Chương 176: Thập diện mai phục.
Khoảng cách ba trăm dặm nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa.
Mặc dù tốc độ tàu cao tốc không tính là quá nhanh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn không tới một khắc đồng hồ liền đi tới một tiểu hạp cốc trên trời ở giữa hai ngọn núi nhỏ, chính là Thanh Phong Hạp theo lời của Diệp Trì, cũng chính là nơi đóng quân của huynh đệ hai người Lữ Tranh Lữ Vanh.
Ở trên trời cao vạn trượng, có thể dễ dàng thấy được phía dưới, mấy trăm đệ tử trẻ tuổi đang mặc trang phục của Ma Vũ Viện đang ra ra vào vào ở tiểu hạp cốc kia, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Phong Liệt dặn dò Diệp Trì một chút khiến cho đầu óc hắn lơ mơ, liền để cho hắn điều khiển tàu cao tốc hướng phía dưới hạ xuống.
-Di? Mau nhìn! Đó là tàu cao tốc?
-Đây là người nào a? Thế nhưng có thể đi tàu cao tốc thay đi bộ!
Ừm? Chiếc Lưu Tinh Phi Chu này ta tựa hồ đã gặp qua! Hình như là của một vị tiền bối họ Nhạc Cương Khí Cảnh của Ma Vũ Viện chúng ta a.
-A? Chẳng lẽ là tiền bối Cương Khí Cảnh hạ xuống nơi đây? Điều này sao có thể? Trong đại hạp cốc này không phải là không để cho cao thủ từ Cương Khí Cảnh trở lên tiến vào sao?
"..."
"..."
Phía dưới vô số đệ tử Ma Vũ Viện thấy một đoàn tàu cao tốc đang hạ xuống, tâm thần không khỏi đại chấn, đồng loạt không chớp mắt nhìn lên bầu trời.
Tất cả mọi người rõ ràng, chỉ dựa vào một đoàn tàu cao tốc, liền đủ để chứng minh người kia tuyệt đối không phải là dạng vô danh tiểu bối.
Khi cách mặt đất khoảng ba năm trượng, dưới đáy Lưu Tinh Phi Chu đột nhiên trượt ra một cánh cửa, sau đó, một đạo thân ảnh cao gầy mau chóng bay ra, ầm ầm rơi xuống đất, chấn động tới mức cả vùng đất cũng khe khẽ rung động.
Mọi người đều ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy kia là một gã thiếu niên mặt mũi tuấn tú, vóc người cao to, khí chất bất phàm, mang trên mặt thần sắc lạnh nhạt không sợ hãi, đang mặc một bộ trang phục hạch tâm đệ tử của Ám Vũ Viện, phía sau chín hư ảnh Ma Long uốn lượn gầm thét thoáng một cái rồi biến mất.
-Tiểu tử này là người nào a? Mới Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên đã dám từ trời cao năm mươi trượng hạ xuống? Cũng không sợ ngã chết sao!
-Hư ——, người ta là ngồi tàu cao tốc tới, tất nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra!
-Kia —— đó là Phong Liệt! Kẻ điên kia tới Thanh Phong Hạp của chúng ta làm gì? Chúng ta tựa hồ cũng không trêu chọc đến địa bàn Thanh Thạch Sơn của hắn a?
-Phong Liệt? Hắn chính là kẻ điên phế đi Triệu Đống, đánh bại Long Khuynh Vân? Hắn vẫn sống tốt như vậy? Hơn nữa còn có một đoàn tàu cao tốc để bay trên trời a? Ta kháo! Có còn thiên lý hay không! Ma Vũ Viện của chúng ta lúc nào đã đến trình độ bị Ám Vũ Viện khi dễ?
"..."
Sau khi một vài đệ tử nhận ra Phong Liệt, trong lòng không khỏi run lên, mấy tháng nay, cái tên mà trong tai mọi người nghe được nhiều nhất chính là Phong Liệt, sự kiện phát sinh ở trên người hắn một lần so với một lần đều rung động, cơ hồ vô cùng kì diệu.
Người có tên, cây có bóng.
Lúc này thấy bản thân Phong Liệt đến đứng ở trước mắt, một đám đệ tử lúc bình thường lớn lối không kềm chế được ở Ma Vũ Viện bất giác lúc này cũng thấp hơn một bậc, hơi lui ra chút ít, nhưng ngoài miệng cũng là nhỏ giọng chê bai.
Phong Liệt khẽ cau mày, hắn chậm rãi đánh giá địa hình Thanh Phong Hạp một chút, trong mắt khe khẽ hiện lên một tia phân vân, nhưng ngay sau đó, hắn không khỏi bật cười lớn, hy vọng là chính mình nghĩ nhiều.
Ngươi đi thông báo với Lữ Tranh Lữ Vanh một tiếng, Phong Liệt đã tới để đòi lại một nữ đệ tử của Ám Vũ Viện.
Phong Liệt chỉ vào một gã đệ tử cách mình gần nhất, không nghi ngờ gì nữa quát khẽ.
-Ta —— ta?
Tên đệ tử kia thân hình khẽ run lên, nhìn hai bên một chút, phát hiện ngón tay Phong Liệt đích xác là chỉ chính mình, hắn lúc trước còn đang nhỏ giọng giễu cợt, nhưng giờ phút này bị Phong Liệt nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng lại là một trận sợ hãi, không tự chủ được đáp lại, đàng hoàng chạy vào bên trong.
Thật ra thì, lúc này sớm đã có người chạy vào hồi báo Lữ Tranh Lữ Vanh.
Phong Liệt chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Tiểu hạp cốc này không lớn, chỉ có phương viên mấy trăm dặm, có ba mặt núi vây quanh, cũng có đại thụ chọc trời sinh trưởng xanh um tươi tốt, một mảnh sinh cơ dạt dào, vẻn vẹn chỉ có một cửa ra vào không lớn lắm, cũng là một địa phương tốt dễ thủ khó công.
Chỉ trong chốc lát, một gã thiếu niên đang mặc trang phục hạch tâm đệ tử của Ma Vũ Viện đi ra từ trong vòng vây của mấy tên đệ tử khác, ngạo nghễ nhìn Phong Liệt liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
-Ngươi chính là Phong Liệt?
-Không sai.
Phong Liệt thản nhiên nói.
-Đi theo ta, hai vị Lữ sư huynh nhà ta cho ngươi đi vào gặp.
Thiếu niên kia ưỡn người nghiêm mặt nói một câu, sau đó liền phối hợp dẫn đường đi vào trong, thể hiện bộ dạng chẳng thèm ngó tới Phong Liệt.
Chỉ bất quá, Phong Liệt lại tỉ mỉ quan sát, tên kia lúc đi lại thân thể rất căng thẳng, rõ ràng không bằng biểu hiện lạnh nhạt thể hiện ra bên ngoài a.
Phong Liệt trong lòng không khỏi lạnh lẻo, nhìn dáng dấp thật là có chút giống với con mèo a.
Bất quá, thực lực đại lớn hắn cũng là không sợ chút nào, cười lạnh một chút, liền chậm rãi đi theo.
Dần dần đi sâu vào bên trong, Phong Liệt không ngừng phát hiện một vài đệ tử bình thường lần lượt chạy về phía ngoài cốc, lúc đi ngang qua người hắn, đều quăng cho hắn những ánh mắt cổ quái có thêm một tia đồng tình.
-Hừ hừ, đây là thanh tràng sao? Có ý tứ! Lã thị song hùng? Lão tử muốn xem các ngươi có bao nhiêu khả năng!
Khóe miệng Phong Liệt không khỏi giương lên một tia cười lạnh nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt theo thiếu niên kia đi tới trung tâm của hạp cốc, đó là một mảnh đất rộng rãi bằng phẳng, giống như là một quảng trường đơn sơ.
Chung quanh lại bày biện một ít thiết bị phòng ngự, hẳn là phòng ngự bị bầy thú tập kích. Tận cùng bên trong là một trướng bồng cao lớn, xem ra đệ tử Ma Vũ Viện chuẩn bị vô cùng đầy đủ a.
Lúc đi tới giữa quảng trường, tên thiếu niên kia xoay người lại, hừ lạnh nói:
-Ngươi ở đây chờ đi, ta đi bẩm báo Lữ sư huynh!
Phong Liệt cũng lười không chấp nhặt cùng hắn, làm như không nghe thấy gì, đánh giá địa hình chung quanh.
Cái hạp cốc này dựa vào ba mặt núi, vách núi dựng đứng như gọt, ít nhất cũng phải cao tới trăm trượng, ngoại trừ một cửa ra vào nho nhỏ ở bên ngoài kia, quả thực có thể nói là tuyệt địa, khiến cho Phong Liệt âm thầm cau mày.
Mà sau một khắc, khi tên thiếu niên kia tiến vào nơi sâu nhất trong trướng bồng kia, trong thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, yên lặng tới mức đáng sợ, trong không khí tràn ngập một cỗ áp lực.
Phong Liệt dù bận vẫn ung dung sửa sang áo, hướng bên trong quát một tiếng:
-Lữ Tranh Lữ Vanh, có bản lãnh gì thì sử dụng cả đi! Bất quá, hy vọng trước khi các ngươi giải quyết cùng Phong mỗ, tốt nhất không nên đụng vào Lạc Tiểu Thanh, nếu không, ta cho tất cả các ngươi rập khuôn theo Triệu Đống!
-Hừ! Phong Liệt, ngươi trước tiên hãy chiếu cố tốt cho bản thân mình thì hơn.
Theo một tiếng hừ lạnh oán giận vang lên, một gã thiếu niên sắc mặt âm tà đi ra từ trong trướng bồng.
Phong Liệt trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, thiếu niên này không là người khác, dĩ nhiên lại là Nhạc Đông Thần đang thiếu chính mình mười vạn long tinh!