Chương 515-516 : Uy áp
Nhóm dịch: Black
Lúc mọi người ở đây liên tục nghị luận, đột nhiên, chỉ thấy "Oanh" một chút, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông thẳng lên trời từ trên người Phong Liệt lan ra.
Cỗ uy áp này thậm chí so sánh với đám người Thiên Hoang Tán Nhân, Hùng Bá Thiên cộng dồn lại cũng mạnh hơn, làm tâm thần của mấy vạn người tại chỗ giống như đang ở trong thuyền nhỏ gặp phải cuồng phong sóng lớn, bấp bênh.
Mà giờ khắc này, mười mấy tên đệ tử của các đại phái che ở trước người Phong Liệt kia tâm thần lại càng chấn động mãnh liệt, kinh hãi muốn chết, "Phù phù phù phù" quỳ đầy đất.
Ngay cả bọn người Sở Huyền, Sở Hóa Long, Chiến Thiên Ma Vương sắc mặt không khỏi đại biến, kinh nghi bất định nhìn Phong Liệt, trong lòng âm thầm suy đoán lai lịch của người này.
-Cạc cạc cạc dát! Lão tổ ta hôm nay tâm tình không tệ, không chấp nhặt với các ngươi mấy con thỏ nhỏ chết này, cạc cạc cạc!
Phong Liệt cạc cạc cười quái dị mấy tiếng, học đủ lão quái vật cường điệu, chắp hai tay sau lưng nghênh ngang đi tới cấm chế.
Quả nhiên, bọn người Sở Hóa Long bị mấy lão quái vật đả kích tới sợ, mặc dù tên "Tuyệt thế cao nhân" trước mắt này tựa hồ cùng hắn có thể biết một chút cường giả bất thế không giống, nhưng giờ phút này bị uy áp chí cường của Phong Liệt chấn nhiếp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai dám can thiệp vào.
Bất quá, trước khi Phong Liệt sắp đi tới cấm chế, lại vẫn là bị chặn đường.
Người này không phải người nào khác, dĩ nhiên là Mộc Thiên Tình đang oanh kích cấm chế lúc trước.
Mộc Thiên Tình thật ra thì cũng không cố ý chặn Phong Liệt lại, chẳng qua là bị uy áp của Phong Liệt chấn nhiếp, ngây ngốc ngẩn người tại chỗ, một đôi mắt đẹp ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn về vị"Cao nhân" đang đi tới gần mình, thế nhưng đã quên nhường đường.
Phong Liệt không khỏi khẽ cau mày, cô nàng này thế nhưng vừa lúc ngăn chặn đường đi của mình, không phải muốn cho tuyệt thế cao nhân biết rằng phải đi đường vòng chứ? Điều này tựa hồ không thích hợp a?
Trong lòng hơi suy nghĩ một chút, hắn cước bộ không ngừng đi tới trước người Mộc Thiên Tình.
Sau một khắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Liệt khinh bạc cười quái dị một tiếng, nhưng ngay sau đó động một cái lột khăn che mặt của Mộc Thiên Tình xuống, đồng thời thuận tay sờ soạng một cái trên gương mặt như ngọc không chút tỳ vết nào của giai nhân kia.
-Ừm, xúc cảm không tệ.
-A!
Vừa bị sờ, Mộc Thiên Tình cũng phục hồi tinh thần lại, nàng nhất thời kinh hô một tiếng, bụm mặt hơi lui về sau một bước, khiếp sợ nhìn Phong Liệt.
-Di? Tiểu nha đầu thật xinh đẹp! Ngươi ngăn trở đường của lão tổ ta, chẳng lẽ là muốn làm nha đầu làm ấm áp giường cho ta sao?
Phong Liệt âm trầm nói.
-Không không không! Tiền bối, tiểu nữ tử tuyệt không ý đó.
Mộc Thiên Tình đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vội vàng khoát tay, sắc mặt khẩn trương.
-Ừm? Không phải là ngươi không muốn?
Phong Liệt cố ý tăng cao âm điệu, hừ lạnh nói:
-Hừ! Chuyện mà bổn lão tổ đã quyết định cũng không sửa đổi, quyết định như vậy! Tiểu mỹ nhân, đợi chuyện này qua đi lão tổ ta liền dẫn ngươi trở về núi! Cạc cạc cạc dát!
-Ta …
Mộc Thiên Tình nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, nhanh chóng nói không ra lời.
Phong Liệt cũng không ép nàng nữa, sau khi khinh bạc cười quái dị mấy tiếng, liền vòng qua Mộc Thiên Tình, chắp tay đi tới cấm chế, giờ phút này trong lòng hắn lại là cười thầm không dứt, lần này sợ rằng đem băng Tuyết mỹ nhân này dọa sợ đến không nhẹ a?
Lúc này, sau khi nghe lời nói của Phong Liệt, chẳng những sắc mặt của Mộc Thiên Tình tái nhợt, ngay cả vô số võ giả chung quanh cũng than thở buồn bã một trận, rối rít tiếc hận một viên rau cải trắng siêu cấp thủy linh lại bị một cái tao lão đầu tử cho nát bét.
Tên cao thủ Long Biến Cảnh trong trận doanh của Băng Long Giáo kia trên mặt nhẹ nhàng gấp gáp, muốn giúp đỡ Mộc Thiên Tình van xin, rồi lại không dám, cuối cùng ngượng ngùng ngậm miệng lại, làm mọi người chung quanh khinh bỉ một trận.
Nhưng kế tiếp, đang lúc Phong Liệt móc Thiên Tru Lệnh Bài ra, chuẩn bị tiến vào cấm chế, phía sau lại đột nhiên vang lên một âm thanh nũng nịu quen thuộc:
-Uy! Lão gia này! Ngươi quá ghê tởm đi? Sư tỷ của ta tại sao phải làm nha đầu giúp ngươi làm ấm giường a?
Phong Liệt một trận to đầu, hắn không cần xoay người cũng biết, nhất định là Băng Ly Tiểu ma nữ không thể nghi ngờ, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt này Tiểu ma nữ còn giảng giải nghĩa khí.
Phong Liệt trong lòng cười một tiếng, dù sao giờ phút này đã đứng ở bên cạnh cấm chế, những lão gia hỏa kia muốn ngăn cản mình cũng không còn kịp rồi, sửa trị Tiểu ma nữ vô pháp vô thiên này một chút cũng không sao.
Hắn xoay người lại, trong mắt bức ra hai đạo tinh mang quét mắt qua người Tiểu ma nữ một phen, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở phía trên bộ ngực cũng tương đối to lớn ngạo nghễ ưỡn lên của Tiểu ma nữ, làm Tiểu ma nữ không khỏi lui về sau một bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia cảnh giác.
Phong Liệt chậc chậc một tiếng nói:
-Sách sách! Ngươi tiểu nha đầu này cũng muốn bắt đền sao! Hơn nữa là bộ ngực khá lớn, lão tổ ta rất thích! Đã như vậy, ngươi sau này hãy cùng sư tỷ của ngươi cùng đi hầu hạ bổn lão tổ đi, đảm bảo các ngươi ngày ngày thoải mái vô cùng! Cạc cạc cạc!
-Ngươi … ta mới không cần!
Tiểu ma nữ sắc mặt giận dữ, vừa định chửi ầm lên, lại đột nhiên nghe được trong miệng Mộc Thiên Tình bên cạnh nhảy ra hai chữ:
-Phong Liệt?
Đôi mắt đẹp của Mộc Thiên Tình lóe lên, khe khẽ kích động mấy cái, kinh ngạc nhìn Phong Liệt nói:
-Kỳ quái! Làm sao lại có một tia mùi vị không khác gì của Phong Liệt?
-Ừm?
Tiểu ma nữ sắc mặt sửng sốt, kinh nghi bất định nhìn hướng Phong Liệt.
-Ta kháo! Làm sao đã quên cô nàng này có lỗ mũi chó!
Phong Liệt trong lòng không khỏi cả kinh, đột nhiên nhớ tới, Mộc Thiên Tình cô nàng này lỗ mũi vô cùng thính, chuẩn bị không tốt sẽ bị lộ a.
Mặc dù trong lòng kêu khổ, nhưng hắn ngoài mặt lại vẫn vân đạm phong khinh, miễn cưỡng cười quái dị nói:
-Cạc cạc cạc! Hai vị tiểu mỹ nhân sau này còn gặp lại! Hiện tại bổn tọa muốn cùng mấy cây củi mục Thiên Hoang kia đoạt bảo, sau khi xong chuyện lại tới tìm các ngươi!
-Phong Liệt! Hắn chính là Phong Liệt!
Mộc Thiên Tình đột nhiên khẳng định thân phận của Phong Liệt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bóng lưng Phong Liệt nũng nịu nói.
-Phong Liệt? Thật sự là hắn?
Tiểu ma nữ sắc mặt cổ quái nói, đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên:
-Không sai! Nhất định là hắn! Thối Phong Liệt! Ngươi đứng lại đó cho ta! Dám mơ ước sắc đẹp của sư tỷ, còn dám đánh chú ý lên bộ ngực của bổn tiểu thư! Hừ! Nhìn cô nãi nãi có cắt đứt ba cái chân của ngươi hay không!
-Ách … xong! Vừa gây họa!
Lại bị vạch trần, dưới chân Phong Liệt không khỏi lảo đảo vài cái, hắn nào dám dừng lại, vội vàng đem Thiên Tru Lệnh Bài trong tay tiến về đạo cấm chế kia.
Sau một khắc, cấm chế lập tức mở ra một khe hở cao một người, rộng nửa người, Phong Liệt cấp tốc nhanh đi vào.
Mà lúc khe hở của đạo cấm chế này sắp khép lại, Tiểu ma nữ Băng Ly vừa vặn cũng đi tới phụ cận, nàng không chút do dự liền phải bắt được vạt áo của Phong Liệt.
Lại không nghĩ, vạt áo của Phong Liệt không có bắt được, nhưng nửa thân thể nàng lại tiến vào cấm chế, sau đó kim quang chợt lóe, nàng cũng theo đó mà biến mất không thấy.
-A Ly.
Mộc Thiên Tình khuôn mặt nhỏ nhắn cả kinh, nhìn một màn này cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mở rộng ra.
-A Ly làm sao lại tiến vào rồi?
"Sưu! Sưu! Sưu!"
Trong nháy mắt khi Phong Liệt cùng Băng Ly biến mất, bảy tám tên cường giả Long Biến Cảnh nhất thời đi tới cấm chế lúc trước, phẫn hận vô cùng nhìn cấm chế kín kẽ, sắc mặt khó coi muốn chết.
-Tiểu cô nương, ngươi nói người nọ vừa mới rồi đi vào là Phong Liệt?
Sở Hóa Long một đôi con ngươi nhấp nháy tinh mang ngó chừng Mộc Thiên Tình nói, mấy tên cường giả Long Biến Cảnh còn lại tất cả cũng gắt gao ngó chừng Mộc Thiên Tình.
-Là —— ách, vãn bối cũng không xác định chắc chắn.
Mộc Thiên Tình từ ngữ mập mờ nói.