Chương 635-636: Hỏa Mãng Vương
Nhóm dịch: Black
Khiến bọn hắn kinh hãi nhất là Hỏa Mãng Vương đường đường là một cường giả Vương cấp, vậy mà lại làm lễ như vậy đối với Phong Liệt vừa mới tấn cấp Thần Thông cảnh, dường như không phải chỉ là chiếu cố đơn giản.
Giờ phút này, Phong Liệt chậm rãi mở hai mắt ra, nở một nụ cười lạnh lẽo với chín người trên không trung, khiến nội tâm đám người Lăng Cô Thành không khỏi phát run.
- Phong Liệt, ngươi muốn gì?
Ánh mắt Lăng Cô Thành lóe lên, quát lạnh.
Hiện nay bên cạnh Phong Liệt mặc dù có một cường giả Vương cấp, chiếm thế chủ động tuyệt đối, chỉ có điều bên hắn có chín tên cường giả Thần Thông cảnh cũng không phải là ăn chay, một khi chân chính động thủ, chưa chắc đã không có sức liều mạng.
Vừa vặn, năm tên cao thủ Thần Thông cảnh trung kỳ phụ trách dọn dẹp 2000 thành vệ quân cũng đi đến gần đó, khiến trong lòng Lăng Cô Thành tăng thêm vài phần lực lượng, eo lưng không khỏi hơi thẳng lên một chút.
Phong Liệt đứng lên, phất tay thu hồi Tiên Âm Sàng, thân hình nhẹ nhàng chấn động, lập tức một tầng tro bụi trên người bị đánh tan, hắn lạnh nhạt cười nói:
- Lăng Cô Thành, ngươi khiến ta rất thất vọng, mặc dù ta vẫn luôn không để ngươi trong mắt, nhưng thực sự không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy.
- Ngươi…
Lăng Cô Thành phát nộ, lập tức muốn động thủ, Lăng Cô Thành hắn từ nhỏ thiên tư tuyệt hảo, trí kế vô song, một mực được xem là người thừa kế được Lăng gia bồi dưỡng, cho đến hôm nay, Phong Liệt chính là người đầu tiên ở trước mặt dám chửi mình ngu xuẩn.
Chỉ có điều, sau khi hắn nhìn thoáng qua Hỏa Mãng Vương, lập tức mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng xuống, nhỏ không nhịn thì sẽ loạn đại mưu, ngày sau còn có rất nhiều cơ hội thu thập Phong Liệt, không cần lúc này phải liều chết.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lăng Cô Thành hừ lạnh nói:
- Hừ, Phong Liệt, bổn công tử thừa nhận mình đã xem thường ngươi, hôm nay coi như mạng ngươi lớn, ngày sau, ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bổn công tử, chúng ta đi!
Sau khi ném lại một câu, hắn lập tức muốn dẫn chúng đệ tử Băng Long giáo rời đi, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Ma Long giáo, ở lại càng lâu thì càng bất lợi.
- Ồ? Ta cho các ngươi đi chưa?
Đột nhiên, Phong Liệt nhướng mày, âm trầm nói.
Thân hình Lăng Cô Thành thoáng khựng lại, quay người lạnh lùng nói:
- Hừ, Phong Liệt, đừng tưởng rằng có một cao thủ Vương cấp làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm, chúng ta có đến mười bốn cao thủ Thần Thông cảnh, mọi người cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai sống ai chết còn khó nói lắm.
Sau khi dứt lời, Lăng Cô Thành và mười bốn tên cao thủ Thần Thông cảnh đều không hẹn mà cũng phát ra khí thế cường hoành, tất cả tập trung vào Phong Liệt, giống như nếu một lời không hợp sẽ phóng tay mà đánh một trận.
Bọn hắn đều biết rõ, nếu muốn trong giây lát đối phó Hỏa Mãng Vương thì không thực tế, nhưng để thu thấp một tên Phong Liệt vừa mới tấn cấp thì vẫn khá nắm chắc.
Nhất thời, trên tiểu cương liền rơi vào tình thế bạt kiếm giương cung, sát khí tung hoành, bầu không khí như bị đè nén đến cực điểm, ngay cả thời gian cũng như ngưng lại.
Ngàn vạn người bên dưới đều bị cỗ khí thế bành trướng này chấn nhiếp, đều nhìn không chớp mắt lên tiểu cương.
- A… ta ngược lại muốn xem xem cá chết lưới rách là như thế nào?
Phong Liệt bật cười một tiếng, trên mặt không chút kinh hoảng, khóe miệng ẩn hiện một tia lãnh khốc. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Dứt lời, trên người hắn hơi phóng thích khí thế Long Uy, lập tức đem uy áp của mười bốn người hóa giải thành vô hình.
- Động thủ.
Lăng Cô Thành thấy Phong Liệt căn bản không có ý đồ tốt, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, kêu gọi đám người động thủ.
- Băng Phong…
- Băng Phong…
- Ầm ầm ầm…
Từng đợt gợn sóng bạch sắc tràn về phía Phong Liệt, những nơi nó đi qua đều xuất hiện một tầng huyền băng, ngay cả hư không cũng bị đóng băng.
Mười bốn cao thủ Thần Thông cảnh đồng thời thi triển đại thần thông Băng Phong, tràng diện này không thể nghi ngờ là ngàn năm khó gặp, uy thế cuồn cuộn mênh mông khiến trong lòng mọi người đều kinh hãi vạn phần.
Chỉ trong chớp mắt, phạm vi trăm trượng trên Phục Long Cương liền hóa thành một khối huyền băng cực lớn, một cỗ khí lạnh thấu xương tràn ngập trong thiên địa, khiến mọi người không nhịn được mà rùng mình một cái.
Diệp Thiên Tử bởi vì đứng quá gần, lại nhìn Phong Liệt đến xuất thần, cho nên mặc dù chỉ đứng gần hơn nửa bước cũng bị bao phủ trong huyền băng, may mắn là một cao thủ Diệp gia nhanh mắt, lập tức kéo lấy đuôi của Tiểu Hắc, đem Tiểu Hắc và Diệp Thiên Tử kéo ra ngoài hơn ngàn trượng mới thoát được một kiếp.
- Trời đất, mười bốn võ giả Thần Thông cảnh Băng Phong, uy lực do liên thủ thi triển đại thần thông thật không ngờ lại mạnh như vậy, chỉ e cho dù có là cường giả Hóa Đan cảnh cũng sẽ bị đóng thành băng.
- Ài… Chỉ e Phong Liệt lành ít dữ nhiều rồi. Dưới uy lực như vậy, cho dù là Hỏa Mãng Vương cũng chỉ có thể tạm thời tránh lui mà thôi.
- A? Mau nhìn xem là cái gì?
- ….
Đang lúc mọi người âm thầm đổ mồ hôi vì Phong Liệt, đột nhiên, chỉ thấy trên khối huyền băng trắng trên đỉnh tiểu cương nhanh chóng biến thành màu đen, đồng thời, tiếng “rắc rắc” không ngừng vang vọng trong thiên địa.
Ngay sau đó, chỉ thấy huyền băng màu trắng đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy hắc sắc cực đại, huyền băng xung quanh đều bị nghiền nát bấy, sau đó bị cuốn vào bên trong.
Trong nháy mắt phá băng mà ra, lập tức, một cỗ lực hút mênh mông che trời lấp đất phát ra, cuồng phong gào thét, mọi thứ xung quanh tiểu cương, bao gồm núi đá cỏ cây đều không tự chủ mà bị cuốn vào bên trong vòng xoáy, thậm chí đám người tu vi không cao đứng gần đó, thân hình cũng lay động, khó mà giữ vững, không thể không giữ chặt lấy nhau mới miễn cưỡng chống được hấp lực kinh khủng đó, trên mặt cả đám đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mà đám người bên dưới tiểu cương đã như vậy thì tình cảnh đám người Lăng Cô Thành ở trên tiểu cương lại càng có thể tưởng tượng được.
Đám người Lăng Cô Thành nhìn vòng xoáy khổng lồ trong gang tất đều hoảng sợ muốn chết, nguyên lực phủ khắp toàn thân, dùng toàn lực giãy dụa muốn trốn ra xa, nhưng vẫn không tác dụng, vòng xoáy kinh khủng đó càng lúc càng gần bọn hắn…
- A… không!
Theo một tiếng kêu thê thảm, một tên cao thủ Thần Thông cảnh nhị trọng thiên đầu tiên bị kéo vào bên trong vòng xoáy, mà trong nháy mắt hắn tiếp xúc với vòng xoáy liền bị một cỗ vòi rồng nhỏ chia năm xẻ bảy, sau đó bị nghiền thành ngàn vạn mảnh, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong vòng xoáy.
- Trời ơi, đây là cái gì? Thôn phệ sao? Như thế nào lại có uy lực lớn như vậy?
Lăng Cô Thành toàn lực chống cự hấp lực điên cuồng, gương mặt anh tuấn cũng nhăn nhó đến biến dạng, sợ hãi tột đỉnh.
Hắn có thể phát triển đến mức này, hiển nhiên sẽ không lạ lẫm với thần thông thôn phệ, nhưng trong nhận thức của hắn, người sau khi bị thôn phệ, thông thường, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn sẽ còn sống, nếu như trên người mang đủ Long Tinh thì sống mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.