Chương 30: Hung đảo thiên (30)
Những tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu hỗn loạn đan xen vào nhau.
"Đám thằn lằn này da rất cứng, đừng giết chết chúng, chỉ cần hất ra khỏi tàu là được." Lão giả họ Vân tay vung vẩy hai thanh búa lớn, tạo thành một màn búa ảnh, đánh bay tất cả những con thằn lằn có ý tiếp cận ra ngoài.
Hơn ba mươi tên tù phạm, mỗi tên phụ trách một đoạn mạn thuyền, hất bay đám thằn lằn đang trèo lên xuống nước.
Trong tay Liễu Minh cũng cầm chặt một thanh đao thép. Tuy rằng hắn không luyện qua đao pháp, nhưng chỉ cần dùng kiếm pháp và thủ cẩn thận một chút cũng không có vấn đề gì.
Loại công kích dày đặc này cũng không yêu cầu sức lực nhiều, thế nhưng quả thực là khảo nghiệm về mặt kỹ xảo chiến đấu. Theo thời gian trôi qua, số thằn lằn trèo lên ngày càng nhiều, mấy tên tù phạm không am hiểu phòng thủ dần dần đã có phần cố sức.
"Cố lên. . ." Đoản thương trong tay Thượng Bang chủ hóa thành vô số tia sáng lạnh lẽo, đánh bay tất cả số thằn lằn ra ngoài, đồng thời quan sát tình huống xung quanh, miệng hét lớn.
Đáng tiếc y vừa dứt lời thì đột nhiên bên kia truyền tới một tiếng hét thảm. Một tên tù phạm mặt sẹo bị một con thằn lằn cắn trúng tay, máu tươi túa ra. Quái thú thằn lằn được thể nghiến thêm mấy cái nữa, lập tức cắn đứt cánh tay đối phương. Tên tù phạm mặt sẹo kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, máu tươi nơi đầu vai ồ ạt chảy ra.
Mùi máu tanh dường như kích thích đám quái thú này, làm chúng kêu lên mấy tiếng hưng phấn, nối tiếp nhau nhảy lên, nhào vào người tên tù phạm mặt sẹo. Y chỉ kịp kêu lên một tiếng, vùng vẫy mấy cái, rất nhanh đã bất động.
"Nhanh! Bổ sung lỗ hổng!" Lão giả họ Vân biến sắc, nhưng đáng tiếc, lời này đã không còn kịp nữa.
Hơn mười đầu thằn lằn nhảy vào buồng tàu, điên cuồng cắn xé thân thể tên mặt sẹo, phát ra những âm thanh ghê người.
Mấy kẻ muốn xông lên thấy cảnh này thì cảm thấy buồn nôn, lập tức bước chậm lại rồi từ từ lùi về sau. Chỉ trong một khắc, lại có vài đầu thằn lằn bò lên, lao vào đám tù phạm xung quanh. Trong nháy mắt, vòng phòng ngự lập tức đại loạn. Đám tù phạm chỉ còn có thể bảo vệ bản thân, nhưng dưới sự vây công của đám thằn lằn, lực lượng cá nhân dần trở nên nhỏ yếu.
Ánh đao lóe lên một cái, Liễu Minh lật tay đánh bay một đầu thằn lằn, đồng thời lùi về sau khoang thuyền, xung quanh đám thằn lằn vẫn không ngừng bò tới. Liễu Minh sắc mặt tái nhợt, mắt quét qua nóc thuyền, chợt thân hình khẽ động, liền trèo lên cột buồm.
Trong khoang thuyền, đám tù phạm đã bị đàn thằn lằn ép phải chia ra phân tán khắp nơi, không ngừng có người thét lên những tiếng thảm thiết.
"Chẳng lẽ phải dừng ở đây sao?" Thấy cảnh giống như trong địa ngục phía dưới, trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia tuyệt vọng.
Vài đầu thằn lằn bò đến gần Liễu Minh, miệng điên cuồng gầm thét, bắt đầu bò lên cột buồm.
Liễu Minh biến sắc, thân thể đột nhiên chồng cây chuối, đầu dưới chân trên, hai chân bấu vào đỉnh cột buồm, đao thép trong tay liền hóa ra một đám đao ảnh. Cột buồm vô cùng nhỏ, vài đầu thằn lằn bị đao thép đánh trúng, ngã xuống phía dưới, lăn xuống thân thuyền. Thế nhưng do da dày thịt béo nên chúng gần như không thương tổn chút nào, lồm cồm bò dậy rồi tiếp tục bò lên. Liễu Minh lại vung đao, đánh bay chúng xuống. Cứ như vậy mấy lần, đám thằn lằn rốt cuộc cũng bỏ qua miếng thịt béo này, bắt đầu bò ra công kích những tên tù phạm khác.
Thấy vậy, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, nước biển phía trước chợt sôi trào, một tràng tiếng đì đùng không biết từ nơi nào vang lên.
Đám thằn lằn đang điên cuồng công kích tù phạm vừa cắn xé những xác chết vừa nghe thấy âm thanh này thì lập tức sững lại, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi. Chợt chúng quay đầu lại, đều nhảy khỏi thuyền Ô Mộc, biến mất trong làn nước biển đen kịt.
"Tại sao. . ." Đám tù phạm vừa tìm được đường sống trong chỗ chết không khỏi ngây ngẩn.
Trận chiến vừa rồi, hơn ba mươi tù phạm đã chết một nửa, mười mấy người còn lại cũng không ai còn lành lặn cả. Lúc này, trên gương mặt ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi xen lẫn một chút may mắn.
"Nghe đi, không còn âm thanh nước biển chảy vào nữa." Liễu Minh xoay người nhảy xuống cột buồm.
Mấy tên tù phạm còn sống đang nhìn Liễu Minh không chịu chút thương tích nào, trong mắt có chút cổ quái, vừa nghe lời này thì đều khẽ giật mình.
"Đúng rồi. . ."
"Đây là do đầu cự thú này đã ngừng uống nước." Trên mặt lão giả họ Vân có một vết cào, tuy rằng không sâu nhưng vẫn làm cho gương mặt lão trở nên âm trầm hơn nhiều.
Liễu Minh khẽ gật đầu, trong lòng cũng cùng suy nghĩ với lão.
Tuy rằng không biết tại sao đám quái vật kia lại chạy trốn, thế nhưng chỉ cần chúng không tấn công nữa thì ai nấy đều cảm thấy tốt hơn.
Chợt thuyền Ô Mộc lắc lư dữ dội, nước biển dập dềnh lên xuống, không khí xung quanh cũng lưu chuyển nhanh chóng.
"Nước biển đang đổ ra ngoài, nên không khí mới chuyển động như vậy." Liễu Minh biến sắc, lập tức đoán được chuyển xảy ra.
"Ta hiểu rồi, đây là do cự thú đang thả nước biển ra ngoài." Thượng Bang chủ cũng trong số người còn sống, chỉ là trên cánh tay y có một vết thương khá sâu, tuy đã được băng bó đơn giản, nhưng cánh tay vẫn rủ xuống bên hông, dường như không thể dùng sức được nữa.
Thượng Bang Chủ vừa dứt lời thì mực nước biển dưới thuyền quả thực đã hạ thấp nhiều, xung quanh còn hình thành mấy vòi rồng thổi mạnh ra ngoài. Thuyền Ô Mộc lúc này như một chiếc lá mỏng manh chao đảo trong gió, khi nãy vừa xuôi dòng xuống, nên giờ muốn ngược dòng đi ra, quả thực là khó có khả năng.
"Chúng ta hãy kết quần áo lại thành một tấm buồm đơn giản, nương theo vòi rồng này, nếu may mắn thì có thể rời khỏi miệng cự thú." Liễu Minh chớp mắt, chợt lên tiếng.
Nghe lời này, đôi mắt đám tù phạm sáng rực lên.
"Đúng vậy. Hãy làm theo lời Liễu huynh đệ nói, kết quần áo lại đi." Thượng Bang Chủ gấp giọng nói.
Tuy rằng buồm của thuyền Ô Mộc đã bị đốt cháy, thế nhưng khung xương vẫn còn, hoàn toàn có thể lấy quần áo tạo thành một tấm buồm đơn giản. Thế nên đám tù phạm vội vàng cởi quần áo trên người, lại lấy y phục của những tên tù phạm đã chết túm thắt lại với nhau. Rất nhanh, một tấm buồm cực kỳ đơn giản đã được tạo ra.
Dòng khí lưu mà cự thú phun ra càng lúc càng lớn, chiếc buồm căng lên, thuyền Ô Mộc bắt đầu chậm rãi xuôi dòng.
"Nhanh! Mau dùng mái chèo điều chỉnh phương hướng!" Lão giả họ Vân nói nhanh.
Mấy tên tù phạm không bị thương mau chóng ôm thấy mái chèo. Nhưng lúc này, dòng khí lưu xung quanh càng lúc càng lớn, căn bản không thể điều chỉnh phương hướng thuyền. Liễu Minh vịn tay vào mạn thuyền, hai mắt nhìn thẳng phía trước tràn ngập hào quang lấp lánh. Hắn người nhỏ lực yếu nên việc chèo thuyền đều không cần làm.
Chiếc thuyền xuôi dòng chừng một phút thì tốc độ càng lúc càng nhanh, dòng khí lưu xung quanh cũng càng tăng tốc chuyển động.
Cũng may mà quần áo trên người đám Liễu Minh đều là dùng da thú chế thành, cực kỳ cứng cỏi nên cũng không bị cuồng phong thổi rách.
Bỗng, phía trước xuất hiện một điểm sáng trắng.
"Mở miệng!" Có người hưng phấn hô lớn.
Liễu Minh cố gắng bám chặt mạn thuyền, mắt nhìn chăm chú cửa ra phía trước cũng là miệng cự thú, trong tình cảnh này, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Ánh sáng phía trước ngày càng sáng, cũng may chuyện Liễu Minh lo không xảy ra. Chỉ thấy ánh sáng phía trước lóe lên một cái, thuyền Ô Mộc đã lao ra khỏi miệng cự thú, đồng thời một cột nước lớn cũng bay ra theo, phun xa chừng mười dặm.
Thuyền Ô Mộc ở ngay đầu cột nước, bị bắn ra khá xa, rơi ầm xuống mặt biển. Cũng may do tấm buồm quá rách nát nên cũng không bị lật, chiếc thuyền còn chạy thêm một đoạn xa mới từ từ ngừng lại.
"Chúng ta thoát rồi!" Lúc này mọi người trên thuyền đều cực kỳ mừng rỡ, hoan hô ầm ĩ, thậm chí có người còn không tin được mình còn có thể thoát khỏi bụng cự thú nữa.
"Bây giờ còn không phải lúc an tâm, nếu cự thú còn uống nước lần nữa, e rằng thuyền Ô Mộc sẽ lại bị nó hút vào." Lão giả họ Vân không e ngại dội một gáo nước lạnh vào mọi người.
Đám tù phạm nghe vậy đều biến sắc, vội vàng ôm lấy mái chèo, dốc sức liều mạng bơi ra xa.
Mãi hơn nửa canh giờ sau, khi thuyền Ô Mộc đã cách cự thú hơn mười dặm, cự thú chỉ còn là một hình ảnh mơ hồ, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thật không nghĩ tới trên đời này lại có hải thú lớn tới vậy!" Một tên tù phạm sợ hãi nói.
"Đầu hải thú này sợ rằng chính là một yêu thú, căn bản không phải thứ mà phàm nhân chúng ta có thể nói tới." Ánh mắt Thượng bang chủ hiện lên chút quang mang kỳ lạ, quay đầu lại nói.
Liễu Minh cũng quay đầu nhìn về hướng Hung đảo, hòn đảo khi xưa đã biến mất. Ai có thể nghĩ rằng Hung đảo thần bí lại là lưng của một cự thú trên biển chứ. Nghĩ tới mấy năm này đều sống trên người nó, Liễu Minh lại cảm thấy có chút khác thường.
Chợt, cự thú bỗng nhúc nhích, thân thể to lớn của nó dần dần biến mất dưới mặt biển, không còn chút dấu vết nào nữa.
"Cự thú đã đi rồi."
"Từ bây giờ, Hung đảo đã không còn tồn tại nữa." Ánh mắt lão giả họ Vân hiện ra một tia phức tạp, miệng lẩm bẩm nói.
Hơn ngàn người trên Hung đảo mà giờ chỉ có mười mấy người thành công rời khỏi, mặc dù bọn họ đều là những kẻ cùng hung cực ác nhưng giờ phút này, trong lòng đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Có điều đám người này dẫu sao cũng không phải thường nhân, nên cũng mau chóng ném cảm giác này ra sau đầu. Hiện giờ bọn họ đang lâm vào một chuyện khác. Vừa rồi khi ra khỏi bụng cự thú, trong lúc hỗn loạn, nguồn nước và lương thực vốn ít ỏi thì giờ phút này chỉ còn lại một chút, căn bản không thể cung cấp cho tất cả mọi người được.
Trên thuyền bây giờ chỉ còn mười bảy tù phạm, mà nước và lương khô chỉ còn đủ duy trì mấy ngày. Trong khi quãng đường từ Hung đảo về Trữ Châu dù có căng buồm chạy liên tục cũng phải mấy hai mươi mấy ngày, nói chi là hiện tại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy một cảm xúc khác thường xảy ra. Cảnh đồng tâm hợp lực khi mới rời khỏi Hung đảo đã hoàn toàn biến mất. Những kẻ sống sót chia làm hai thế lực, cầm đầu là Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân, hình thành một thế giằng co.
Phía sau Thượng Bang chủ là năm bang chúng Mệnh Nhị Bang, còn xung quanh lão giả họ Vân là bốn người của Bách Độc Bang. Xét về mặt nhân số, phe Thương bang chủ chiếm được thượng phong, thế nhưng cánh tay trái của y lại bị thương, chiến lực giảm xuống gần một nửa nên xét về khí thế lại yếu hơn một bậc.
Sáu người còn lại thì đứng ở cách xa một bên. Bọn họ hoặc là người của Hạc Pha Đường Bang, hoặc là người của thế lực nhỏ khác trên đảo nên đều đứng riêng một nơi, đề phòng lẫn nhau.