Chương 863: Âu Dương Khuê
Tiểu nhị mặc áo xanh vừa nhìn thấy lệnh bài, trên mặt khẽ lộ ra một tia kinh hãi nhưng chỉ thoáng qua một cái liền biến mất, đối đáp như không có chuyện gì xảy ra:
"Tấm thẻ của ngươi nhìn không tệ lắm nhưng phải được chưởng quỹ xem xét mới có thể định giá được bao nhiêu."
"Cứ cầm đi." Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe bèn phất phất tay.
Tiểu nhị mặc áo xanh nhìn Liễu Minh một cái thật sâu rồi hai tay cầm tấm thẻ chạy vào trong nội viện cửa hàng.
Chẳng mấy chốc, nó lại chạy ra, cung kính đưa trả lại tấm thẻ cho Liễu Minh, lại thi lễ một cái rồi bẩm:
" Khách quan, chưởng quỹ mời ngài vào trong."
Liễu Minh thản nhiên thu hồi thẻ bài cài vào bên hông rồi đứng dậy vẫy tay gọi Sa Sở Nhi đi theo rồi ra hiệu cho tiểu nhị dẫn đường.
Một lúc sau, tiểu nhị dẫn hai người vào một gian phòng trong cùng của nội viện.
Trong phòng, chưởng quỹ là một nam tử trung niên mặt vuông đang đứng chờ sẵn, mắt nhìn Liễu Minh, sau đó lại quay sang nhìn Sa Sở Nhi tỏ như nghi hoặc.
"Không sao, vị này dù không phải là đệ tử bổn môn nhưng là hảo bằng hữu của ta." Liễu Minh thản nhiên nói.
Trung niên mặt vuông nghe vậy mới cung kính thi lễ rồi bẩm:
" Đệ tử ngoại sự Thái Thanh môn Tần Vũ xin ra mắt Liễu sư huynh."
Sa Sở Nhi gỡ áo choàng trên người xuống, khuôn mặt tỏ ra kinh ngạc.
Cửa hàng này hóa ra là một cứ điểm liên lạc bí ẩn của Thái Thanh môn ở thành Nam Minh!
Thái Thanh môn là tứ đại thái tông Nhân tộc đã tồn tại biết bao nhiêu năm tại Trung Thiên đại lục, mỗi một địa phương đã bố trí rất nhiều cứ điểm công khai, ẩn giấu để thu thập tin tức các nơi...
Thỉnh thoảng cũng sẽ có những đệ tử bổn môn như Liễu Minh tình cờ tới tìm kiếm tin tức trực tiếp hoặc nhờ trợ giúp hỏi thăm một vài tin tức.
Như Liễu Minh biết, trong thành trì phàm nhân xung quanh Tuyền Mộng Sơn, trong các phường thị thì những cứ điểm như thế này không ít hơn mười. Một vài chỗ dù đã lộ hình tích thì Âu Dương thế gia cũng sẽ ra vẻ không biết.
Dù sao những chuyện tương tự như thế các đại tông môn, các thế gia đều sẽ làm vậy. Âu Dương thế gia cũng ở quanh Vạn Linh sơn bố trí những cứ điểm tương như thế này. Trong lòng các đại thế lực đều biết rõ nhưng không công khai vạch trần.
Hiện tại nếu muốn điều tra chuyện của Âu Dương thế gia thì đương nhiên Liễu Minh sẽ tới những nơi như thế.
"Lần này sư huynh đến đây không biết sư đệ có thể ra sức cống hiến chi không?" Người trung niên mặt vuông sau khi thi lễ thì nghiêm túc hỏi.
"Ta muốn biết tất cả tin tức về một người có liên quan tới Âu Dương thế gia là Âu Dương Minh." Liễu Minh trực tiếp nói rõ mục đích.
"Âu Dương Minh!"
Người đàn ông mặt vuông nghe vậy thì hơi chấn động, có chút kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh rồi lại tiếp tục nói:
"Không ngờ là Liễu sư huynh cũng biết tới người này, cũng là hơi ngoài dự liệu của ta."
Liễu Minh nghe vậy vẫn im lặng, nhưng nét mặt Sa Sở Nhi hiện ra một chút kích động.
"Ngươi ra ngoài coi chừng đi." Người trung niên mặt vuông hiện một tia ngưng trọng, khoát tay với tiểu nhị mặc áo xanh đứng sau.
Tiểu nhị hiểu ý, khom người thi lễ rồi lui ra ngoài, khẽ đóng cửa phòng lại.
Lúc này người trung niên mới đi tới một cái tủ ở giữa phòng, lục tìm một hồi rồi lấy ra một quyển sổ.
"Âu Dương Minh là đệ tử đích hệ đời thứ hai mươi tám Âu Dương thế gia, có Địa linh căn, thiên tư trác tuyệt, mười sáu tuổi tấn cấp Ngưng Dịch, ba mươi tuổi tấn cấp Hóa Tinh. ba mươi bảy tuổi được vào Lâm Anh các trở thành đệ tử hạch tâm. Tuổi chưa đầy một trăm đã ngưng kết Chân đan, từ đó thì tin tức không thu thập được gì nữa, dường như người này biến mất vậy. Thế nhưng bốn mươi năm trước, người này lại xuất hiện làm cho cả Âu Dương thế gia xảy ra một trường hỗn loạn. Từ đó về sau không có tin tức gì, sinh tử không rõ." Người trung niên mặt vuông lật giở, khoan thai đọc.
Sau khi đọc hết, người này gấp sách lại đưa cho Liễu Minh.
Tờ đầu có ba chữ đậm Âu Dương Minh to tướng, phía dưới là những dòng chữ nhỏ ghi chép những việc có liên quan tới Âu Dương Minh.
Liễu Minh đọc kỹ càng một hồi, bên trên có ghi những sự việc trải qua trước khi tấn cấp Chân đan. Nhưng phía trên không thấy có đề cập gì tới vùng đất Nam Hoang, cuối cùng có dòng bút son ghi chú sinh tử không rõ.
Liễu Minh chậm rãi hạ tay xuống, liếc nhìn Sa Sở Nhi rồi truyền âm hỏi:
"Bốn mươi năm trước, chẳng lẽ là?"
"Đúng như Liễu huynh phỏng đoán, đích thật là hơn bốn mươi năm trước gia phụ rời Quỷ Mạc." Sa Sở Nhi khẽ cắn môi anh đào, truyền âm hồi đáp.
Trong lòng Liễu Minh âm thầm đồng ý. Xem ra sau khi Âu Dương Minh rời khỏi Quỷ Mạc từng trở lại Tuyền Mộng Sơn mạch, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà lại xảy ra xung đột với Âu Dương thế gia. Lại nữa, dù trên sách ghi là sinh tử chưa rõ nhưng Liễu Minh hiểu rằng việc Âu Dương Minh mất tích chắc chắn có liên quan tới Âu Dương thế gia, thậm chí là có thể đã bị Âu Dương thế gia giết chết hoặc cầm tù.
"Chỉ là những tin này vẫn chưa đủ, ta muốn biết tin tức cụ thể hơn, nếu tìm ra tung tích người này càng tốt..." Liễu Minh để quyển sách xuống, bình tĩnh nói với người trung niên.
"Ở đây chúng ta chỉ ghi chép được có vậy. Sư huynh muốn tin tức nhiều hơn e rằng phải cần thêm thời gian, hơn nữa còn phải chịu một số phí tổn đặc biệt..." Người trung niên do dự một lúc rồi từ từ đáp lại.
"Thế này đủ chưa, ta cần phải nhanh chóng tra ra tình huống người này." Liễu Minh lấy ra một cái túi to, đặt lên bàn, nhạt giọng yêu cầu.
Người trung niên cầm lấy cái túi, mở ra nhìn lướt, trên mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu bảo:
"Liễu sư huynh cứ việc yên tâm, nhiều nhất tại hạ chỉ cần ba ngày thôi."
Liễu Minh nghe vậy khẽ mỉm cười, không nói gì.
Kế tiếp, hắn không ở tại đây chờ, đương nhiên cũng chẳng cần lo là người trung niên nhận linh thạch mà không làm gì. Hắn dẫn Sa Sở Nhi rời khỏi cửa hàng.
"Sa cô nương, đây là một cứ điểm Thái Thanh môn chúng ta, dù chẳng phải là bí ẩn nhưng nếu không cần thiết thì đừng tiết lộ." Sau khi rời cửa hàng, Liễu Minh tới phía đông thành, chậm rãi nói.
"Liễu huynh cứ việc yên tâm, mặc dù tiểu nữ kiến thức nông cạn nhưng làm việc vẫn biết chừng mực, chuyện lấy oán trả ơn tất nhiên sẽ không làm." Trong cặp mắt đẹp hiện lên một tia cảm kích, nghiêm túc đáp lại.
Liễu Minh cười lớn hai tiếng, nếu không phải hiểu rõ tính tình Sa Sở Nhi, hắn cũng không tùy tiện đưa cô nàng tới nơi này.
Sau một lúc, hai người tới một khách sạn phía đông thành rồi vào nghỉ ở hai gian hảo hạng.
Trong một phòng, Diệp Hạo biết điều đương ngồi chờ đợi, nó vẫn đương thầm lẩm nhẩm bí quyết Liễu Minh đưa cho.
Ba ngày trôi qua, vào trưa ngày thứ tư, Liễu Minh và Sa Sở Nhi trở lại cửa hàng nọ.
"Mời hai vị khách quan vào trong." Tiểu nhị mặc áo xanh nhìn thấy hai người thì mắt sáng ngời, nét mặt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đưa họ vào trong hậu viện. Người trung niên Tần Vũ đã ngồi ở đây chờ sẵn.
"Tần huynh, việc điều tra thế nào rồi?" Liễu Minh nhàn nhạt hỏi.
"Có thu hoạch một ít nhưng tiến triển không quá lớn." Tần Vũ mời hai người vào mật thất, thở dài trả lời.
"Hả? Nói thử nghe xem nào." Liễu Minh hỏi.
"Tại hạ thông qua một vài phương pháp ngầm nhưng tài liệu lấy được chẳng bao nhiêu, cũng không tìm được nơi Âu Dương Minh hạ lạc nhưng cũng tìm được nơi gia tộc cận đại ẩn cư, có lẽ đến đó có thể tìm được tin tức có liên quan tới Âu Dương Minh." Tần Vũ lấy ra một ngọc giản trao cho Liễu Minh kể hết những gì tìm được.
"Hả, tin tức chỉ được thế thôi." Liễu Minh vừa cầm lấy ngọc giản vừa nhíu mày một cái.
Sa Sở Nhi đứng bên cạnh nghe được thế, bàn tay trong tay áo bỗng nắm lại, mắt hiện một tia kích động.
Liễu Minh nhìn thấy nét mặt Sa Sở Nhi thì ngầm thở dài, lấy ngọc giản trên trán xuống, quả nhiên trong đó có một vài tài liệu ghi lại về Âu Dương Minh trước khi mất tích và địa chỉ chuẩn xác gia tộc ẩn cư.
...
Hơn nửa ngày sau, ở một u cốc bí ẩn cách Tuyền Mộng Sơn mạch hơn trăm dặm có hai đạo độn quang một vàng một đen rơi xuống.
Quang mang tan đi hiện ra thân ảnh Liễu Minh và Sa Sở Nhi.
"Là đây sao?" Sa Sở Nhi đứng ở ngoài u cốc, sau khi nhìn khắp xung quanh thì trong mắt hiện lên tia nghi ngờ, miệng lẩm bẩm.
Trong sơn cốc chỉ có cảnh hoang dã đầy sức sống mà không thấy bóng dáng kiến trúc nhà cửa nào.
"Đây là ảo thuật được bố trí hơi xảo diệu thôi. Lại có thể ẩn giấu ba động pháp lực, xem ra tu sĩ cư ngụ ở đây đúng là có sở trường về mặt này." Trong mắt Liễu Minh ẩn ẩn hắc quang, hắn hơi trầm ngâm rồi ngón tay búng một cái. Một hỏa cầu bằng đầu người bắn ra.
Trong không trung sâu trong u cốc hiện ra một đợt gợn sóng, hỏa cầu bụp một cái bị thôn phệ.
Trong sơn cốc cũng bị ba động, cảnh vật đong đưa một trận giống như trên mặt nước bị quăng một cục đá.
"Nhãn lực Liễu huynh tốt quá!" Sa Sở Nhi thấy vậy, trong cặp mắt sáng hiện lên một tia khâm phục.
"Sa cô nương sống tại Quỷ Mạc, bình thường hay gặp chủ yếu là Sa thú nên không nhìn thấy ảo thuật cấm chế nhiều lắm, không phát hiện ra cũng không kỳ lạ." Liễu Minh khoát tay áo, nhẹ nhàng bảo.
Đúng lúc này, dù ba động trong sơn cốc chưa tản đi đã hiện ra một mảng thanh quang nhàn nhạt, một góc bị xé rách, chợt lóe lên, bay ra một nam tử thanh niên mặc trường bào vàng nhạt. Sau khi thân hình hiện ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người Liễu Minh.
"Các ngươi là ai, có can đảm dám tự tiện xông vào Tử Huyền sơn trang của ta!"
Ánh mắt Liễu Minh liếc qua, thanh niên mặc hoàng bào trước mắt chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ mà đối diện với tu sĩ Hóa Tinh hai người bọn họ cũng không lộ ra chút khiếp đảm nào thì hắng giọng bảo:
"Vị đạo hữu này, hai người chúng ta không có ý mạo phạm mà có việc muốn cầu kiến tiền bối Âu Dương Khuê, kính xin thông báo hộ một tiếng."
"Hả? Sao các ngươi biết gia phụ ẩn cư ở đây? Tột cùng các ngươi là ai?" Vị mặc hoàng bào nghe thế cả kinh, mặt biến sắc quát hỏi.
Liễu Minh nhíu nhíu mày, đang cố suy nghĩ nên nói thế nào để tình hình hòa hoãn một chút thì trong sơn cốc vọng va một thanh âm có vẻ già nua.
"Nhàn nhi, không được vô lễ!"
Vừa dứt lời thì thanh quang trong cốc lại chập chờn một trận, một cánh cửa hiện lên, lão giả hoàng bào từ đó bay ra.