Chương 682: Đánh chết ong chúa (hạ)

Chương 682: Đánh chết ong chúa

Tác giả: Vong Ngữ

Người dịch: Vong Mạng

Nguồn: bachngocsach.com

Nhưng đám người Hoa Thanh Ảnh thân là tu sĩ Chân Đan, tự nhiên kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, gặp tình huống này liền không hẹn cùng đem thân hình lóe lên một cái đã lại lần nữa vây quanh ong Ngũ Quang chúa, đồng thời điên cuồng điều động các loại bảo vật, bắt đầu oanh kích rầm rập xuống người con ong này.

Liễu Minh do vừa rồi gặp tình thế cấp bách, phải thi triển Thiên Lôi thuật nên pháp lực bị tiêu hao quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thi triển Thiên Lôi thuật lần nữa, chỉ có thể ở một mặt ăn Kim Nguyên Đan nhằm khôi phục pháp lực, một mặt thúc giục Long Hổ Minh Ngục Công, phóng ra ba bốn con vụ giao màu đen, gia nhập vào trong chiến đoàn vây công ong Ngũ Quang chúa.

Lúc này đây, mặc cho mọi người công kích như thế nào, màn sáng màu tím ở ngoài thân ong chúa chỉ cần lấp lóe vài cái là lại lần nữa khôi phục bình thường, tựa như so với trước đây lại càng dày thêm mấy phần.

Đúng lúc này, phần đuôi ong chúa lại hơi động một chút, tức thì vô số bóng những gai nhọn màu tím bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Liễu Minh cả kinh, một tay đưa về trước khua một vòng, Cửu Nghi thuẫn liền lăng không hiện ra, đồng thời đón gió hóa lớn mấy trượng, chắn sát thân người hắn.

Đám người Hoa Thanh Ảnh vừa thấy ong chúa nổi điên thì cũng tương tự, không dám sơ suất, mỗi người tự xuất ra phương thức phòng ngự, hoặc hóa thành sương mù màu lục cuồn cuộn, hoặc triệu hoán ra ảo ảnh đóa hoa khổng lồ rồi dùng nó ngăn trước người.

Một khắc sau, Liễu Minh chỉ cảm thấy tấm thuẫn lớn trước người khẽ run lên, khói đen cuồn cuộn một hồi, sau đó một loạt tiếng nổ vang nghe như mưa rào liền truyền ra.

Liễu Minh đưa mắt nhìn thoáng qua bề mặt tấm thuần, tức thì sắc mặt hắn hơi đổi.

Chỉ thấy mặt ngoài Cửu Nghi thuẫn đã trở nên gồ ghề, hơn nữa còn có một vài cái trông như lông trâu cắm lên nữa.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết từ trong miệng nam tử áo lục truyền ra. Tiếp đấy, một người loạng choạng ngã từ trong đám sương mù màu lục ra, một cánh tay chảy máu ròng ròng, trên đó thình lình có thêm hơn mười lỗ máu, bên trong lờ mờ thấy được cả xương trắng đã bị vỡ.

Hiển nhiên là tên này dù lui lại rồi thả ra sương mù màu lục vẫn không đỡ nổi những gai nhọn màu tím kia khiến cho y bị hơn mười cây xuyên thủng cánh tay.

Ngô Khuê và những người khác sau khi lãnh nhận công kích của ong chúa, tuy giờ vẫn bình an vô sự nhưng thấy một màn này cũng thầm kinh hãi không thôi.

“Chư vị đạo hữu còn chờ gì nữa, bây giờ còn không dốc sức liều mạng, chẳng lẽ muốn bị con ong kia nó giết từng người hay sao?” Hoa Thanh Ảnh gặp tình hình hay thì sắc mặt đại biến, đồng thời miệng quát lên một câu.

Tiếp đó, thân hình nàng ta nhoáng cái phóng lên trời, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm nhẩm, tức thì dải lụa thắt eo màu đen rời khỏi tay. Nó xoay một vòng tròn trên không trung rồi liền biến ảo thành một đóa hoa khổng lồ màu đen to hơn mười trượng.

Đóa hoa khổng lồ có năm cánh, mỗi cánh đều đen sì như mực, ngay cả đế hoa cũng một màu đen thui, hoa đón gió run lên rồi mấy luồng khói đen từ đó cuồn cuộn tuôn ra, nhắm hướng màn sáng màu tím đi thẳng xuống.

Ngô Khuê nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng. Y đột nhiên ném cây quạt lông trong tay ra rồi hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết điều động.

Quạt lông quay tít một vòng trên không trung, sau đó bỗng hóa thành ảo ảnh một con hạc lớn màu vàng. Hai cánh nó mới chỉ vung ra một cái thì đã có chi chít những phiến sáng màu vàng bắn như mưa xuống phía dưới.

Ngay sau đó tráng hán gầm nhẹ một tiếng, khí tức của gã bèn trở nên cực thịnh. Thân hình gã lập tức bắt đầu hóa lớn, gã bước một bước dài ra rồi liền đột ngột hung hăng đánh ra một quyền về phía ong chúa.

Bên trên quả đấm to lớn mới đánh ra kia chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái bao tay tỏa ánh sáng bạc lập lòe cũng đồng thời bay ra. Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên ảm đạm mờ mịt, làm người ta có cảm giác không khí bị quyền này cuốn đi cùng. Thanh thế thật sự kinh người.

Nữ tử mặc áo choàng cùng nam tử áo lục thấy vậy cũng không dám khinh suất, một người đột nhiên thi triển ra thuật Thân Đao Hợp Nhất rồi hóa thành một luồng sáng thật dài chém tới, một người thì lập tức nhịn đau, ném phiên kỳ trong tay ra lần nữa rồi hóa nó thành một con giao long màu xanh hung hăng bổ tới.

Trong nháy măt, trừ Liễu Minh thì cả năm người đều vận dụng thần thông chính thức nhằm liên thủ đánh ra một kích.

Liễu Minh thấy tình hình vậy cũng không có tham gia công kích, mà hắn đột nhiên hít sâu một hơi, thân hình chợt mờ đi rồi ngay sau đó lại thình lình hóa thành mấy cái ảo ảnh xông về phía trước.

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!

Một kích liên thủ của năm người Hoa Thanh Ảnh có thể xem như long trời lở đất.

Ong Ngũ Quang chúa mặc dù thả ra màn sáng màu tím có sức phòng ngự hơn người nhưng đối với công kích tới lần này, sau một chốc phải một mình chèo chống với các loại hào quang điên cuồng liền bắt đầu vỡ vụn ra thành từng khúc.

Có điều đúng lúc này, miệng ong chúa đột nhiên phát ra một tiếng thê lương chói tai, phần đuôi thình lình co rúm lại, một tia sáng màu tím lập tức bắn vọt ra, chỉ một thoáng đã liền xuyên thủng rồi lao qua sóng khí và các loại vòng sáng bảo vệ rồi nhoáng cái đã bất ngờ xuất hiện ở trước đầu tráng hán Man tộc.

Đại hán Man tộc sau khi lại đánh ra một quyền thì thân hình khổng lồ liền thu nhỏ lại giống như cũ, lúc này thấy gai nhọn màu tím xuất hiện thì lập tức sợ hãi cực độ, kêu to một tiếng đồng thời thân hình gã tức khắc bắn ngược về phía sau, bàn tay năm ngón mang bao tay màu bạc nhanh như chớp chụp lấy tia sáng màu tím.

"Phù phù" một tiếng.

Tia sáng màu tím lập tức xuyên thủng bàn tay to lớn màu bạc rồi lóe lên đâm xuyên vào trong mi tâm đại hán Man tộc rồi xuyên thủng ra sau đầu kéo theo một chùm máu tươi bắn vọt ta. Giờ có thể trông thấy rõ ràng tia sáng kia là một cái nọc ong cực lớn toàn thân màu tím đen.

Mặt mũi tráng hán Man tộc tràn ngập vẻ không thể tin, chỉ sau một tiếng “phù phù”, thân hình gã đã liền rơi xuống mặt đất.

Còn cái nọc ong màu tím mới một kích tiêu diệt gã tráng hán Man tộc lại quay ngoắt lại, sau đó nhắm tới Ngô Khuê mới thu hồi cây quạt lông ở gần đó mà bắn tới.

Ngô Khuê lúc này sắc mặt đại biến, y chẳng cần suy nghĩ lập tức khẽ động thân hình, hào quang diễm lệquanh thân bỗng cuốn động rồi hóa thành một quả cầu ánh sáng năm màu bay lên trời.

Nọc ong màu tím lại “két két” một tiếng, hóa thành một đạo ảo ảnh màu tím nhạt đuổi sát không buông.

Hoa Thanh Ảnh và đám người nữ tử mặc áo choàng cạnh đó thấy vâỵ vậy thì trong lòng đều hoảng hốt.

Cùng thời gian đó, một chỗ trong không trung sau lưng ong Ngũ Quang chúa bỗng chấn động rồi ba đạo ảo ảnh đồng thời thoáng hiện ra.

Nhưng thân hình con ong chúa này bỗng nhoáng cái đã dùng tốc độ khó có thể tin nổi xoay ngược lại, nửa thân dưới nhìn như mập mạp lại bỗng thoáng mờ đi rồi lần lượt nhắm ba ảo ảnh đâm ba cái, sau đấy lại bất ngờ thấy ở phần đuôi nó, một cái nọc độc màu tím khổng lồ nữa lại liền được sinh ra.

"Phanh "Phanh" hai tiếng.

Hai ảo ảnh trong số đó bị nọc độc màu tím một đâm mà phá, ảo ảnh ở chính giữa thoáng mờ đi, để cho cái nọc độc khổng lồ xuyên thẳng qua, ở chỗ cách đó một trượng, một bóng người ngưng tụ rồi chân thân Liễu Minh lập tức hiện ra, hơn nữa hắn không chút do dự đưa một tay điểm lên mi tâm, ánh sáng vàng kim lóe lên, một thành kiếm nhỏ dài gần tấc màu vàng kim liền bay vọt ra, sau một thoáng đón gió, nó liền hóa lớn dài haixích tám tấc.

(Hai xích tám tấc = ~ 1 mét.)

Kiếm vừa mới xuất hiện, tức thì một cỗ kiếm ý khủng bổ từ trong kiếm cuồn cuồn tràn ra, chỉ chốc lát đã bao trùm quanh chỗ ong chúa..

Con ong Ngũ Quang chúa này mặc dù hung hãn, nhưng sau khi bị một cỗ kiếm ý khủng bố như thế xông đến thì cũng không khỏi bị kích động rùng mình một cái rồi thân hình cứng đờ ra.

"Nhanh!"

Liễu Minh khẽ quát một tiếng, phi kiếm màu vàng liền hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim, dùngtốc độ nhanh như chớp, mạnh mẽ chém tới phía màn sáng màu tím.

Ầm! Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa truyền tới!

Đường cầu vồng màu vàng kim dễ dàng chém màn sáng vốn nguyên lành kia rách một vết dài rộng, tiếp đấy chỉ thấy nó quay tít một vòng rồi bung ra vô số kiếm quang màu vàng. Trong tiếng “xùy xùy”, những kiếmquang dầy chi chít tức khắc che lấp hết cả người con ong chúa chẳng thể trốn tránh đang sợ hãi cực độ kia.

Đám người Hoa Thanh Ảnh ở gần đấy, khi kiếm quang sáng lòa lên, lập tức cảm thấy da mặt phát lạnh. Cả đám bị kiếm ý sắc bén do Hư Không phi kiếm phát ra bức cho nội tâm rùng mình, phải nhao nhao lui ra ngoài hai bước.

Hoa Thành Ảnh cùng nữ tử mặc áo choàng và nam tử áo lục ở gần đó không khỏi liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn ra vẻ giật mình trong mắt đối phương.

Liễu Minh dĩ nhiên là một gã kiếm tu, hơn nữa còn là gã kiếm tu tế luyện Nguyên Linh phi kiếm khủng bố như thế, điều này quả thực vượt xa dự đoán của bọn họ rồi.

Tu sĩ Chân Đan vốn không nhiều lắm thế nên kiếm tu có thể tiến cấp Chân Đan lại càng hiếm thấy. Nhưngcũng chính vì như thế nên một khi kiếm tu có được Nguyên Linh phi kiếm thì tự nhiên có được thực lực kinh người có thể đè ép đa số tu sĩ cùng cấp.

Điều này khiến đám người Hoa Thanh Ảnh không khỏi cảm thấy giật mình.

Sau khi kiếm quang màu vàng ngập trời thu lại rồi biến mất, con ong chúa toàn thân có sương mù màu tím lượn lờ lại một lần nữa từ trong đó hiện ra, thân hình nó không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ thẫm như máu, nhưng trong miệng chỉ thấy phát ra một tiếng kêu chói tai sau đó liền “Phanh” một tiếng, hóa thành đám thịtvụn bắn tung tóe ra.

Thân hình khổng lồ kia vậy mà đã sớm bị Hư Không phi kiếm cắt thành vô số khối.

"Phốc" một tiếng. Cây gai nhọn khổng lồ màu tím vốn đang đuổi sát Ngô Khuê kia cùng lập tức tán loạn tan biến.

Vị cường giả Chân Đan trung kỳ này bấy giờ mới thở hắt ra một hơi, đoạn dừng độn quang lại rồi từ trên caochậm rãi hạ xuống. Y nhìn về phía Liễu Minh đang thu hồi phi kiếm màu vàng mà lòng không khỏi nổi lên ý kiêng dè sâu sắc.

“Thì ra đạo hữu là một tên kiếm tu, tiểu muội thật sự thất kính. Trận chiến này, thật đúng là nhờ có đạo hữurồi. Không thể tưởng tượng được Nguyên Linh phi kiếm này lại có uy lực như thế, chỉ một kích liền giết được con ong chúa này.” Hoa Thanh Ảnh nhìn đám thịt vụn của con ong chúa trên mặt đất rồi bỗng nhiên nhìn Liễu Minh rồi thản nhiên nói.

“Không có gì, nếu như tại hạ đã đáp ứng lời mời mà đến thì việc xuất ra chút khí lực tự nhiên là việc nên làm. Hơn nữa tại hạ có thể đắc thủ cũng là do thần thông hộ thể của nó vốn bị mấy vị đạo hữu liên thủ chế trụ, nếu không nào có thể đắc thủ dễ dàng như vậy.” Liễu Minh khẽ hút phi kiếm màu vàng vào miệng sau đấy bèn mỉm cười trả lời, đồng thời đưa ánh mắt nhìn thoáng qua di thể ong chúa trên mặt đất.

“Hắc hắc, dù nói thế nào thì mục đích lần này cuối cùng cũng đã được hoàn thành thuận lợi. Hoa đạo hữu, nếu như ong chúa đã bị đánh chết thì ngươi sắp xếp thi thể ong chúa một chút đi, sau đó chúng ta liền đến tổ ong thu thập Ngũ Quang mật nhé. Có điều đáng tiếc là vị đạo hữu cùng tộc này... Ồ, quả nhiên một kích của con ong chúa kia diệt sát luôn cả tinh hồn, y thực sự bỏ mạng rồi.”

Ngô Khuê đưa mắt nhìn quanh một chuyến, sau đó tức thì ngáp một cái rồi nói. Tiếp đấy, y lại bước vài bước đến bên cạnh di thể tráng hán Man tộc kiểm tra một chút xong liền lắc lắc đầu, thu hồi trận bàn bên cạnh di thể, sau đấy y liền vung tay áo lên thu tám cây trận kỳ ở bốn phía về rồi bắt đầu thi pháp thu trụ đồ đằng trên mặt đất lại,

“Lời Ngô huynh rất chính xác. Về phần đạo hữu bỏ mạng này, tự nhiên chỉ có thể coi là hắn vận khí không tốt. Hành động cỡ này dù chỗ tốt thật lớn nhưng cũng kéo theo nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.” Hoa Thanh Ảnh nghe vậy, cũng thở dài một hơi trả lời.

Kế đấy, thân hình mềm mại của nàng khẽ động, tức thì đã bay đến bên cạnh di hài ong chúa, lật tay lấy ra một bình ngọc óng ánh, bắt đầu chậm rãi hút từng miếng thịt vụn của ong chúa trên mặt đất vào bên trong.

Nhìn hành động của nàng này trông có vẻ thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu làm việc này rồi.

Ngô Khuê và mấy người khác cũng không khỏi chăm chú nhìn động tác của nàng.

"Ồ?"

Trên mặt Hoa Thanh Ảnh bỗng nhiên lộ nét kinh hỉ, ngón tay nàng khẽ động, thình lình có một vật từ trong khối thịt nát bay vào trong tay nàng.

Một khối cầu trắng bóng, bên trên nó còn có vài sợi tơ máu màu xanh lá.

"Trứng ong chúa!"

Nữ tử mặc áo choàng khẽ che hơi thở mùi đàn hương từ miệng, kinh ngạc nói, Ngô Khuê cùng nam tử áo lụccũng không nhịn được mà tiến lên trước một bước, trong mắt họ đều lộ ra một tia hưng phấn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện