CHƯƠNG 19: ĐỒNG HÀNH
Tiếng người đuổi theo càng lúc càng nhỏ dần, như vậy con tuấn mã của Nam Cung Vân là loại ngựa cực kỳ tốt, yếu ớt ngồi trước anh ta, chuyện xảy ra tối nay dường như đã làm tinh thần và thể lực cả đời của tôi kiệt quệ, trong lòng không còn thấy đau đớn, không sợ hãi, không có cảm giác gì cả, bản thân mình không ngờ lại thoát đi như thế.
Lửa nhiệt trong người đã không còn phát tác nữa, dược tính đã qua, mí mắt tôi càng lúc càng nặng, không lo lắng Nam Cung Vân sẽ đem mình đi đâu, có giết mình không, tôi liền mê man ngủ.
Một giấc mơ thật dài, trong mơ không có Dịch Phàm, không có Trầm Triệu Thiên, chỉ có cha và mẹ, tôi lại được sống trong thế giới hiện đại của mình, ngày ngày đến trường học, tan học về nhà, tinh thần luôn thoải mái vui vẻ, ngay cả lúc phải đi thi cũng làm cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đầu óc còn đang vô cùng nặng trĩu, tôi mơ màng cảm thấy có người ôm mình, cho tôi uống nước, là mẹ phải không? Nhưng sao mẹ lại không nói chuyện với tôi? Mẹ không nghe thấy tôi gọi mẹ sao? Vì sao chỉ ôm tôi thôi? Còn nữa, chiếc giường này cũng được mà, sao lại đổi gường cho tôi chứ?
Tôi mê man như vậy trong suốt hai ngày, sau này Nam Cung Vân nói lại tôi mới biết, sở dĩ anh không bỏ mặc tôi, bởi vì lúc hôn mê tôi luôn gọi mẹ, làm cho anh nhớ tới mẹ mình, thì ra nham thạch cũng có tình cảm.
Khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau, mở mắt ra, ánh sáng tràn ngập làm tôi mất một lúc mới kịp thích ứng, nhưng tôi ngồi dậy ngay lập tức, Nam Cung Vân đang ngồi sau dùng tay bế tôi, lưng vẫn thẳng tắp, thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt Nam Cung Vân ánh lên vẻ khác lạ.
Tôi cười gượng, thì ra tôi vẫn còn ở thế giới này, trong lòng buồn bực vì sao Nam Cung Vân không bỏ mặc tôi lại, Dịch Phàm và Trầm Triệu Thiên không đuổi theo chúng tôi sao?
"Anh còn đang suy nghĩ xem xử lý tôi thế nào đúng không?" Tôi gượng gạo hỏi.
Nam Cung Vân liếc nhìn tôi một cái, không trả lời. Hừ, đàn ông nơi này người nào cũng ra vẻ lạnh lùng giống nhau cả sao? Nam Cung Vân im lặng một lúc, đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Vì sao lại muốn đi theo ta? Cô nương biết ta là người như nào sao?"
Tôi cười khẽ, tên này thật buồn cười, anh ta cho rằng tôi không nhận ra anh ta sao? Cho nên anh ta rất tò mò vì sao tôi lại lựa chọn muốn đi theo anh ta rồi, tôi phải trả lời anh ta thế nào đây? Nói cho anh ta biết thực ra tôi là "sủng vật" của Vương gia, sau khi chán cuộc sống đó rồi liền bỏ trốn, hay nói là Vương gia không yêu mình, nên mới mình mang đầy thương tích bỏ trốn khỏi nơi đó, hay là nói cho anh ta biết là thực ra tôi không phải là người ở thời đại này, cho nên đi theo ai, đi đến đâu cũng chẳng làm sao cả? Mấy đáp án nghĩ ra nhưng không có đáp án nào ổn cả.
Nam Cung Vân thấy tôi cười mà không trả lời, liền tức giận, sắc mặt đen lại, thừa dịp anh ta chưa phát hỏa, tôi vội nói: "Tôi biết anh là thích khách, nhưng thế thì sao nào? Dù sao người anh đi ám sát cũng không phải là tôi, cho dù anh có muốn giết tôi, thế thì sao nào? Tôi đi theo anh không phải là càng có lợi cho anh hay sao? Cần gì phải hỏi tôi lý do này nọ chứ?"
Nam Cung Vân không ngờ tôi lại trả lời như vậy, hơi giật mình một chút. Hai người cùng im lặng.
'Vì sao anh lại muốn ám sát Vương gia?” Tôi hỏi, phá vỡ sự yên tĩnh. Thường là với thích khách đi ám sát người khác, đơn giản chỉ có hai lý do, một là vì tiền, hai là vì báo thù, như vậy thì Nam Cung Vân thuộc loại nào? Tôi rất hiếu kỳ.
"Làm người nên biết càng ít càng tốt." Nam Cung Vân lạnh lùng trả lời.
Nhìn vẻ lạnh lùng của Nam Cung Vân, tôi tức giận, định lên tiếng trách móc vài câu nhưng dù sao anh ta cũng đã cứu mình, lửa giận liền dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "nếu vì tiền, tôi không có tiền đâu. Nếu vì báo thù, tôi nghĩ anh nên buông tay là tốt nhất."
Sắc mặt Nam Cung Vân choáng váng, ánh mắt toát lên sự đề phòng. Anh ta đang nghi ngờ tôi là thuyết khách, thật ra những lời tôi nói không hề vì Dịch Phàm chút nào, mà là muốn tốt cho anh ta, dù sao Dịch Phàm cũng là Vương gia, không nói đến võ công Dịch Phàm cao cường đến thế nào, những thị vệ bên người Dịch Phàm cũng không hề ít, hơn nữa lại có một người là Trầm Triệu Thiên, chỉ bằng một mình anh ta mà muốn đối phó với Dịch Phàm hay sao? Nhìn ánh mắt đề phòng của Nam Cung Vân, tôi cười nhạt, nói: "Tôi không phải thuyết khách của Chu Dịch Phàm, tôi chỉ nghĩ cho anh thôi. Nếu anh vì tiền, cho dù anh có giết Dịch Phàm, anh có thể an toàn trở về không? Đến lúc đó sẽ không đếm được bao nhiêu thị vệ sẽ tìm tới anh để tính sổ, cho dù lấy được nhiều vàng bạc thì sao chứ, anh còn không có thời gian để đi hưởng thụ? Nếu anh giết Dịch Phàm là để trả thù, lại càng không nên, tôi nghĩ người thân của anh cũng không muốn nhìn thấy anh vì họ mà đi báo thù, bọn họ chỉ hy vọng thấy anh có một cuộc sống vui vẻ thoải mái."
Sắc mặt Nam Cung Vân tím đen lại, đôi lông mày như dựng đứng lên, hai tay nắm chặt bả vai tôi, gằn giọng nói: "Cô nương không phải người thân của ta, làm sao biết được họ nghĩ gì? Dùng tính mạng của ta để đổi mười ba linh hồn cả nhà ta được yên nghỉ, cô nương còn lời nào để nói nữa không?"
Tôi nghẹn lời, tôi không ngờ có nhiều tính mạng người nhà anh ta như vậy, tuy tôi không được nhìn thấy cha mẹ mình nữa, nhưng tôi biết ở thời đại khác họ đang sống rất khỏe mạnh, khác hẳn so với Nam Cung Vân. Nếu đổi tôi là anh ta, tôi còn có thể nhẹ nhàng nói cái gì mà không cần báo thù như vậy không.
Tôi không biết nên an ủi Nam Cung Vân như nào, mà cho dù tôi có muốn cũng chưa chắc đã lọt tai anh ta. Hai người không ai nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, yên lặng ngồi trên lưng ngựa, Nam Cung Vân lấy trong túi đồ ra một bộ quần áo cho tôi mặc, tuy hơi rộng một chút nhưng so với khoác chiếc chăn vào người còn tốt hơn nhiều.
Nam Cung Vân không giết tôi, cũng không bỏ tôi lại, anh ta không nói cho tôi biết lý do, tôi cũng không muốn hỏi vì sao anh ta lại đưa tôi cùng nhau chạy trốn, tôi biết Dịch Phàm và Trầm Triệu Thiên vẫn tiếp tục truy đuổi chúng tôi, may mắn con ngựa của Nam Cung Vân là loại ngựa thần tuấn, vài lần đều trốn thoát được sự truy đuổi của bọn họ, hầu như chúng tôi không hề nghỉ ngơi, phần lớn ban ngày thì trốn, ban đêm mới đi, lúc thì đi theo hướng đông, khi thì chạy theo hướng tây, nhưng có một phương hướng không hề đổi, tức là sau đó vẫn đi theo hướng bắc.
Càng đi về phía Bắc thời tiết càng rét buốt, Nam Cụng Vân có chân khí hộ thân, mặc dù chỉ có một chiếc áo khoác nhưng anh ta không có cảm giác gì, ngược lại tôi đã lạnh đến không thể chịu nổi.
Từ ngày hôm đó tôi ngồi đằng sau Nam Cung Vân, từ hôm tôi tỉnh lại anh ta không cho tôi ngồi đằng trước nữa, tôi vòng tay ôm Nam Cung Vân, trên người anh ta tỏa ra hơi ấm làm tôi không kìm nén được áp sát mình vào anh ta, đến lúc này rồi, những gì gọi là thẹn thùng xấu hổ của một cô gái tôi đều dẹp sang hết một bên, tôi biết làm như vậy là không nên nhưng ngay lúc này thì tính mạng mình là quan trọng hơn cả, tôi chẳng có thời gian nghĩ được nhiều nữa.
Nam Cung Vân thấy tôi ôm càng lúc càng chặt, tức giận nói: "Cô nương có thể đừng ôm chặt như thế có được không?"
"Không được." Tôi run rẩy trả lời, môi đã lạnh cứng cả vào, tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì một lúc nữa thôi ngay cả nói tôi cũng không nói được nữa rồi.
Nam Cung Vân nghe vậy liền quay lại cau mày nhìn tôi, lông mày nhíu lại. Tôi yếu ớt cười với anh ta, run run nói: "Tôi thật sự rất lạnh, tay chân của tôi đã lạnh cóng hết rồi, nếu anh muốn gỡ tay tôi ra thì mời anh, hiện giờ tôi không thể điều khiển được nó nữa rồi."
Nam Cung Vân sửng sốt, liền để ý tới sắc mặt và giọng nói của tôi khác thường, anh ta nhíu mày, nghiến răng một cái rồi kéo tôi ra ngồi phía trước, tay ôm lấy tôi.
Ai nói người đàn ông này có trái tim bằng đá? Coi như anh ta cũng không hẳn là người xấu. Anh ta cũng không nhẫn tâm để tôi chết cóng ở đằng sau, vừa tiếp xúc với sự ấm áp trên người anh ta, tôi nhẹ nhàng hít thở, dịch người áp sát vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta, có chết cũng không bỏ tay ra.
"Hiện giờ tay của cô nương vẫn còn không nghe theo sự điều khiển của cô nương hay sao?" Thấy tôi cuộn tròn trong lòng mình, còn ôm chặt lấy mình, Nam Cung Vân có vẻ cam chịu.
Tôi gật đầu, làm như vậy là hơi xấu tính, nhưng mặt mũi quan trọng lắm sao? Ít nhất hiện giờ nhờ có nhiệt độ trên người anh ta là quan trọng nhất.
"Trừ phi anh mua áo bông cho tôi, nếu không có đánh chết tôi cũng không buông tay."
Cứ tiếp tục theo hướng bắc của nước Đại Chu sẽ đi tới khu vực biên giới phía Bắc giáp nước Hung Nô, bảy năm trước hai nước từng có một cuộc đại chiến, đến hai quan hệ của hai nước vẫn còn rất căng thẳng, cho nên sự truy đuổi của Dịch Phàm với chúng tôi cũng giảm đi ít nhiều, dù sao ở khu vực biên giới này không phồn hoa ồn ào thì càng ít mang tới những rắc rối cần thiết.
Bởi vì khu vực biên giới mấy năm liên tục có thế cục căng thẳng nên dân cư ở đây rất thưa thớt, thành trấn cũng rất ít, mặc dù gặp được một cái nhưng cũng rất tiêu điều tang thương, vào thị trấn cuối cùng tôi đã mua được một chiếc áo bông, một bộ võ phục màu đen, một con ngựa gầy còm. Nam Cung Vân đối với tôi cũng không keo kiệt quá, điểm này thì tôi ghi nhận, đồng hành với một người hào phóng đương nhiên có cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi.
Trong lòng tôi cũng hơi nghi ngờ, không giống như thái độ thù địch của Nam Cung Vân lúc đầu cứu tôi, vì sao lại cứu tôi, không sợ những rắc rối nếu mang theo tôi chạy trốn hay sao? Bản thân tôi cũng không muốn cứ bị truy đuổi như thế. Nhưng hàng ngày đi cùng Nam Cung Vân, sự mạo hiểm đã kích thích thần kinh của tôi, tôi cảm thấy mình càng lúc càng thích thú.
Buổi tối, chúng tôi vẫn tiếp tục nghỉ ở bên ngoài, ngồi cạnh đống lửa nhưng không được ngồi gần quá, nếu không thì đồ nướng kia không phải là hai con gà rừng mà sẽ là tôi. Ngồi được một lúc, vẫn cảm giác sau lưng lành lạnh, vì thế tôi xoay người sang hướng khác. Mặc trên người mình bộ võ phục màu đen, tôi hơi không hài lòng lắm, lúc đầu tôi muốn mua là bộ màu trắng, màu đen nhìn quá lạnh lùng, quá nặng nề, không thích hợp với tôi, nhưng tiền không phải của mình, giở thủ đoạn ra thì không hay cho lắm, nên cũng không dám tự quyết, sợ rằng Nam Cung Vân sẽ không đồng ý cho mình mua nữa, tôi tin chắc anh ta sẽ làm điều đó. Thật sự tôi không thể hiểu nổi thích khách gì gì đó cứ phải lúc nào cũng mặc trang phục màu đen, hình như sợ người khác không biết mình là thích khách hay sao.
Nam Cung Vân lạnh lùng nhìn tôi ngồi bên đống lửa chuyển tới chuyển lui, sau đó lại nhìn quần áo trên người bĩu môi, rồi lại nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Cô nương nhìn gì vậy? Làm ta ngồi cũng không yên, y phục có vấn đề gì sao?"
Tôi ngang bướng nhìn Nam Cung Vân, mấy ngày nay tôi đã không còn sợ anh ta nữa, những người là thích khách như anh ta, lúc đầu nhìn bề ngoài có vẻ rất lạnh lùng, nhưng nội tâm thường là rất mềm yếu, cái hay ở chỗ là so với người cao quý kia thì đơn giản hơn rất nhiều.
"Vì sao thích khách như anh cứ thích mặc trang phục màu đen vậy?" Tôi hỏi.
Nam Cung Vân cười nhạt, cảm thấy tôi vô cùng ngây thơ, nói: "Vì để che giấu mình rất tốt, như vậy mới không bị phát hiện, mới có thể đột kích thành công."
Tôi khẽ cười, lắc đầu nói: "sai rồi, ngày nào anh cũng mặc trang phục màu đen là chủ nghĩa giáo điều, là bảo thủ không chịu thay đổi, buổi tối mặc trang phục màu đen thì đúng là che dấu mình rất tốt, nhưng hiện giờ với hoàn cảnh của chúng ta, khắp nơi đều là màu trắng, còn anh lại mặc trang phục màu đen, liếc mắt một cái sẽ bị phát hiện ra ngay, lần sau anh nên mặc đồ màu trắng, tốt nhất là cả áo khoác màu trắng, như vậy khi anh ẩn náu trên mặt đất cũng không bị ai phát hiện ra."
Tôi chậm rãi nói, Nam Cung Vân kinh ngạc nhìn tôi, chắc cũng không hiểu tôi nói "chủ nghĩa giáo điều" là ý gì, tôi lười giảng thích cho anh ta, tiếp tục khoe khoang, "Nói một cách đơn giản, việc che giấu bình thường đơn giản nhất là phương pháp dùng màu sắc giống nhau để tự vệ, có hai loại màu sắc tự vệ, màu sắc tự vệ chính là sử dụng hình dáng bản thân mình cho giống hoàn cảnh chung quanh, màu sắc tự vệ còn lại là dùng màu da của mình để thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, những loại động vật nhỏ thường dùng để tự bảo vệ mình tránh khỏi sự săn mồi của động vật lớn hơn...Cho nên nếu anh muốn che giấu mình, lúc ở trong rừng nên chọn quần áo có màu sắc của cỏ cây xung quanh, nếu ở cánh đồng hoang vu, quần áo nên mặc là màu cỏ dại..."
Nam Cung Vân nghe tôi nói xong, mặc dù có vài câu anh ta không hiểu nhưng cũng đại khái hiểu toàn bộ ý nghĩa lời tôi nói, ánh mắt toát lên vẻ thú vị, trong lòng tôi thì rất đắc ý, giờ nói cho anh ta biết về vấn đề dùng màu sắc tự vệ, bổn cô nương đây vô cùng hiểu biết đấy! Tốt xấu gì tôi cũng đã học mười mấy năm rồi, cái gì mà chưa từng học qua chứ?
Không đợi tôi đang rất đắc ý, Nam Cung Vân thái độ khinh thường, hỏi: "Vậy lần đầu tiên cô nương gặp at liền giả chết cũng coi như là một loại thủ đoạn tự bảo vệ à?"
Tôi đỏ mặt, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Đột nhiên Nam Cung Vân cầm chiếc cốc ném cho tôi, muốn tôi uống rượu sao? Nhìn cách anh ta ném cốc, tôi tức khí cầm cốc ném trở lại cho anh ta, lạnh lùng nói: "Tôi không uống rượu, rượu gây loạn tính."
Nam Cung Vân liếc tôi một cái, rồi không để ý tới tôi, tự mình uống một mình, tôi thấy vậy càng tức giận, đùng đùng bước tới anh ta cướp lấy cốc rượu trên tay anh ta há miệng uống một ngụm rất to, rượu mạnh quá, tôi ho rũ rượi, cảm nhận được luồng nhiệt nóng đốt cháy dạ dày. Nước mắt chảy ra ràn rụa. Nam Cung Vân cười thành tiếng, cầm lấy cốc rượu tiếp tục uống, rồi lại mỉm cười.
Màn đêm tối đen, tuyết trắng nhạt, gió lạnh thấu xương, ngọn lửa cháy hừng hực, tôi ngồi bên cạnh con người thần bí là Nam Cung Vân, tất cả như không là thật, thật không thể hiểu được, một sự hăng hái khí thế trào dâng trong lòng, chẳng khác gì mình đang là hiệp khách tiếu ngạo giang hồ, đang lưu lạc nơi này trong trốn giang hồ.
Nam Cung Vân ngồi nhắm mắt lại, lưng vẫn thẳng tắp, không biết đã ngủ hay chưa, mấy ngày nay anh ta đều ngủ như vậy, tôi đã ngủ trước khi anh ta ngồi ngủ, lúc tôi tỉnh anh ta vẫn ngồi ngủ như vậy, tôi mới hiểu thì ra từ trước đến nay anh ta vẫn hay ngồi ngủ kiểu này. Kiếm của anh ta đặt ngay bên người, tôi thấy tò mò, rón rén bước tới, tay chưa chạm được vào chuôi kiếm thì anh ta đã mở mắt.
Tôi xấu hổ cười cười, nói: "Tôi chỉ muốn xem, không có ý gì khác.'
Nam Cung Vân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, mắt sáng như đuốc, chân tay tôi luống cuống đứng lên, dù sao cũng phải tìm cho mình một lý do chính đáng, vì thế tôi cười hì hì nói: "Tôi biết múa kiếm đấy, anh xem nhé, tôi tập luyện để tốt cho sức khỏe." Nói xong tôi liền cầm lấy thanh kiếm, Nam Cung Vân không ngăn cản.
Kiếm cầm trong tay có cảm giác thật khác, là giống cảm giác của một hiệp khách, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí tràn trề, kiếm tốt! Tuy rằng tôi không hiểu gì về kiếm lắm, nhưng hàn khí từ thanh kiếm này toát ra làm tôi không nói nên lời, có lẽ thanh kiếm này đã nhuốm không ít máu tươi rồi.
Quét kiếm một vòng, tôi sử dụng bộ kiếm pháp do Trầm Triệu Thiên dạy, càng lúc càng thuần thục, động tác càng lúc càng nhanh, kiếm quang bao phủ khắp người, kiếm khí chạm vào tuyết bay phấp phới lên người trông rất đẹp mắt, trong lòng tôi khí khái ngút trời, liền buột miệng hát:
"Ta và kiếm cùng nhau rong ruổi, yêu và hận nào có nghĩa gì.
Một kiếm chém trời cao, đúng sai cũng vậy mà thôi
Ta say dưới ánh trăng, ân oán chỉ là hư không.
Tỉnh giấc mộng, mọi sống chết cũng trở nên vô nghĩa.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng, hận không thể gặp lại.
Yêu cũng vội mà hận cũng vội, tất cả đều bay theo gió.
Cười một tiếng, thở dài một tiếng, vui vẻ cả đời đau thương cả đời.
Ai là người cùng ta sinh tử.
Khóc trong lòng, buồn vui ông trời trêu trọc.
Ta cười như điên, đất trời vần vũ."
......
Vừa hát vừa múa kiếm, mồ hôi túa ra, tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán, quay người nhìn Nam Cung Vân, anh ta đứng lên từ lúc nào, ánh mắt thâm trầm lóe sáng, kinh ngạc, đề phòng, oán hận, rồi như có chút tán thưởng.
Tôi vui sướng nhìn anh ta, chờ đợi, chờ một câu khen ngợi từ anh ta. Đột nhiên cổ tay đau buốt, kiếm đã bị Nam Cung Vân đoạt đi, cổ tay đang bị anh ta nắm chặt, tôi đau đến mức hét lên, nghe Nam Cung Vân quát: "Cô nương và Trầm Triệu Thiên có quan hệ gì?"
Tôi và Trầm Triệu Thiên có quan hệ gì? Chúng tôi thì có thể có quan hệ gì chứ? Nhiều lắm thì là bạn bè thôi. Nam Cung Vân vặn cổ tay tôi, tôi tức giận: "Bạn bè, được chưa?"
"Bằng hữu?" Nam Cung Vân cười nhạt, đương nhiên là không tin tôi rồi, "Bộ kiếm pháp này là do hắn dạy phải không?"
"Đúng vậy, Trầm Triệu Thiên nói luyện kiếm có thể rèn luyện sức khỏe, để tôi khỏi cả ngày đi phơi nắng." Tôi tức giận, tên này đúng là vui buồn thất thường, tôi làm gì anh ta mà anh ta trở mặt với tôi nhanh như vậy. Cho dù anh ta và Trầm Triệu Thiên có đối đầu với nhau, thì cũng không cần đối xử với tôi như vậy chứ, tôi có đắc tội gì với anh ta đâu.
"Luyện kiếm pháp để rèn luyện sức khỏe?" Nam Cung Vân nghi ngờ, mà lại là bộ kiếm pháp này sao? Tôi đang bực tức, liền cảm giác một luồng khí từ chỗ cổ tay anh ta nắm đi vào trong người tôi, theo cánh tay đi lên, ngứa ngáy khó chịu, anh ta đang làm gì vậy? Sao còn không tin lời tôi nói chứ, lại còn dùng cách này để tra tấn tôi? Lửa giận bừng bừng, tôi mắng: "Tên khốn khiếp này, muốn tin hay không thì cũng không cần phải tra tấn tôi, cùng lắm thì một kiếm giết chết tôi đi."
Thấy tôi mắng mình, Nam Cung Vân cũng không thèm để ý, vẫn nắm chặt cổ tay tôi cho đến khi luồng khí trong người từ từ biến mất rồi mới buông tay ra, sắc mặt cũng đã dịu đi. Tôi cúi xuống xem thấy cổ tay tím bầm một vòng, trong lòng tức tối, để xem anh ta có dám không cho tôi tiền mua vòng tay không, nhìn cổ tay mình có một cái "vòng tay" tím đen như vậy, tôi càng nghĩ càng tức, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Nam Cung Vân thấy tôi đột nhiên thay đổi nét mặt chuyển sang tươi cười, liền ngẩn ra, định mở miệng, tôi ngăn lại, nói với giọng vô cùng chân thành: "Không cần phải giải thích, tôi biết anh không cố tình, tôi không trách anh, có trách thì tôi cũng tự trách mình trước là đã không giải thích rõ ràng. Bộ kiếm pháp này là Trầm Triệu Thiên dạy cho tôi, nói là nó không có uy lực gì, chỉ để rèn luyện sức khỏe thôi. Tôi không nghĩ là giấu anh, chỉ là anh chưa từng hỏi tôi mà thôi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Vân, theo khoa học nghiên cứu, lúc người đang nói dối, ánh mắt sẽ nhìn lung tung, cho nên, nếu muốn cho người khác thấy sự chân thành của mình, vậy thì không cần nhìn chỗ khác mà nhìn thẳng vào mắt người đó. Ánh mắt Nam Cung Vân dịu đi, dường như cũng cảm thấy phản ứng của mình lúc nãy có hơi kích động, mắt nhìn tôi như muốn xin lỗi. Tôi cười thầm, tôi muốn anh ta phải thấy áy náy vì tôi.
Tôi nhè nhẹ kéo tay Nam Cung Vân, anh ta muốn tránh, nhưng rồi lại do dự mặc cho tôi kéo tay lại, buồn cười quá, mặt Nam Cung Vân đỏ bừng, chẳng lẽ đại ca này chưa từng được cô gái nào cầm tay? Tôi cười thầm, nhưng lại tỏ ra rất oan ức, nói: "Anh không hỏi gì đã động thủ như vậy, anh nhìn đi, tay của anh thô ráp sần sùi cầm lấy tay tôi như vậy, tôi làm sao chịu nổi chứ?
Nói xong liền đưa tay ra cho Nam Cung Vân nhìn, cho anh ta nhìn thấy tác phẩm "vòng tay" do anh ta tạo nên, Nam Cung Vân có vẻ hối hận nhưng không hề giải thích, quay mặt đi không thèm nhìn.
Tôi kéo tay Nam Cung Vân lại rồi đưa lên miệng cắn nhè nhẹ vào cổ tay Nam Cung Vân, cả người Nam Cung Vân run lên, quay lại ngạc nhiên nhìn tôi, mặt lại đỏ như trái táo, tôi nhìn Nam Cung Vân, cười thầm, sau đó lại há miệng cắn thật mạnh vào cổ tay Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân kêu lên một tiếng, dùng sức kéo tay lại, tôi nhả tay ra, nhìn cổ tay chảy máu, ngẩng lên thấy Nam Cung Vân đang bừng tức giận, tôi đắc ý nói: "Huề nhau, như vậy là xong nhé." Rồi không thèm để ý tới Nam Cung Vân, tôi bước tới bên đống lửa, dựa vào cây đại thụ, choàng áo khoác vào người, chỉ trong chốc lát, tôi đã ngủ say.
Sáng sớm tỉnh dậy, bầu trời rộng lớn, áo choàng phủ kín mít trên người, còn thêm cả áo choàng của Nam Cung Vân, trong lòng tôi thấy ấm áp, người đàn ông này coi như đã đạt đến một trình độ nào đó!
Đứng dậy vặn thắt lưng, ngủ như vậy thật mệt, vặn lưng mấy cái, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Nam Cung Vân đâu, anh ta đi đâu vậy? Bỏ tôi rồi chạy mất sao? Không đúng, anh ta rất quý con "Ngự phong", nó đang đứng cách tôi không xa, phía sau gốc cây có tiếng động, tôi thò đầu nhìn ra sau, suýt nữa thì thổ huyết, một người đàn ông cách đó không xa đang dùng tuyết để lau người, bờ vai thẳng, cơ bắp rắn chắc, eo nhỏ gọn, chắc là giỏi bơi lội, trên người không có vết sẹo nào, cái mông chắc mẩy, đôi chân dài thẳng tắp, da màu bánh mật, do lau người bằng tuyết nên đỏ ửng, dưới ánh mặt trời lại lấp lánh một màu vàng rực....
Đây chẳng phải là Nam Cung Vân thì là ai!
Trời! Tôi phụt máu mũi, không cần sáng sớm đã gây kích thích cho tôi như thế chứ? Hình ảnh rực rỡ sống động kích thích khiến tôi không chịu nổi. Không được nhìn, không được nhìn, nhìn là sẽ bị đau mắt đó. Tự mình nói không được nhìn, rồi luyến tiếc rời mắt nhìn đi chỗ khác, trong đầu đang tranh đấu kịch liệt thì một nắm tuyết ném vào đầu tôi.
Chờ tôi lau hết tuyết dính trên mặt, Nam Cung Vân đã mặc xong quần áo bước tới. Thấy trên mặt tôi vẫn còn dính tuyết ẩm ướt, Nam Cung Vân nhướng mắt lên, châm chọc nói: "Cô nương thật sự không biết ngượng ngùng gì cả hay sao? Lại còn cố nhìn lén nam nhân nữa."
Tôi đỏ bừng mặt, bướng bỉnh nói: "Có anh là người không biết xấu hổ thì có, ban ngày ban mặt cởi hết quần áo cho người khác nhìn, ý tôi nói là, người cởi hết quần áo là anh, không phải tôi, có gì tôi phải xấu hổ." Muốn tôi ngượng chết ư? Hắc hắc, anh còn thua xa.
Nam Cung Vân tức giận nhìn tôi, sau đó không để ý đến tôi nữa. Vài lần tôi tìm cách nói chuyện, anh ta cũng lạnh lùng không thèm trả lời, thử vài lần như vậy, tôi tức không thèm nói nữa, hai người im lặng ăn lương khô, lên ngựa, tiếp tục đi về hướng Bắc.
Trên đường đi, mỗi khi nhìn Nam Cung Vân, trong đầu tôi lại hiện ra cảnh đó, trong lòng tôi thấy mơ hồ, hình như mình hơi háo sắc thì phải? Cứ thích nhìn anh ta trần truồng như vậy không phải sao? Làm như mình chưa từng thấy. Trên người cũng thấy bẩn bẩn, từ lúc trốn khỏi biệt viện của Dịch Phàm tôi chưa từng tắm lần nào, tính ra đã hơn mười ngày rồi, tự mình còn ngửi thấy mùi hôi trên người mình, không được, hôm nay bất kể thế nào cũng phải nghỉ trọ, tốt xấu gì cũng phải được tắm một cái.
Tôi liền gọi Nam Cung Vân, anh ta dừng lại quay sang nhìn tôi, vẻ mất kiên nhẫn, thái độ kia có thể hiểu là: "Người đâu mà lắm chuyện như vậy."
"Nói cái gì thì hôm nay tôi cũng phải tắm một cái, đánh chết tôi cũng phải tắm." Tôi kiên định nói.
Chạng vạng, chúng tôi không nghỉ ở ngoài nữa, cuối cùng tôi cũng được nghỉ trong khách điếm.
Ngâm mình trong làn nước ấm, tôi thoải mái rên thành tiếng, thoải mái quá, dễ chịu quá. Đang lúc say sưa nhất thì tiếng Nam Cung Vân lạnh lùng bên ngoài: "Tắm thì tắm,. còn rên rỉ làm gì?"
Tôi xem thường Nam Cung Vân, tắm là việc vô cùng hưởng thụ, nhất là lúc mình đã lâu rồi chưa được tắm nữa, còn làm ra vẻ ta đây làm phiền người khác.
"Là ai nói thấy xấu hổ nhỉ? Sao người ở thời đại này lúc cô nương tắm rửa, có người lại ngồi bên cạnh là không biết có ý gì?" Tôi trêu.
Sau tấm bình phong Nam Cung Vân không trả lời. Hừ! Mỗi lần nói xong thì anh ta lại làm ra vẻ lạnh lùng.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng phát hiện ra Nam Cung Vân cũng là người có lương tâm, đồng ý cho tôi vào trọ ở khách điếm, lại còn cho người chuẩn bị cho tôi một bồn nước tắm rất to, tôi thật sự cảm kích Nam Cung Vân, tuy rằng bề ngoài anh ta có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trong lòng anh ta lại không như vậy, đang muốn lên tiếng khen ngợi anh ta vài ba câu, không ngờ lúc người ta đem nước tắm vào, anh ta còn chẳng có ý ra ngoài, tôi lựa lời nói cho anh ta biết tôi cần phải tắm, mời anh ta ra ngoài nhờ, anh ta chẳng nói câu nào ra ngoài giường ngồi phịch xuống, làm cho người muốn tắm như tôi dở khóc dở mếu.
Một bên là thùng nước to đang bốc hơi, một bên là một tảng băng Nam Cung Vân, tôi do dự nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi sức hấp dẫn của làn nước ấm, tôi đem tấm bình phong chắn ở giữa, sau đó căn răng bước vào thùng nước lớn.
Thật ra Nam Cung Vân cũng không có hành động gì, chỉ là ngồi trên giường nghỉ ngơi, tôi còn đang tập trung tinh thần cho việc tắm rửa thì anh ta lại buông một câu như vậy, làm tôi mất hứng quá. Tôi thích rên rỉ đấy, anh quản được tôi à? Tôi còn cố tình trêu anh nữa đây, vì thế tôi cố tình tắm gây tiếng động thật to, rồi vừa tắm vừa hát bài hát của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên.
"Tôi yêu tắm rửa, rùa con ngã xuống nước, lạp lạp lạp lạp,
Cẩn thận bọ chó, thật nhiều phao, lạp lạp lạp, tàu ngầm cầu nguyện
.....
Tôi ra sức hất nước rồi chà sát thật mạnh lên người, lên cánh tay.
Tôi ra sức hất nước chà sát thật mạnh vào thùng nước tắm.
Đang đắc ý hát hò, chợt nghe Nam Cung Vân hét một tiếng: "Xuống dưới.", "hự" một tiếng, không biết vật gì đó từ nóc nhà rơi xuống, đồng thời một chiếc chăn từ trên giường bay tới chùm vào đầu tôi kín mít.
Tôi ngất, Nam Cung Vân làm trò gì vậy?
Trên nóc nhà vang lên một tiếng cười, một giọng nói thanh thoát: "Nam Cung thiếu gia có hứng thú quá. Người ta đến là vì huynh, sao mà hung dữ vậy?"