Chương - 142: Hấp huyết biển bức
Quả nhiên, chần chờ một lát sau rồi Áo Lan Đa chậm rãi mở miệng.
Thì ra, Lạp Đạt Khắc sơn mạch có một con sông lớn, vòng quanh điều đốn sơn cốc rồi rót vào Hắc hồ, tạo thành một ngọn thác cao mấy trăm bộ nơi miệng hồ, sau đó uốn lượn về phía trước, chảy vào Đa Nhĩ hà.
Hắc hồ trong suốt, thủy sinh vật đông đảo, nhưng số lượng nhiều nhất chính là hắc thủy ngư, chúng kết đội thành đám bơi lội, từ xa nhìn lại, ngay cả một mảnh hồ nước đều cũng biến thành màu đen, đây cũng chính là nguồn gốc danh gọi của Hắc hồ.
Thịt của Hắc thủy ngư quả là tuyệt phẩm, bình thường nhỏ bé, nhưng qua vài năm có con có thể trưởng thành to như một nhánh cây. Nghe nói, còn có người từng thấy một cự hình hắc thủy ngư dài gần mười bộ.
Hắc thủy ngư không có lực công kích gì, nhưng tốc độ trong nước rất nhanh, thường thường nhờ vào tốc độ mà thoát khỏi tay thợ câu. Hàng năm lúc vầng trăng tròn nhất, bọn chúng sẽ phấn khích bay vọt qua thác nước, dù tan xương nát thịt cũng không để ý. Truyền thuyết rằng, chỉ cần chúng có thể nhảy qua thác nước, xuyên qua trọng trọng mây trắng sẽ lập tức hóa rồng.
Thật lâu trước kia, những bộ lạc ở gần đó thường xuyên đến Hắc hồ đánh cá lấy nước, nhưng từ vài chục năm đến đây xuất hiện một đám hấp huyết biên bức đồng thời cũng không còn ai dám tới gần Hắc hồ nưã. Dù tuyết có rơi dầy thêm nữa, dù có đói đến không chịu nổi nữa thì mọi người cũng không dám đi bắt cá ở Hắc hồ.
Hấp huyết biên bức tính thích hấp huyết, là ma thú cấp thấp nhất. Một hai con thì không đáng sợ, nhưng mỗi lần xuất hiện thành trăm ngàn con thì cực kỳ kinh khủng. Nghe nói, một trăm con hấp huyết biên bức, có thể trong nháy mắt đem một đầu mãnh tượng hấp thành xác khô. Một lần xuất hiện hơn một ngàn con thì đến ngay cả lôi điểu cùng đại địa bạo hùng đám lục giai ma thú cũng không thể không lùi xa ba bước.
"Chẳng lẽ, hấp huyết biên bức không có nhược điểm gì?"
Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Lăng có chút nghi hoặc.
Đại tự nhiên rất công bình. Mỗi một loại ma thú đều có nhược điểm. Nếu thực lực cường đại thì bình thường số lượng rất thưa thớt, số lượng khổng lồ lại có lực công kích không đủ. Ngoài ra, một vật khắc một vật, cơ hồ mỗi chủng loại sinh vật đều có thiên địch.
"Có, hấp huyết biên bức sợ nhất chính là Phi Long biết phun lửa, một lần có thể tiêu diệt hàng trăm ngàn con hấp huyết biên bức. Nghe nói, hàng năm lúc nóng nhất của mùa hè, Hắc hồ thường có một đám Phi Long bay đến. Cũng bởi vì như thế, đàn hấp huyết biên bức mới không thể phát triển thêm."
Hấp huyết biên bức, Phi Long …
Vốn, Dương Lăng đang chuẩn bị mạnh mẽ tiêu diệt đàn hấp huyết biên bức sau đó xây tòa thành ở gần Hắc hồ, nhưng nghe nói hàng năm đều có một đám Phi Long, hắn lại bắt đầu suy tư.
Căn cứ trí nhớ của ma thú, Phi Long là bát giai ma thú. Mặc dù thực lực không bằng một sừng thú, nhưng nếu một lần xuất hiện hơn mười đầu thì cũng phi thường khó giải quyết!
"Quên đi, lên, trước tiên đi xem nơi đó đã!"
một lát sau. Dương Lăng quyết định đi một chuyến, Áo Lan Đa dẫn đường, Song đầu thực nhân ma và Thiên hồ gắt gao đuổi phía sau.
Sau khi biết rõ điểm đáng sợ của hấp huyết biên bức Thiên hồ Vưu Na không rời bước khỏi Dương Lăng. Ngoài ma ảo trận và thạch hóa ma pháp thì hỏa hệ ma pháp của nàng cũng đạt tới cảnh giới Đại ma pháp sư, mặc dù không cách nào thi triển hỏa hệ cấm chú, nhưng liên tục thi triển vài cao cấp hỏa hệ ma pháp cũng không thành vấn đề.
Ngửi thấy một mùi thơm thoảng trong gió, quay sang thấy Vưu Na quá cảnh giác, Dương Lăng lắc lắc đầu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn đau đầu vì vô tình thuần hóa phải một nữ nô. Vưu Na thật sự là rất xinh đẹp, mỗi cử động đều mang theo một mị lực trời sinh, nàng đi sát theo hắn quả thực là lúc nào cũng dễ khiến người ta phạm tội a!
Hồ ly tinh, mỹ nữ này tuyệt đối là một hồ ly tinh trời sinh!
Nhìn bộ ngực cao vút cùng đôi chân thon dài của Vưu Na, lại thêm làn da trắng nõn nhẵn nhụi, bóng loáng như ngọc của nàng, Dương Lăng không khỏi ngắm đi ngắm lại vài lần. Cùng lúc đó, Vưu Na tựa hồ cũng đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ liền chạy ra một đoạn khoảng cách!
Hắc hồ không xa, đại khái sau nửa canh giờ, mọi người đã chạy tới bên một tòa núi cao gần đó, nấp ở một bụi rậm cẩn thận quan sát.
Hắc hồ rộng khoảng năm mươi công lý, dài hai mươi mấy công lý, hồ nước trong suốt. Mặt hồ rộng mênh mông, phản chiếu lại mảnh trời xanh ngắt, tuyết sơn đảo ánh, bầy cá hoan dược, vạn điểu cao tường. Mặc dù khí trời rét lạnh, nhưng trên mặt hồ cũng không có kết băng, cho nên còn được xưng là hồ không băng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Chung quanh hồ là một mảnh thảo nguyên, địa thế trống trải, thủy nguyên sung túc. Trên mặt đất sau khi băng tuyết tan đi, tuyệt đối là một mục trường thủy thảo phong mỹ thiên nhiên.
Thỉnh thoảng có các loại dã thú tới bên hồ uống nước, có con tương an vô sự, cũng có truy đuổi tê sát. Dưới sự chỉ điểm của Áo Lan Đa, Dương Lăng rất nhanh đã phát hiện tung tích đàn hấp huyết biên bức.
"Diện tích quanh bờ hồ, không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu hấp huyết biên bức, không có bất ai dám tới gần Hắc hồ."
Khẽ cắn môi rồi, Áo Lan Đa nói tiếp:
"Truyền thuyết, hấp huyết biên bức đối với khí tức của nhân loại và bán thú nhân đặc biệt mẫn cảm, chúng thích nhất hấp thực máu tươi của bọn họ. Nếu có người chỉ cần tới gần bên hồ, ngay lập tức sẽ khiến đại quần hấp huyết biên bức vây công!"
Thích nhất hấp thực máu tươi của các sinh vật trí tuệ như nhân loại và bán thú nhân?
Nghe Áo Lan Đa nói vậy Dương Lăng rốt cục chợt hiểu ra tại sao có đông dã thú bình yên uống nước ở bên hồ như vậy mà bán thú nhân lại không dám tới gần, trách sao Hắc hồ diện tích rộng rãi, nhưng không có bất kỳ bộ lạc nào dám mạo hiểm đến bên hồ bắt cá.
Một trận gió lạnh thổi qua, cảm nhận được không khí mát mẻ dễ chịu thêm khung cảnh trời nước mang mang Dương Lăng quyết định xây thành chính là ở nơi đây.
Nơi này, nguồn nước phong phú, còn có một mảnh thảo nguyên, địa thế trống trải, điều kiện đắc thiên độc hậu. Cách sơn cốc cùng thương lộ chỉ có vài dặm đường ngắn ngủn, chỉ cần tìm cách giải quyết đàn hấp huyết biên bức ghê tởm kia thì nơi này chính là lưacj chọn tốt nhất để xây thành.
Căn cứ lời Áo Lan Đa nói, đối phó rậm rạp hấp huyết biên bức vũ khí tốt nhất chính là đại hỏa, trực tiếp bắt bọn nó đốt thành tro tẫn. Đáng tiếc tập trung tất cả lực lượng cũng chỉ có vài tên hỏa hệ ma pháp sư, căn bản là không đủ dụng. Nói không chừng chẳng những không diệt được hấp huyết biên bức, ngược lại còn đem vài tên ma pháp sư bồi đi vào.
Dụng Tà nhãn xạ tuyến, hay là trực tiếp phái giác phong thú cùng thạch quỷ mạnh mẽ công kích?
Dương Lăng chần chờ bất quyết, chiếm cứ Hắc hồ là việc rất cần, nhưng nếu giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm thì quá thảm rồi. Một sừng thú mặc dù cường hãn, đáng tiếc chỉ có một đầu, đối mặt với đàn hấp huyết biên bức, chỉ sợ cũng không có tác dụng.
Nhìn mặt hồ thỉnh thoảng có con cá nhảy lên trên mặt nước, linh cơ hắn chợt nảy ra chủ ý dụng lưới nhện của Lang chu đại quân. Từ trước tới nay, Lang chu đại quân toàn nhờ số lượng khổng lồ cùng trí mạng độc dịch mà thủ thắng, khiến hắn thiếu chút nữa đã đã quên mất dị năng kết lưới của nó.
Trong cây cối kết thiên la địa võng, sau đó phái người hấp dẫn hấp huyết biên bức lại đây, không cần đổ máu cũng có thể tiêu diệt chúng, chỉ cần một đoạn thời gian là có thể chiếm cứ Hắc hồ!
Việc này không nên chậm trễ, sau khi quyết định chủ ý rồi Dương Lăng nhanh chóng hành động, hắn triệu toàn bộ Lang chu đại quân ra, chỉ huy bọn họ kết lưới nhện trên những cây cối xung quanh.
Đối phó với đàn hấp huyết biên bức, đông người chưa chắc đã có tác dụng, ngược lại còn rất có thể bị đối phương phát hiện mai phục. Mất hết hai ngày thời gian bày thiên la địa võng sau đó Dương Lăng chỉ để lại Song đầu thực nhân ma, Thiên hồ Vưu Na, cùng với Áo Lan Đa cùng mười tên cẩu nhân. Cứ như vậy, cho dù tình huống xảy ra điều gì bất thường cũng có thể nhanh chóng lui lại, tránh không bị đối phương phản công.
Vì tăng mạnh hiệu quả dụ dỗ, Song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư Gia bị Dương Lăng ra lệnh bắt hai con Song đầu lộc còn sống quay lại, chỉ cần khiến chúng chảy máu ở bên bờ hồ, tin rằng tuyệt đối có thể hấp dẫn đại lượng hấp huyết biên bức trong một khoảng thời gian ngắn.
Hết thảy chuẩn bị xong, chúng nhân nhanh chóng bước tới gần Hắc hồ dưới ánh trăng mông lung. Ánh trăng càng đạm, đối với mai phục càng có lợi, có thể tránh đối phương phát hiện lớp lưới nhện trong cây cối.
Quát lên một tiếng lớn rồi Song đầu thực nhân ma phát hai đao đã đem yết hầu của hai con Song đầu lộc cắt vỡ, nhất thời, mùi máu tươi lan khắp không gian. Rất nhanh sau trong bóng tối đã truyền đến tiếng kêu hưng phấn của đàn hấp huyết biên bức.
Chi ……
Một trận quái khiếu vang lên, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hơn mười con hấp huyết biên bức. Cánh dài đến nửa thước, hung cơ phát triển, cái mỏ nhọn lợi, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn!
Nhìn đàn hấp huyết biên bức đang lướt tới, không cần Dương Lăng hạ lệnh, Thiên hồ Vưu Na đã kịp thời ra tay, phát ra một chuỗi hỏa cầu liên tiếp. Trong chớp mắt, đã đem hơn mười đầu hấp huyết biên bức bay tới đầu tiên thiêu thành tro bụi.
Thấy hỏa cầu xuất hiện đám biên bức còn ở phía sau thông minh không xông tới mà chỉ kiệt lực 'Chi Chi' kêu to. Rất nhanh, trong bóng tối đã truyền ra âm thanh đáp lại, biên bức bay tới càng ngày càng nhiều, từ hơn mười đầu nhanh chóng gia tăng tới mấy trăm, thậm chí hơn một ngàn con. Trong đó, còn có một con vũ mao đỏ bừng, cánh dài đến cả thước có vẻ là cự hình biên bức.
"Triệt, mau rút lui!"
Mắt thấy đã thành công đạt tới mục đích, Dương Lăng hạ lệnh phá vòng vây, lui về hướng rừng cây có bày mai phục đầu tiên. Phía sau, mọi người khẩn trương đuổi theo.
Chi ……
Kêu lên một tiếng rồi cự hình biên bức dẫn đông đảo biên bức cùng truy không dứt. Ngay lúc sắp đuổi kịp thì đột nhiên Thiên hồ Vưu Na chợt quay đầu lại phát ra mạn thiên hỏa cầu.
Không hề phòng bị đồng thời cũng vì đang truy theo gắt gao nên biên bức bị cháy sạch chỉ kịp kêu chi chi đau đớn, một chút đã rớt xuống đất hơn trăm con. Ngay cả con cự hình biên bức cũng bị thiêu rớt một mảnh vũ mao.
"Khoái, chạy mau!"
Triệu xuất một sừng thú rồi Dương Lăng ôm lấy Thiên hồ Vưu Na để cho nàng ngồi ở phía trước hắn cùng cưỡi trên Thú một sừng. Động tác của cẩu nhân rất nhanh, Song đầu thực nhân ma càng thêm không cần lo lắng, chỉ có Thiên hồ Vưu Na thể chất tương đối yếu ớt.
"Chủ nhân, thả ta đi xuống đi!"
Bị Dương Lăng ôm chặt, toàn thân như dán vào lòng ngực hắn, cảm giác được nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, không biết vì sao, tim của Vưu Na chợt sợ hãi như một chú thỏ con.
Biết Vưu Na xấu hổ nhưng vì tình huống nguy cấp nên Dương Lăng cũng không để ý gì hết chỉ đem nàng gắt gao ôm chặt vào ngực. Hồn nhiên chưa phát giác ra thân thể của Vưu Na dần từ bất an giãy dụa vài cái rồi sau đó càng ngày càng yên lặng.
Cứ như vậy, cẩu nhân cùng Song đầu thực nhân ma ở phía trước chạy như điên, Dương Lăng cùng Vưu Na cỡi một sừng thú cản phía sau, còn đại quần hấp huyết biên bức vẫn truy ở phía sau chót. Từ từ, đoàn người cách rừng cây có bố trí Lang chu võng càng ngày càng gần.
Ma Thú Lĩnh Chủ.