Chương - 18: Thị nữ Ngả Lỵ Ti
-Cái gì, ám sát thất bại?
Bên trong tòa thành, Y Thước Á tức giận hét to như sấm:
-Xưng là mười bước giết một người, đến ngay cả một tên triệu hồi sư cũng không thể giết chết, con mẹ nó đúng là lũ chó!
Một tiếng -ba vang lên, Y Thước Á ném thật mạnh chén trà trong tay xuống đất:
-Cổ Đức, ta muốn tự tay giết cái tên triệu hồi sư đáng ghê tởm đó, cắt từng miếng từng miếng thịt của hắn xuống cho chó ăn!
-Thiếu gia, xin hãy tỉnh táo.
Cổ Đức vuốt vuốt ria mép nói:
-Bọn lão gia phải ít nhất một tháng nữa mới có thể từ ngoài biển trở về, mà trong khoảng thời gian này trên trấn có rất nhiều nhân vật không rõ xuất hiện, thật sự là chúng ta không nên trực tiếp ra tay.
Thời gian gần đây Y Thước Á rất bực mình, từ khi thảm bại ở Tinh linh bộ lạc trở về liền gặp không ít phiền toái. Không biết là tên chết tiệt nào lộ ra tin phát hiện Cự long huyệt động trong Đặc Lạp Tư sâm lâm khiến cho xuất hiện rất nhiều nhân vật không rõ thân phận ở trên trấn. Có mạo hiểm đội, có dong binh đến từ các nơi khác, còn có cả kỹ sĩ suốt ngày mơ giấc mộng giết rồng, mà còn nghe nói giáo đình cũng bí mật phái sứ giả đến nơi này.
Trên trấn tình hình càng ngày càng phức tạp khi số lượng người vào ngày càng nhiều. Mấy ngày trở lại đây thỉnh thoảng lại có gia đinh bị giết hoặc mất tích, có người nói là sự trả thù từ các kẻ địch của gia tộc, cũng có người nói đó là do bọn hắn ở ngoài trấn không cẩn thận trêu chọc vào nhân vật thần bí mà cường đại. Không biết được đâu là thông tin chính xác, Y Thước Á không biết phải ra tay với ai.
Các đội mạo hiểm hoặc dong binh bình thường thì Y Thước Á không thèm để ý, nhưng sứ giả của giáo đình lại là vấn đề không nhỏ, nếu để bọn họ biết được tội chứng của gia tộc vậy thì sẽ có phiền toái lớn. Bởi vì cha hắn đã mang đại bộ phận tinh anh võ sĩ đi thực hiện một chuyện trọng đại, ở trong nhà giờ chỉ còn vài tên cao thủ nên hắn đành ở lại trong thành.
-Cổ Đức, vậy ý của ngươi như thế nào?
Trong cả tòa thành chỉ có mưu sĩ Cổ Đức đi theo cha hắn nhiều năm có thể làm cho Y Thước Á tỉnh táo lại.
Sau một lát trầm tư, Cổ Đức chậm rãi nói:
-Hiện nay trên trấn tình thế rất là phức tạp, trước khi lão gia mang theo võ sĩ trở về, chúng ta ngàn vạn lần không thể hành động lỗ mãng. Gần đây, tại hạ đã liên lạc được một gã đại kiếm sư ở Ban Đồ đế quốc, có lẽ chúng ta có thể….
Sau một lát bàn mưu tính kế, Y Thước Á và mưu sĩ Cổ Đức nghĩ ra một kế hoạch mượn đao giết người. Mua bán nô lệ là nguồn thu nhập chủ yếu của gia tộc, mà các cô gái tinh linh với ngoại hình xinh đẹp lại càng là món hàng mà rất nhiều người tranh giành để mua. Vì để dẹp bỏ trở ngại trong việc bắt bớ tinh linh nhân tiện có thể báo thù nên hắn nhất định muốn giết chết thần bí triệu hồi sư Dương Lăng đầu tiên.
Ở bên trong một quán rượu cách tòa thành của An Tạp gia tộc không xa, Dương Lăng vui vẻ uống một ngụm khổ mạch tửu, không hế biết rằng đang có một âm mưu đang nhằm vào hắn mà thực hiện.
-Trước khi tại hạ trở về, trong mấy ngày này còn xin nhờ hai vị lưu ý nhiều hơn một số việc đã bàn, cáo từ.
Tùy ý đặt xuống bàn vài tử tinh tệ, Dương Lăng nhanh chóng rời đi. Ớ phía sau, đạo tặc Phân Lý Tư Đặc sợ hãi kêu lên, nhanh chóng cầm lấy tử tinh tệ trên mặt bàn. Mấy bình khổ mạch tửu chỉ cần hơn mười hắc tinh tệ là đủ trả, không nhĩ tới Dương Lăng vừa ra tay đã đặt xuống năm tử tinh tệ, đúng là một đại quý tộc giàu có.
Nhận thấy hành động của đạo tặc Phân Lý Tư Đặc, Dương Lăng cười nhẹ nhàng. Đối với một nơi vẫn còn nghèo nàn thế này thì cần phải thi triển một ít thủ đoạn, ra tay hào phóng là một phương pháp tốt nhất. Hắn hiểu rằng chỉ cần được dong binh Cổ Lực Đặc và đạo tặc Phân Lý Tư Đặc là hai tên lưu manh ở đây bán mạng cho, thì đối với việc đặt chân vững vàng ở Duy Sâm Trấn càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tấn công là cách phòng ngự tốt nhất, vì để đối phó với sự trả thù của An Tạp gia tộc, Dương Lăng quyết định tại Duy Sâm Trấn mở một gian bán vũ khí do Ải nhân chế tạo. Vừa có thể thu thập tin tức tình báo, vừa có thể hấp dẫn sự chú ý của An Tạp gia tộc, chuyển từ thế bị động sang thành thế chủ động. Đương nhiên, nếu có thể thu được lợi nhuận thì càng tuyệt vời hơn.
Đi vào Duy Sâm Trấn đại lượng nhân vật không rõ lai lịch, chuyện này đối với Y Thước Á là một chuyện rất đau đầu, nhưng đối với Dương Lăng thì đây đúng là một cơ hội ngàn năm khó gặp. Tình thế càng phức tạp nhiều tên sẽ lợi dụng đục nước béo cò đối với sản nghiệp giàu có An Tạp gia tộc càng phải cẩn thận, nhưng đối với hắn thì hành động càng có lợi hơn nhiều.
Nhanh chóng trở về Tinh linh bộ lạc, Dương Lăng cực lực thuyết phục tinh linh trưởng lão. Nghe xong tuy vẫn còn có điều lo lắng nhưng lão vẫn ra tay giúp đỡ Dương Lăng. Lão phái vài tên dũng sĩ tinh anh làm thị vệ cho Dương Lăng. Đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu của Dương Lăng, lấy ra tám mươi bình Lang mỗ tửu cuối cùng cho hắn mang đi.
Mang theo tám mươi bình Lang mỗ tửu, Dương Lăng đi tới Ải nhân bộ lạc. Quả nhiên thấy được tám mươi bình Lang mỗ tửu Ải nhân liền đáp ứng ngay.
-Dương Lăng huynh đệ, chỉ cần mỗi ngày đều có rượu ngon, đừng nói là Duy Sâm Trấn mà nếu ngươi đi đến chân trời góc biển ta cũng theo ngươi.
Ải nhân Lỗ thước vừa đi vừa cầm lấy bầu rượu đeo bên hông uống một ngụm lớn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
-Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, tráng lệ, cái gì khác không nói nhưng rượu ngon thì có rất nhiều!
Nhìn cái bao trên lưng Tạp Tây đựng đầy vũ khí, Dương Lăng mở hé ra nhìn qua:
-Lỗ Thước, chỉ cần ngươi và người trong tộc đả tạo càng nhiều vũ khí cho ta, đừng nói mỗi ngày một vò rượu, ngươi muốn nằm ngâm mình mà ngủ trong rượu ta cũng đáp ứng được ngươi!
Có sự hấp dẫn của rượu ngon, Lỗ Thước đáp ứng ngay yêu cầu của Dương Lăng, đồng thời còn thay hắn mời thêm được năm tên tộc nhân đi theo hỗ trợ. Đồng thời, được Lỗ Thước cực lực hỗ trợ, Dương Lăng mua được vũ khí của Ải nhân bộ lạc với giá rất thấp. May là từ trong tay Dã man nhân cứu ra được không ít người nếu không Dương Lăng cũng không biết làm thế nào để vận chuyển vũ khí ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm.
Mặc dù Tinh linh trưởng lão không nói gì, nhưng Dương Lăng hiểu được nhiều nhân loại như vậy ở lâu dài tại Tinh linh bộ lạc cũng không thích hợp. Thương lượng với đám người Tạp Tây rồi tất cả cùng quyết định đi tới Duy Sâm Trấn, vì trong đó có không ít người từ nhỏ đã sinh sống ở Duy Sâm Trấn.
Sau khi được cứu thoát, đám người Ngả Lỵ Ti lúc nào cũng hy vọng nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn, nhưng vì khắp nơi trong sâm lâm đều có ma thú, cho nên không thể không tạm thời ở lại Tinh linh bộ lạc chữa trị thân thể thật tốt. Bây giờ có Dương Lăng tự mình dẫn đầu, bọn họ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
-Đại nhân, về tới Duy Sâm Trấn, nếu đại nhân không chê thì trước tiên về ở tại nhà của tiểu nhân, không biết có được không?
Nhanh chân đuổi theo Dương Lăng, Tạp Tây rất nhiệt tình mời.
-Tạp Tây, rất nhiều người trong số này đều không có chỗ ở, nhà của ngươi có thể ở được mấy người? Dương Lăng cười cười mà nói:
-Yên tâm đi, ta đã sớm có sự an bài cẩn thận rồi
Sau khi thuyết phục được tinh linh trưởng lão, Dương Lăng đã cưỡi sư thứu rất nhanh trở lại Duy Sâm Trấn, Dưới sự giúp đỡ của Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc mua ngay một lượng lớn phòng ở. Phía trước dùng để bán vũ khí, còn bên trong để chế tạo vũ khí và làm chỗ ở cho những người vô gia cư, đúng là có lợi cả hai đường.
Được sự bảo vệ của ma thú đại quân, mọi người không gặp nguy hiểm gì trên đường đi, hơn mười ngày sau rốt cục cũng đi ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm. Được Cổ Lực Đặc chạy tới giúp đỡ dẫn đường, trực tiếp đi tới địa điểm mới mua cách đây không lâu.
Tiếp theo, mọi người rất là bận rộn. Ải nhân Lỗ Thước và tộc nhân chuẩn bị thiết bị và lò rèn chuẩn bị tại Duy Sâm Trấn chế tạo binh khí; Tạp Tây chỉ huy mười tên võ sĩ được Dương Lăng cứu tích cực tuần tra chung quanh trang viện để đề phòng An Tạp gia tộc tập kích; Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc phụ trách tuyên truyền sắp khai trương gian binh khí do ải nhân chế tạo.
-Nhẹ nhàng, thơm mát, so với cực phẩm Bích loa xuân của An Khê trà trang uống ngon hơn nhiều!
Tựa lưng trên chiếc ghế bọc da hổ, nhìn chung quanh mọi người bận rộn và tốc độ nhanh vượt xa cả dự liệu của mình, Dương Lăng thoải mái uống một ngụm trà vừa được Ngả Lỵ Ti bưng lên.
-Đại nhân, đây là trà làm từ cây đan biện đằng, hương thơm nồng đậm, là đặc sản của Duy Sâm Trấn đó!
Thấy Dương Lăng đặt chén trà xuống, Ngả Lỵ Ti nhẹ nhàng nắn bóp bả vai cho hắn. Từ khi Dương Lăng thuận lợi cứu ông nội nàng, Ngả Lỵ Ti vô cùng cảm kích hắn, tận lực chiếu cố hắn, hi vọng có thể báo đáp phần nào đại ân đại đức của hắn. Dương Lăng bận đến độ mồ hôi đầy mặt, nàng kịp thời lấy tay lau đi, nếu Dương Lăng không kịp ăn cơm thì nàng mang cơm đặt ở phòng của hắn, Dương Lăng mệt mỏi thì nhẹ nhàng nắn bóp hai vai cho hắn.
Vừa mới bắt đầu, Dương Lăng còn không có quen, nhưng nói với Ngả Lỵ Ti vài lần thấy nàng vẫn như như vậy, cùng không nói thêm nữa, thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cô bé.
-Ngả Lỵ Ti, sau này không gọi ta là đại nhân, mà cũng không được gọi là chủ nhân đó!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngả Lỵ Ti, nhìn xem bộ ngực vẫn còn nhỏ bé của nàng, Dương Lăng rung động trong lòng mà nói:
-Sau này, gọi là Dương đại ca biết chưa!
-Vâng, Dương đại ca!
Ngả Lỵ Ti khuôn mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói một câu. Không biết tại sao,nàng hiểu được ánh mắt Dương Lăng không giống bình thường trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Cảm giác làm lão bản rất tuyệt.
Thoải mái tựa trên ghế da hổ, nhìn trong cửa hàng đầy binh khí do Ải nhân chế tạo, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng từ từ nhắm lại hai mắt. Trước kia cả năm làm việc bận bịu gần chết còn có khi không đủ sống, không nghĩ tới là vô ý đi tới thế giới xa lạ này, sau một thời gian ngắn đã có nguồn sinh ý đầu tiên.
Dương Lăng nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ sự phục vụ của Ngả Lỵ Ti, không hề biết rằng đang có một cơn bão nhắm vào chính mình. Trên một vùng đất không người cách Duy Sâm Trấn mấy trăm dặm đang có một con khoái mã đang chạy nhanh như gió hướng về phía Duy Sâm Trấn.
Ma Thú lãnh chúa.