Chương 861: Phá Giới Chuy!
Dịch giả: Black
Mắt thấy Phong Liệt thế nhưng không chút khách khí lấy đi vầng sáng, tất cả mọi người đều bỏ xuống tất cả, ngàn vạn đạo công kích mạnh mẽ đều buông xuống.
Thậm chí, ngay cả hai vị Thiếu Kiếm chủ và Xích Minh Tổ biến mất đã lâu cũng không chút khách khí.
Đối mặt với thế công đầy trời, mi mắt Phong Liệt không khỏi giật giật, hắn không chút khách khí muốn thúc dục Thần Đồ bỏ chạy.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên khiếp sợ phát hiện, mảnh hư không này thế nhưng đã bị phong tỏa, không thể thuấn di được.
- Móa! Chơi nhau à!
Mắt thấy không thể thuấn di chạy trốn, trong lòng Phong Liệt bỗng hung ác, lập tức toàn lực thúc dục Tu La Vương Tọa.
Ông ——
Trong Tu La Vương Tọa đột nhiên dâng lên một màn hào quang màu đen, bao phủ Phong Liệt vào bên trong.
Lúc này, đòn công kích của hàng ngàn hàng vạn cường giả cũng đã trút xuống như mưa. Kiếm khí vô cùng sắt bén, nắm tay hùng hồn như núi, đao mang bá đạo tàn nhẫn, thần thông hủy thiên diệt địa đều trút lên Tu La Vương Tọa.
Oanh oanh oanh oanh oanh ——
Một loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên trên đỉnh đầu Phong Liệt.
Theo đó, những tiếng nứt giòn tan cũng vang lên trên Tu La Vương Tọa.
Phong Liệt khiếp sợ phát hiện, Tu La Vương Tọa đường đường là thần binh Thiên Bảo nhưng lại bị một kích hợp lực của mọi người đánh nứt rất nhiều vết, nguy cơ tràn ngập.
- Cái gì... Đây chính là một Thiên Bảo a! Cao thủ dưới Hoàng Cảnh sau có thể đánh nứt Thiên Bảo được?
Trong lòng Phong Liệt kinh hãi vạn phần.
Cùng lúc đó, điều làm hắn khiếp sợ hơn là sau khi tiến vào tiểu thế giới của mình, cái vầng sáng kia đã xảy ra dị biến.
Tiểu thế giới này thế nhưng lại dần dần sinh ra một cỗ bài xích rất mạnh, dường như muốn đẩy chủ nhân mình ra vậy.
- Đây là... Không được! Bị lừa rồi!
Phong Liệt nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một khả năng cực kỳ không ổn.
Gần như không chút do dự, hắn tâm ý vừa động, cố gắng khống chế tiểu thế giới đẩy vầng sáng màu bạc ra.
Mà tiểu thế giới này lại như không muốn để cho vầng sáng màu bạc rời khỏi, thế nhưng tự động bỏ qua chủ nhân của mình, tạo ra một khe nứt không gian thật lớn, giống như một con mãnh thú đang há miệng, muốn nuốt chửng lấy vầng sáng.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Phong Liệt không khỏi nóng giận. Rất hiển nhiên, tiểu thế giới mà mình lấy được của Mục Thương Sinh cũng không phải vật vô chủ.
Oanh oanh oanh oanh!
Loạt công kích thứ hai đã đến.
Tất cả đều hung hăng đánh lên vầng sáng, làm Phong Liệt tránh được một kiếp.
Ngay sau đó, cái tiểu thế giới kia lại nuốt vầng sáng vào, rồi hóa thành một hạt châu nhỏ màu đen, nhanh chóng bay về phía xa.
- Không được! Không thể cho nó chạy!
- Mau đuổi theo!
...
Cường giả các tộc đều bỏ qua Phong Liệt, đuổi theo hạt châu kia. Ánh mắt cả đám đều cực nóng, nhiệt huyết dâng trào.
Lúc trước không ai có thể mang vầng sáng đi, nhưng giờ lại bị một hạt châu nuốt lấy. Không hề nghi ngờ, nếu ai có thể cướp được hạt châu thì cũng tương đương với việc chiếm được bảo vật.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.
Tốc độ của hạt châu kia tuy cực nhanh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn tương đương với tốc độ của cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ. Ở đây rõ ràng không thiếu cao thủ, rất nhanh nó đã bị một cường giả có tu vi mạnh mẽ của Thần tộc chụp lấy.
- Thần Chủ tại thượng! Trời cũng giúp Thần tộc ta!
Cường giả Thần tộc có thực lực tương đương với Long Biến Cảnh hậu kỳ này hưng phấn gầm lên một tiếng, cầm hạt châu phóng về phía xa.
Bất quá, không đợi hắn bay được ngàn trượng thì đột nhiên xung quanh đã bị một trận mưa công kích ập đến.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn.
Vị cường giả Thần tộc này vậy mà không có chút sức phản kháng nào, bị mọi người đánh thành mảnh nhỏ. Mà hạt châu kia thì lại tiếp tục chạy về phía xa.
Tiếp đó, hạt châu không ngừng đổi chủ trong tay cường giả của các tộc Nhân, Thần, Ma, Linh. Tất cả đều tham gia vào cuộc cướp đoạt điên cuồng này.
Chẳng qua, bất kể là ai chiếm được hạt châu thì đều lập tức bị mọi người đánh thành cặn bã, không một ai may mắn thoát khỏi.
Trong mười lăm phút ngắn ngủi đã có trăm vị cường giả các tộc chết đi. Mà ngay cả Thiếu Kiếm chủ Vân Thiếu Khanh của Tuyệt Vọng kiếm đạo cũng bị oanh sát, tình hình cực kỳ thảm thiết.
Dần dần, hạt châu này dường như đã trở thành một cái bùa đòi mạng, làm cho hàng ngàn hàng vạn cường giả xung quanh đều sợ hãi.
Phong Liệt đứng ở một nơi không xa không gần vòng chiến, sắc mặt tức giận đến mức liên tục biến ảo. Hắn luôn luôn rất cẩn thận, không ngờ rằng vẫn bị người khác nẫng tay trên.
Nếu hắn đoán không lầm, nguyên chủ nhân của tiểu thế giới này rất có thể vẫn còn sống. Hơn nữa, khả năng lớn nhất đây là một vị đại nhân vật của Phiêu Miểu Thiên Cung, thậm chí ngay cả Mục Thương Sinh cũng chưa chắc đã biết.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp bỗng cầm lấy tay hắn, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai:
- Phong Liệt, ngươi không sao chứ?
- Hử?
Thân hình Phong Liệt chấn động, thiếu chút nữa đã giật mình hạ sát thủ, không ngờ rằng mình bị kẻ khác tới gần mà lại chẳng hề phát hiện.
Bất quá, khi hắn nghe thanh âm êm tai quen thuộc thì lại vội vàng dừng lại.
Hắn quay sang, tức giận liếc mắt nhìn Tiểu ma nữ một cái.
- Ta không sao, hả? Sao ngươi lại không có chút khí tức nào như vậy?
Lúc này, thân thể Tiểu ma nữ nhìn rất mông lung, nhìn giống như một luồng u hồn mờ ảo vậy. Trên người nàng không có chút khí tức nào tiết ra, thập phần quỷ dị.
Thấy vẻ kinh ngạc của Phong Liệt, Tiểu ma nữ không khỏi cười đắc ý, nàng kéo kéo thất thải phi phong trên người, nói:
- Phong Liệt, người ta có Thiên Vũ Phi Phong, nó có thể ẩn dấu khí tức. Nếu ta không muốn để người khác phát hiện, chỉ sợ không một ai có thể nhìn ra người ta ấy chứ.
- A? Quả thật là thượng cổ thần vật, danh bất hư truyền a.
Phong Liệt tán thưởng một câu từ tận đáy lòng, đột nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, nghĩ tới một cách.
Hiện giờ, nếu muốn cướp bảo vật trước mặt bao người thì quả thực là muôn vàn khó khăn. Cho dù là cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong cũng phải nuốt hận tại chỗ, mà Tiểu ma nữ...
...
- A... Đây là thực lực của thế hệ trẻ tứ giới khác sao? Thật sự làm cho bản thiếu chủ thất vọng a!
Trên trời cao trăm vạn trượng, một thiếu niên tuấn nhã phủ thị cường giả các tộc đang cướp đoạt phía dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Thiếu niên này đầu đội bình thiên quan, thân khoác tử kim phi phong, cả người toát ra sự uy nghiêm tôn quý của Hoàng giả.
Nhưng điều làm người ta để ý nhất là huyết mạch khí tức mờ ảo mà mênh mông trong cơ thể hắn, nó khiến cho Nguyên khí xung quanh hóa thành từng đạo Long ảnh thần phục ra ra vào vào, giống như vạn long cúng bái vậy, cực kỳ quỷ dị.
Phía sau thiếu niên còn có một lão giả và mười đại hán mặc cẩm bào khí thế hùng hồn đang cung kính mà đứng. Tu vi của mỗi người đều ở Long Biến Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Lúc này, trong tay lão giả kia chính đang cầm một chiếc tiểu đỉnh trong suốt. Dưới sự thúc dục của lão, hàng tỉ đạo quang hoa vô sắc vô hình chính đang chậm rãi phát ra từ tiểu đỉnh, bao phủ hết phạm vi mấy ngàn dặm này, khiến cho hư không của cả khu vực bị ngưng trệ.