Chương - 21: Quang cái mông đích cáp mô
Đám đông đang xem chung quanh đều bị oanh động, nhìn Ba Đế Tư vẻ mặt trắng bệch, Dương Lăng rõ ràng tên đại kiếm sư không may này chỉ là một con chốt thí, một chú chó mở đường mà thôi, chính thức muốn đoạt mạng hắn chính là Y Thước Á và gia tộc an tạp vô ác bất tác đằng sau.
-Ba Đế Tư, ta và ngươi vô oán vô cừu nếu ngươi nói người sai khiến ở đằng sau ngươi ra ta sẽ tha một mạng cho ngươi.
Sau một lúc trầm tư Dương Lăng chợt nghĩ ra chủ ý trực tiếp đả kích an tạp gia tộc.
Còn Ba Đế Tư từ sau khi rơi vào tay Dương Lăng hắn đã tự cho là hẳn phải chết không còn gì nghi ngờ, giờ nghe Dương Lăng nói như vậy không khỏi sáng ngời đôi mắt. Miệng vừa định mở ra vốn định đem hết mọi chuyện nói ra nhưng nghĩ đến thế lực khổng lồ của An Tạp gia tộc lại không khỏi do dự.
-Ba Đế Tư, cuộc sống chính là một loại hưởng thụ. Kim tiền và quyền thế, rượu ngon cùng mỹ nữ còn có rất nhiều, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Dương Lăng cười cười nói, tiếp tục hấp dẫn Ba Đế Tư đang do dự bất quyết:
-Sáng nay có rượu thì sáng nay còn say, nếu không thức thời đến lúc xuống địa ngục thì đừng hối hận sao không nhận lấy cơ hội mà ta cho ngươi đó nhé.
Tâm lý Ba Đế Tư cực độ hoang mang, cả đời hắn đã giết người vô số, chỉ bằng vũ lực cường hãn để đổi lấy vinh hoa phú quý, không ngờ lật thuyền nơi vũng nhỏ, vì khinh địch mà thua dưới tay kẻ không hề có chút đấu khí nào.
Hắn tự hỏi cũng không phải là anh hùng hảo hán gì có thể trụ ở cuộc đời bon chen danh lợi này cũng là nhờ không ít âm mưu quỷ kế. Nhưng hôm nay thua dưới tay Dương Lăng cũng đã nhận ra nhiều điều, nếu hắn dám khai ra Y Thước Á thì cho dù hôm nay không chết thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc tồn tại ở Ban Đồ đế quốc nữa. Trong khoảnh khắc mạng sống cùng lợi danh do dự khiến hắn bất quyết.
-Ba Đế Tư, nếu ngươi một lòng muốn chết ta sẽ đưa ngươi đi một đoạn đường nghe.
Dương Lăng thấy Ba Đế Tư vẫn mãi do dự nên khẽ dụng sức ấn sâu vào cổ Ba Đế Tư hơn một chút. Nhất thời khiến cổ Ba Đế Tư chảy không ít máu ra.
-Ta nói, đại nhân tha mạng, ta nói...
Nhìn vẻ lạng lùng của Dương Lăng lại thấy máu của mình đã chảy ra cuối cùng Ba Đế Tư không thể do dự nữa bắt đầu tiết lộ âm mưu của An Tạp gia tộc:
-Tại hạ cùng với Dương Lăng đại nhân không oán không cừu, thụ cố đến đây đảo loạn, hết thảy tất cả đều do Thiếu chủ nhân Y Thước Á của An Tạp gia tộc sai sử...
Sau khi rõ ràng mọi chuyện mọi người đang vây xem chung quanh chợt hiểu ra vì sao tên đại kiếm sư Ba Đế Tư này lại vừa vặn đến đây làm loạn đúng ngày hôm nay.
Dần dần dưới sự kích động của Dương Lăng đám đông càng ngày càng loạn, không ngừng tố cáo những việc ác của ctgt. Có người muốn đem Ba Đế Tư cho ngũ mã phân thi, có người mắng to Y Thước Á hèn hạ vô sỉ, còn có người lớn tiếng nguyền rủa mười tám đời tổ tông của An Tạp gia tộc. Sau khi thành công kích phát mối mâu thuẫn của mọi người với An Tạp gia tộc Dương Lăng quyết định cố gắng châm ngòi cuộc chiến nên dùng sức đưa Ba Đế Tư cả người vô lực lên trước mặt mọi người, lớn tiếng nói:
-Các vị dũng sĩ, tên cậy mạnh hiếp yếu, dưới mắt không người này có nên giết hay không?
-Đáng chết, bắt hắn ngũ mã phân thi!
-Thiêu chết hắn đi!
-Chém chết hắn rồi đem cho chó ăn!
.........
Dưới sự phẫn nộ mọi người cùng nhìn chằm chằm vào Ba Đế Tư hận không thể tự mình động thủ, mà kẻ đang nằm dưới đất là Ba Đế Tư càng sợ đến cả người phát run.
Đã sớm nghe nói angt chuyện xấu xa gì đều có thể làm khiến lòng dân oán thán. Bây giờ xem ra, quả nhiên như thế!
Cưỡi trên con ngựa trắng Mật Tuyết Nhi khẽ nhăn đôi mày liễu thanh tú:
-Hừ, đúng là kết quả của kẻ chuyên làm ác.
Vị kỵ sĩ đi bên cạnh hừ một câu vừa lúc thấy một chiếc lá rơi trên đầu Mật Tuyết Nhi liền đưa tay lên định gạt. Không ngờ, nữ ma pháp sư cũng không lĩnh tình, nghiêng người né đi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Nhìn Mật Tuyết Nhi đang cố ý giữ khoảng cách với hắn, hắc giáp kỵ sỹ không vui nói:
-Mật Tuyết Nhi, nhiều năm qua như vậy, chẳng lẽ nàng còn không hiểu rằng ta đối với nàng là thiệt tình sao? Vì nàng ta cũng ở thần điện suốt 3 năm rồi!
-Khắc Lỗ Tư, tín ngưỡng của thần điện kỵ sĩ phải kiên định, nếu ngươi là vì cảm tình mà lưu lại, ta khuyên ngươi thà sớm rời khỏi còn hơn!
Nữ ma pháp sư chần chờ chỉ chốc lát, nói tiếp:
-Rất xin lỗi, làm một pháp sư của giáo đình, thực sự lòng ta chỉ có Quang Minh thần cùng quảng đại tín đồ.
Sau khi lại một lần nữa bị cự tuyệt vẻ mặt Khắc Lỗ Tư đầy uể oải. Không nghĩ tới sau khi hắn làm một gã thần điện kỵ sĩ mặc dù càng có nhiều cơ hội đến gần Mật Tuyết Nhi, nhưng nhiều năm qua rồi mà vẫn không có cách nào toại nguyện.
-Tại hạ là một gã thương nhân, chỉ hy vọng vào hòa khí để có thể buôn bán. Hơn nữa oan có đầu, nợ có chủ, cho dù giết cũng phải tìm đến giết chết tên hèn hạ Y Thước Á!
Dương Lăng lớn tiếng nói tiếp:
-Mặc dù tại hạ vỗn không thích đánh giết nhưng cũng không thể để người khi dễ. Người nầy tử tội có thể tha nhưng tội sống khó tránh khỏi!
Thấy cách đó không xa có một người thợ rèn cầm một cây thiêu hỏa côn đang hô to, Dương Lăng trong lòng vừa động, bèn mượn cây thiêu hỏa côn đen nhánh của hắn.
Khi mọi người vẫn còn đang không hiểu hắn đã kéo quần của Ba Đế Tư xuống, trên cái mông to của tên đại kiếm sư một tả một hữu vẽ
" An Tạp "
hai chữ thật to.
-Hắc hắc, Ba Đế Tư, chỉ cần ngươi cứ để thân thể thế này nhảy ra khỏi Duy Sâm trấn, ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi. Nếu không...
Dương Lăng vừa nói vừa hoa hoa ngọn chủy thủ trước mặt Ba Đế Tư khiến hắn sợ đến một trận run run.
Thấy rõ hai chữ trên mông Ba Đế Tư đám người vây xem trong nháy mắt như hóa đá rồi chợt sôi trào lên như nước. Không ngờ Dương Lăng lại dám làm như vậy hơn nữa chỉ nháy mắt đã nghĩ ra một diệu kế vũ nhục An Tạp gia tộc như vậy.
Cùng lúc đó, mặc dù không biết Dương Lăng vẽ gì trên mông mình nhưng thấy Dương Lăng cười không ra cười lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đầy thỏa mãn, Ba Đế Tư rõ ràng tuyệt đối không phải cái gì chuyện tốt, thế nhưng căn bản là vô lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn:
-Đại nhân, van cầu ngươi tha ta ra. Đem quần trả lại cho ta, ta bồi ngươi một ngàn, không, bồi ngươi hai ngàn tử tinh tệ!
Thấy mọi người nhìn chằm chằm xuống cái mông của mình, Ba Đế Tư mắc cở thiếu chút nữa ngất đi, hận không có cái lỗ nào để chui vào. Hơn nữa nội khố của hắn quá nhỏ, đừng nói có thể che đi hai chữ mà Dương Lăng vừa viết mà ngay cả những thứ riêng tư cũng gần như hoàn toàn lộ ra ngoài.
-Ta đếm ba tiếng, nếu còn không nhảy cóc ra thì ngươi chờ xuống địa ngục đi!
Dương Lăng giơ chủy thủ sắc bén lên như muốn chém xuống người Ba Đế Tư thật. Vì mạng sống, thà lõa lồ còn hơn mất mạng, Ba Đế Tư bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhảy cóc ra. Rồi lại bị Dương Lăng đuổi theo một phen uy bách lợi dụ, không thể làm gì khác hơn là cố nén xúc động, vừa nhảy cóc vừa kêu lên.
"An tạp, cáp mô! Cáp mô, an tạp! "
theo một đám tiểu hài tử trêu đùa, e sợ cho thiên hạ bất loạn chúng dong binh môn cũng đi theo lớn tiếng gọi, tiếng kêu đồng thanh của chúng nhân nhanh chóng truyền đi.
Nhìn Ba Đế Tư nhảy đi ra ngoài, Dương Lăng lại thầm quyết định thêm một chút kích thích. Hắn bèn triệu xuất một đầu giác phong thú rồi chỉ huy nó bay tới cắn nát nội khố của Ba Đế Tư, trong phút chốc tất cả bộ phận tiểu huynh đệ của Ba Đế Tư đều lộ hết ra khiến chúng nhân lại càng thêm một phên ha hả cười to.
Về phần đại kiếm sư đáng thương không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay che lại rồi chạy đi. Xấu hổ, kinh hoảng, biệt khuất Ba Đế Tư hận không thể tự tử luôn được, chuyện truyền ra về sau, danh dự của hoàng gia đại kiếm sư đừng nghĩ tại đế đô lăn lộn, cho dù không bị giải chức, thì cũng bị người cười đến chết. Sớm biết sẽ rơi xuống bước này đừng nói ngũ vạn tử tinh tệ, chính là năm mươi vạn, hắn cũng sẽ không thèm tiếp sinh ý này.
-Lưu manh, đại sắc lang!
Người khác không rõ ràng lắm giác phong thú từ đâu mà đến, nhưng Mật Tuyết Nhi cưỡi trên bạch mã lại có thể thấy nhất thanh nhị sở, biết là quỷ ý của Dương Lăng vừa thẹn vừa tức, không ngờ hắn lại là một tên hỗn đản như vậy. Đồng thời, nhìn lại Ba Đế Tư vừa che vừa chạy, nhìn cái mông trắng to uỳnh của hắn, lại không khỏi bật cười, khuân mặt hồng lên khiến tên thần điện kỵ sĩ đứng bên nhìn đến ngây cả người.
Mọi người ha ha cười to, nhưng Y Thước Á đang ẩn trên một ngọn núi gần đó lại tức giận đến thất khiếu tỏa khói thiếu chút nữa đã hộc máu mà chết.
-A, Dương Lăng, đồ triệu hồi sư ghê tởm! Ta sẽ lột da uống máu của ngươi!
Y Thước Á vừa hét vừa dùng sức chộp lên cự thạch gần đó, tạo thành vô số vết cào thật sâu, cũng lưu lại từng vết máu xúc mục kinh tâm. Nếu lúc này mà Dương Lăng ở trước mặt chắc chắn hắn đã bị cắn chết rồi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.