũ Hoàn Hồn Vương, muốn ngăn trở đòn đánh này của mình cũng không hề dễ dàng.
Thế nhưng, một cái chớp mắt tiếp theo, hắn liền há hốc mồm.
Đối mặt với Kim Long Khủng Trảo căn bản người kia không hề có ý tứ né tránh. Năm đạo quang nhận ám kim mạnh mẽ chém ở trên người hắn, đều bị phá nát, còn thân ảnh màu vàng sậm kia lại không hề có một chút biến hóa nào.
Không đợi Đường Vũ Lân bơi lên phía trên chạy trốn, chớp mắt một cái, một bàn tay lớn cũng đã kẹp lấy cổ họng của hắn.
Thân thể tiếp tục chìm xuống, lần phong tỏa này, mạnh mẽ áp chế toàn bộ huyết mạch lực mà Đường Vũ Lân vừa điều động được.
Hắn không có chuyện gì, hắn vậy mà không có chuyện gì!! Bị Kim Long Khủng Trảo trực tiếp bổ trúng, vậy mà một điểm ảnh hưởng đối với hắn cũng đều không có!
Từ thân thể đến linh hồn, Đường Vũ Lân đã là hoàn toàn tê buốt. Hắn biết, chính mình đã va vào thiết bản rồi. Người này, tuyệt đối mình không có khả năng đối kháng, sự cường đại, sự vượt trội của người kia hơn mình quá xa.
Áp lực nước biển càng ngày càng mạnh, đợt bạo phát lúc trước cũng khiến cho bản thân Đường Vũ Lân suy kiệt càng nhanh hơn. Thủy áp cực lớn khiến thân thể hắn bắt đầu tê dại, cảm giác bị đè nén khiến cho đầu óc hắn bắt đầu xuất hiện một chút hoảng hốt. Lớp vảy rồng ở mặt ngoài cơ thể vẫn như trước còn ở đó, toả ra kim quang như ẩn như hiện, mạch máu trong người vẫn đang cố gắng tìm cách xung kích, nhưng sức mạnh của kẻ địch lại mạnh đến biến thái. Sự áp chế này khiến hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp giãy thoát.
Thôi xong, tèo! Nơi khóe miệng Đường Vũ Lân toát ra một nụ cười khổ. Thật không ngờ, chính mình sẽ chết đi một cách không minh bạch như vậy ở trong biển rộng này. Có lẽ không lâu sau đó, chính mình sẽ trở thành đồ ăn của Hải Hồn Thú, trở thành này chất dinh dưỡng của biển cả.
Trước mắt là một màu đen kịt, ngay cả lớp hào quang ám kim trên người đối phương cũng đã không nhìn thấy. Tứ chi Đường Vũ Lân bắt đầu buông lỏng, ảo giác càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn phảng phất nhìn thấy một con đường đen kịt, ở cuối con đường kia, phảng phất như có người nào đó đang bắt chuyện với chính mình vậy.
Đúng lúc này, bàn tay lớn siết ở trên cổ hắn đột nhiên buông ra.
Trong nháy mắt ngay khi người kia buông tay, mạch máu trong người Đường Vũ Lân nhất thời đập mạnh, khí huyết vận hành, khiến cho ảo giác của hắn tan đi mấy phần, cũng khôi phục lại mấy phần ý thức.
Hắn mơ hồ nhìn thấy, một bóng người đang hướng lên trên mà đi, còn thân thể của chính hắn vẫn đang không ngừng chìm xuống.
Hắn cho rằng mình chết rồi?
Lúc này cơ thể Đường Vũ Lân vẫn như trước nằm ở trong trạng thái thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, nhưng khát khao muốn sống mãnh liệt theo bản năng khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo thêm một chút. Nếu như đối phương thật sự cho rằng hắn đã chết rồi, như vậy, cơ hội sống sót cũng đã đến rồi!
Đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, hắn mượn cơn đau để giúp mình tỉnh táo lại mấy phần. Hắn không hề cố gắng nổi lên ngay lập tức, mà trước tiên dang rộng tay ra, giúp cơ thể của mình không tiếp tục bị chìm xuống.
Hắn cần chờ đợi đến khi khoảng cách giữa mình và kẻ địch càng xa hơn một chút. Nếu không thì, một khi bị đối phương phát hiện, chính mình chắc chắn phải chết.
Đợi đủ mấy chục giây, sự đau đớn khiến cơ thể có cảm giác như muốn nổ tung khiến hắn một lần nữa sinh ra ảo giác. Đường Vũ Lân không còn dám chần chừ, lần thứ hai cắn đầu lưỡi, cố gắng miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo.
Nếu đổi lại là người bình thường, ở trong thủy áp khổng lồ như thế và trạng thái thiếu dưỡng khí lâu như thế, cũng đã sớm chết rồi. Nhưng hắn có huyết thống Kim Long Vương, sức sống cực kỳ ngoan cường, hơn nữa tiềm năng của bản thân ở trong thời khắc nguy cơ sống còn được hoàn toàn kích phát. Hắn đột nhiên vung cánh tay lên, miễn cưỡng điều động hồn lực còn sót lại không nhiều trong cơ thể, bơi hướng lên phía trên.
Từ nhỏ lớn lên ở thành thị ven biển, việc bơi lội đối với Đường Vũ Lân mà nói cũng không tính là cái gì khó khăn. Cuối cùng cũng nhờ sức nổi lớn của biển cả, dựa vào việc khống chế hồn lực giảm bớt trọng lượng của mình, thân thể hắn đã bắt đầu nhanh chóng nổi lên.
Thủy áp bắt đầu giảm dần, nhưng sự thiếu dưỡng khí vẫn như trước khiến cho trước mắt hắn ảo giác tầng tầng. Đường Vũ Lân cắn chặt hàm răng, tự động viên chính mình, dù như thế nào, muốn sống sót giữa đôi bờ sinh tử, chính mình cần phải kiên trì hơn nữa.
Trong đại dương đen kịt một màu, không nhìn thấy điểm cuối, không nhìn thấy mặt biển, hắn chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường để di chuyển cơ thể của chính mình.
Tốc độ khí huyết lưu thông bắt đầu trở nên càng ngày càng chậm, tứ chi nặng trịch như đeo chì. Hắn vẫn như trước vung vẩy cánh tay, kéo thân thể của chính mình từ từ nổi lên.
Thủy áp càng ngày càng nhỏ, nhưng động tác Đường Vũ Lân cũng trở nên càng lúc càng chậm. Hắn cũng không biết, khoảng cách giữa mình và mặt nước có còn xa lắm chăng?
Cơ thể rốt cục không chống đỡ nổi, tứ chi vung vẩy vô lực, dưỡng khí hoàn toàn cạn kiệt khiến hắn không cách nào khống chế cơ thể mình được nữa. Cơ thể chịu ảnh hưởng của trọng lượng cao, lại bắt đầu một lần nữa chìm xuống.
"Không ——!!" Đường Vũ Lân gào thét ở trong nội tâm. Vậy mà lại đột nhiên thanh tỉnh lại một chút. Vào đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình phảng phất như có một nguồn sức mạnh tuôn ra, hai tay toàn lực vung vẩy. Lần này, trên toàn bộ cánh tay hắn đều được bao phủ trong lớp vảy màu hoàng kim, thân thể cũng bỗng nhiên dựng thẳng tắp, 15 đạo phong ấn Kim Long Vương trong cơ thể đồng thời nén lại, phảng phất như đang nghiền ép cơ thể hắn để giải phóng ra sức mạnh.
Trên người hắn, kim quang như ẩn như hiện, áp lực nơi ngực lại thoáng giảm bớt đi một phần. Đường Vũ Lân liều mạng quạt cánh tay, đạp đạp hai chân.
Bất kể là hồi quang phản chiếu cũng được, hay là cái gì khác cũng được, hắn đều biết, đây là sức mạnh cuối cùng của mình, nếu như không thể lao ra được đến mặt biển, liền xong đời.
Sức mạnh cuối cùng này rốt cục vẫn dần dần suy kiệt, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Không xong rồi, thật sự không xong rồi sao?
Không ——!!
Nội tâm rít gào, lại cưỡng chế vắt ra thêm một chút sức mạnh, một lần nữa tăng tốc độ nổi lên.
Cuối cùng...
"Xoạt——!!" đầu hắn chui ra khỏi mặt nước. Một cơn sóng đánh tới, khiến Đường Vũ Lân ngã ngửa người ra sau.
Hắn đột nhiên há to miệng, hít một hơi thật sâu, đưa dưỡng khí đến lá phổi, trong nháy mắt truyền đi khắp toàn thân. Hắn thở dốc kịch liệt, cả người hắn, cả cơ thể hắn đều như đang hô hấp một cách đầy tham lam.
Sự thống khổ khủng khiếp truyền khắp toàn thân, thậm chí còn truyền đến cả lục phủ ngũ tạng. Từ chí độ sâu chí ít cả trăm mét nhanh chóng nổi lên như vậy, sự thay đổi áp suất đột ngột ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đến cơ thể hắn, biến hóa do thiết hụt cạn kiệt dưỡng khí đem lại, cũng làm cho cả người hắn như có cảm giác bị xé nát.
Hắn miễn cưỡng quạt tay, giúp cho mình có thể nổi lên trên mặt biển, mau chóng hít từng ngụm dưỡng khí một, khí huyết trong cơ thể rốt cục lại một lần nữa vận chuyển thông thuận.
Chưa bao giờ như hắn lại cảm thấy gần với tử thần như khoảng thời gian 15 phút trước đến vậy. Đường Vũ Lân trôi nổi ở trên mặt biển, toàn bộ cơ thể như muốn xụi lơ.
Toàn thân đau nhức, loại đau đớn như thể cơ thể bị nghiền nát kia, khiến hắn như muốn rên rỉ, nhưng hắn lại đang cười. Đúng, hắn đang cười!
Sự đau đớn lúc này lại đem lại cho hắn cảm giác vui vẻ. Cảm giác được sự đau đớn, chí ít chứng minh, hắn vẫn còn sống sót!
Cuối cùng, năng lực tự điều chỉnh mạnh mẽ của cơ thể khiến cho khí huyết lưu thông dần dần trở nên có quy luật hơn, sự thống khổ trong cơ thể cũng dần đần giảm bớt.
Lúc này, trong đầu Đường Vũ Lân chỉ có một ý nghĩ, ăn nhiều đồ ăn như vậy, trong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như là không uổng phí! Thời khắc mấu chốt, vẫn chính là nhờ khí huyết dồi dào của mình cứu mệnh.
Tuy rằng hắn biết rõ con thuyền Viễn Dương Cự Luân đã đi xa, nguy cơ của mình vẫn xa xa chưa hề kết thúc. Ở trong đại dương nhìn như vô tận này, nếu như không tìm được thuyền sẽ vẫn như trước chắc chắn phải chết. Nhưng ít ra, thời khắc này, hắn còn sống sót.
Hai tay vung lên, hắn khống chế cơ thể miễn cưỡng trôi nổi ở trên mặt biển. Khắp khuôn mặt Đường Vũ Lân là nụ cười khổ.
Hai chiếc thuyền Viễn Dương Cự Luân đã sớm không còn thấy bóng dáng. Coi như có thể thấy được, hắn cũng không cho rằng bằng vào trạng thái cơ thể của hắn hiện tại, có thể thông qua việc bơi lội đuổi kịp được tốc độ của Viễn Dương Cự Luân. Chuyện này căn bản là không thể!
Chung quy vẫn là phải chôn thây trong biển rộng sao? Mật độ cơ thể cao, dẫn đến trọng lượng lớn, buộc hắn phải không ngừng thôi động hồn lực điều chỉnh thể trọng, mới có thể không chìm xuống. Mà điều này cũng tự nhiên sẽ không ngừng tiêu hao thể lực vốn là còn sót lại không nhiều của hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một cụm từ, “kéo dài hơi tàn”.
Ngay vào lúc này, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại. Bởi vì, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh màu vàng sậm.