CHƯƠNG 35: HY VỌNG
Nam Cung Vân đã đứng lên, còn Mai Tốn Tuyết thì nằm im dưới chân anh.
Nam Cung Vân thấy vẻ kinh ngạc của tôi, bèn đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo tôi đừng lên tiếng, tôi vội chụp tay lên miệng, thấy Nam Cung Vân nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người Mai Tốn Tuyết, rồi thì thầm: "Mai Tốn Tuyết, ngươi quá khinh thường Nam Cung Vân ta, ngươi cho là ngươi cắt đứt mấy kinh mạch của ta là yên tâm rồi ư?"
Vẻ mặt Mai Tốn Tuyết vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể thốt thành lời, có lẽ Nam Cung Vân đã điểm á huyệt của anh ta rồi.
Tôi sợ đến cứng đờ cả người, cứ ngây ra một chỗ, cho đến khi Nam Cung Vân nhìn tôi cười, tôi mới phản ứng lao tới bên Nam Cung Vân, hai tay vòng lên ôm cổ anh, áp đầu vào ngực anh, khóc không thành tiếng, "Ôi, Nam Cung Vân, cám ơn trời đất, anh không sao rồi."
Nam Cung Vân ôm chặt lấy tôi đến nghẹt thở, rất lâu sau anh mới buông tôi ra, thì thào bên tai tôi: "chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây rồi nói sau."
Tôi quay lại nhìn Mai Tốn Tuyết đã bị điểm huyệt nằm dưới đất, muốn bước đến tát cho anh ta vài cái tát, tay vừa giơ lên đã bị Nam Cung Vân từ đằng sau bắt lây, "Đừng đánh hắn, cẩn thận bên ngoài, công phu của Phùng Phú cũng khá cao, chúng ta cần phải giải quyết hắn ta trước."
Nam Cung Vân bước tới chỗ Mai Tốn Tuyết, nói khẽ: "Ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi gọi Phùng Phú vào đây."
Mai Tốn Tuyết cười nhạt, ngẩng cao đầu lên, kiêu ngạo.
Ánh mắt Nam Cung Vân tóe lửa, nhanh tay điểm huyệt dưới thắt lưng Mai Tốn Tuyết, vài giây sau thấy sắc mặt mai Tốn Tuyết trở nên tái nhợt, lông mày nhíu chặt lại, trán đẫm mồ hôi, chắc là vô cùng đau đớn, nhưng anh ta cũng rất ngang ngược không chịu khuất phục, cắn chặt môi đến bật máu, căm hận nhìn Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân nhíu mày, tay định giơ lên, tôi nhẹ nhàng kéo tay Nam Cung Vân lại, "Không cần đâu, em có cách rồi." Nói xong nhìn Mai Tốn Tuyết cười, lấy tay nắm nhẹ cuống họng, cao giọng nói: "Phùng Phú, cho hạ nhân lui xuống hết đi, bên ngoài chỉ cần một mình ngươi hầu hạ là đủ rồi."
Giọng nói vừa thốt ra, Nam Cung Vân và Mai Tốn Tuyết đều sững sờ, vẻ mặt Nam Cung Vân là vui mừng, Mai Tốn Tuyết thì hoảng sợ, giọng nói đó giống giọng nói của Mai Tốn Tuyết đến tám chín phần.
Tôi nhìn Nam Cung Vân cười đắc ý, hắc hắc, chắc không ngờ tôi có tài này phải không, chẳng phải ban đầu tôi đến thời đại này là cải nam trang hay sao, bắt chước giọng nói của đàn ông đối với tôi là chuyện nhỏ như con thỏ, huống chi là bắt chước giọng nói của Mai Tốn Tuyết có phong cách không khác gì phụ nữ.
Phùng Phú vâng dạ ở bên ngoài, một loạt tiếng bước chân vang lên, một lát sau bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Nam Cung Vân lặng lẽ đi tới cửa dùng kinh công nhảy lên xà ngang, ẩn thân ở đó, rồi ra hiệu cho tôi gọi Phùng Phú vào, không hổ là một thích khách, người bình thường khi có nghi ngờ chuyện xảy ra trong phòng, lúc bước vào thì vị trí đề phòng chính là sau cánh cửa, không ai nghĩ đến kẻ địch sẽ giấu mình trên trần nhà, ngay trên đầu mình.
Trong lòng hồi hộp, tôi nhắm mắt lại để bình tĩnh hơn rồi sau đó bắt chước giọng nói của Mai Tốn Tuyết: "Phùng Phú, ngươi vào đi."
Phùng Phú vừa bước vào được hai bước thì thấy Mai Tốn Tuyết nằm trên mặt đất, giật mình hoảng sợ, chưa kịp phản ứng gì thì Nam Cung Vân đã nhẹ nhàng nhảy xuống dùng hai tay bẻ ngoặt đầu Phùng Phú, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ của Phùng Phú đã bị bẻ gãy, Phùng Phú đáng thương ngay cả tiếng "A" còn chưa kịp thốt ra, khóe miệng đã rỉ máu, Nam Cung Vân buông tay, cả người Phùng Phú mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi tuy biết rõ gọi Phùng Phú vào là để Nam Cung Vân kết liễu tính mạng của ông ta, nhưng tình huống vừa rồi vẫn làm tôi hoảng sợ, vì dù sao hình ảnh đầy máu tanh này thật sự đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến. Nhìn Mai Tốn Tuyết, thấy anh ta không còn giữ được vẻ bình thản như trước nữa, mà trừng trừng nhìn Nam Cung Vân, không biết Nam Cung Vân đã điểm huyệt đạo gì của anh ta mà nhìn anh ta có vẻ như vô cùng đau đớn, môi dưới của Mai Tốn Tuyết hầu như bị cắn nát, máu chảy ròng ròng, mặt tái nhợt như tờ giấy, làm cho khuôn mặt anh ta càng thêm lộng lẫy lạ thường.
Nam Cung Vân lấy kiếm trên người Phùng Phú, chĩa vào ngực Mai Tốn Tuyết, lạnh lùng nói: "Mai Tốn Tuyết, nguơi rất đáng chết, nếu như ta một kiếm giết chết ngươi là quá lợi cho ngươi rồi."
Tôi nói: "Đừng giết anh ta vội, hãy dùng anh ta để đưa chúng ta ra ngoài."
Nam Cung Vân nói: "Không cần hắn thì giờ ta cũng vẫn ra ngoài được."
Tôi tin những lời Nam Cung Vân nói, nhìn anh cười: "Em biết, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không sợ gì cả. Nhưng thủ hạ của bọn họ không ít đâu, sợ là chúng ta vừa ra ngoài đã phải đối mặt với truy binh rồi, giờ vẫn phải giữ lại mạng của Mai Tốn Tuyết, muốn giết thì cũng phải chờ chúng ta ra khỏi sơn trang này rồi tính sau."
Hiện giờ chúng tôi vẫn còn trong hang hổ, Mai Tốn Tuyết vẫn còn giá trị sử dụng, tôi bước đến chỗ Mai Tốn Tuyết, tát cho anh ta một cái, rồi lại tát bên kia một cái, những dấu tay liền xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ta.
Máu đông dính trên miệng Mai Tốn Tuyết, Mai Tốn Tuyết không nói gì, lạnh lùng quay đi khi nhìn thấy tôi.
Tôi nói: "Tôi biết anh sẽ không đồng ý đưa chúng tôi ra ngoài, nhưng tôi đã có cách, tôi muốn cho anh tận mắt chứng kiến bản lĩnh của cô nãi nãi này." Nói xong, tôi quay sang Nam Cung Vân, "Anh giải một số huyệt đạo trên người Mai Tốn Tuyết, để anh ta có thể đi lại như người bình thường là được rồi"
Nam Cung Vân không hỏi nhiều, kéo Mai Tốn Tuyết đứng lên rồi giải mấy huyệt đạo trên người Mai Tốn Tuyết.
Tôi nói: "Nam Cung Vân, anh giúp em cởi áo khoác của Mai Tốn Tuyết ra, em sẽ giả dạng anh ta."
Tôi mặc áo choàng của Mai Tốn Tuyết lên người, may mà thân hình Mai Tốn Tuyết không quá cao to, ngược lại hơi gầy gầy, hơn nữa thân hình của tôi cũng khá cao, mặc trên người cũng không dài quá, không rộng quá, sau đó tôi vấn tóc buộc lên đỉnh đầu gọn lại, tuy không có thuật dịch dung nhưng giờ là buổi tối, nếu không nhìn kỹ thì cũng khá giống Mai Tốn Tuyết.
Tôi lấy váy của tôi mặc lên người Mai Tốn Tuyết, xõa tung tóc anh ta xuống, không cần trang điểm trông anh ta đã rất đẹp rồi, so với việc tôi mặc trang phục nữ giới anh ta còn xinh đẹp hơn nhiều, trên má vẫn còn đỏ ửng do bị đánh nên càng giống hơn. Mai Tốn Tuyết trừng trừng nhìn tôi, khốn khổ không nói thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt muốn giết người nhìn tôi.
Nam Cung Vân cũng không nói lời nào, im lặng đứng một bên nhìn tôi bận rộn, sau khi xong xuôi, tôi ngẩng lên dùng ánh mắt hỏi Nam Cung Vân, anh mới nói: "Như vậy có hơi phiền hà không?"
Tôi gật đầu, nói: "Chỉ có thể dùng văn đấu chứ không thể dùng võ đấu."
Thật sự tôi biết không cần làm như vậy Nam Cung Vân vẫn có thể đưa tôi ra ngoài, nhưng trong lòng tôi không muốn giết thêm người, cái chết của Phùng Phú là bất đắc dĩ, trong sơn trang còn có rất nhiều người khác nữa, tôi không muốn tay Nam Cung Vân nhuốm nhiều máu tanh, bọn họ chết cũng đáng, kể cả Mai Tốn Tuyết cũng vậy, nhưng tôi thật sự không nhẫn tâm giết bọn họ. Tôi biết với sự mềm lòng này có thể sẽ gây tai họa về sau, nhưng thật sự tôi không thể xuống tay được.
Tôi xoay người bước ra ngoài, Nam Cung Vân dìu Mai Tốn Tuyết đang giả dạng tôi đi đằng sau, trong viện quả nhiên không còn người nào, tới cửa viện mới thấy hai thị vệ đứng khoanh tay ở đó, thấy chúng tôi liền khom mình hành lễ.
Sợ bị bọn họ phát hiện ra, tôi quyết định dừng lại, giả giọng Mai Tốn Tuyết cao giọng: "Đi chuẩn bị ngựa, nhớ đem cả ngựa của Nam Cung thiếu hiệp tới cổng lớn." Hai tên thị vệ không hỏi nhiều, vội vàng đi, tôi thở phào, xem ra hàng ngày Mai Tốn Tuyết rất nghiêm khắc, bọn hạ nhân cũng thật nghe lời.
Tôi bước nhanh hướng tới cổng lớn, đi xuyên qua mấy đình viện, dọc đường đi cũng gặp mấy thị nữ, lần nào tim tôi cũng nảy loạn lên, may mắn là bọn họ cũng rất sợ Mai Tốn Tuyết Tốn, chỉ cần nhìn bóng dáng xa xa đã quỳ rạp xuống không dám ngẩng mặt lên, trên đường đi tuy rất kinh tâm động phách nhưng cũng bình an vô sự.
Tới cửa chính, ngựa đã chuẩn bị xong, ngay cả "Ngự phong" cũng đã đứng chờ ở đó, mấy hạ nhân đều đứng cúi đầu. Tôi cắn răng cúi xuống bước nhanh qua, lúc chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên nghe một tiếng kêu nhỏ, hỏng rồi, bị người ta phát hiện rồi sao? Tôi hốt hoảng quay đầu lại nhìn, thấy mấy hạ nhân vẫn đứng yên cúi đầu không nhúc nhích, Nam Cung Vân cũng đã ôm Mai Tốn Tuyết nhảy lên lưng "Ngự Phong."
Tôi cố nén lại nỗi vui mừng như điên, nắm chặt dây cương, hai chân kẹp mạnh một cái, ngựa phi ra ngoài chạy một mạch hơn mười dặm mới đi chậm lại, tim tôi vẫn còn đập mạnh, quay lại xem thấy Nam Cung Vân đang đi theo sau, Ngự phong tuy chở hai người nhưng vẫn rất ổn định.
"Nguy hiểm quá, vừa rồi em tưởng là đã bị phát hiện ra, làm em sợ muốn chết." Tôi lấy tay ôm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nam Cung Vân nhìn tôi, ánh mắt sáng hơn sao trên bầu trời, chậm rãi nói: "Vừa rồi là bị bọn họ phát hiện."
"A" Tôi hét lên, cuống quýt quay đầu lại xem, "Sao anh không nói sớm, đi mau, tí nữa là họ đuổi tới đấy." Nói xong định giục ngựa chạy tiếp, Nam Cung Vân liền giữ dây cương của tôi lại, "Không cần vội, trước hừng đông hôm nay bọn họ sẽ không đuổi theo đâu."
"Vì sao?" Tôi không tin.
"Bởi vì ta đã điểm huyệt bọn chúng, đoán là hai ngày sẽ đứng yên như vậy."
"Anh điểm huyệt họ lúc nào vậy?" Sao tôi lại chẳng biết gì vậy? Rõ ràng là thấy Nam Cung Vân ôm Mai Tốn Tuyết lên ngựa mà.
Nam Cung Vân cười: "Lúc muội cúi đầu bước ra ngoài."
Tôi đỏ mặt, chẳng trách lúc đó nghe thấy một tiếng kêu, còn tưởng bọn họ không phát hiện ra, thì ra là đã bị Nam Cung Vân điểm huyệt rồi. Định hỏi Nam Cung Vân rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao công lực của anh đã khôi phục lại? Chưa kịp mở miệng thì thấy Nam Cung Vân ném Mai Tốn Tuyết xuống dưới đất, Mai Tốn Tuyết rên lên một tiếng.
Nhìn thấy Mai Tốn Tuyết mặc trang phục phụ nữ sắc mặt tái nhợt nằm cuộn tròn trên tuyết, hai mắt nhắm lại, hai hàng lông màu nhíu chặt lại, nhìn chẳng khác gì một cô gái yếu đuối mảnh mai, rõ ràng là trong lòng tôi vô cùng hận anh ta, nhưng tôi lai không thể ra tay giết anh ta.
Tôi nói: "Mai Tốn Tuyết, không biết Điện hạ của anh khi phát hiện ra anh đã để tôi trốn thoát sẽ xử lý anh như nào, tôi sẽ không giết anh, tôi phải giữ lại anh để anh nói cho Điện hạ của anh, nói cho hắn biết tôi không mắc nợ hắn, tôi chính là tôi."
Mai Tốn Tuyết mở to mắt trừng trừng nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ, phẫn nỗ, oán hận. Tôi cười nhạt, rồi không để ý tới anh ta nữa, đưa mắt về phía Nam Cung Vân để hỏi ý kiến.
Nam Cung Vân nhếch miệng, sắc mặt đã trở nên tím đen, trong lòng tôi thấy không yên, anh không hài lòng khi tôi làm như vậy? Nam Cung Vân liếc nhìn tôi một cái, rút kiếm ra, phóng ngựa đến bên Mai Tốn Tuyết, tôi định lên tiếng ngăn lại nhưng đã không kịp. Nam Cung Vân nâng kiếm lên, chỉ nghe "xoẹt, xoẹt" vài tiếng, tôi nhìn Mai Tốn Tuyết, thấy cổ tay, mắt cá chân của anh ta máu chảy cuồn cuộn nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng, trông vô cùng diễm lệ.
Nam Cung Vân không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đi đến bên tôi, ôm tôi vào lòng rồi hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa, Ngự phong lao đi thật nhanh.