Chương - 163: Bàn tử, kê thí cổ hòa nữ nhân

Sau khi minh bạch thân phận của Dương Lăng, Đồ Long dong binh đoàn thực sự có chút bất ngờ. Tuy trên đường có nhiều thương nhân lai vãng, nhưng một tiểu thương nhân không gia nhập thương đội, lại dám trú đêm tại một nơi hoang vắng thì thực sự không nhiều lắm.

" Vưu Lý đại nhân, gần đây có không ít người đến Hắc Thủy thành buôn bán kiếm chút sinh ý, nhưng ta thật sự không biết các người đến buôn bán những gì?"

Nhìn thấy thương đội chỉ có một chiếc xe ngựa, hơn nữa trong nhóm Dương Lăng mỗi người đều ở trong một trướng bồng không khỏi có chút nghi hoặc. Bình thường, các tiểu thương nhân khi qua đêm ở nơi sơn dã thường bắt chước các dong binh đoàn đều trú chân trong các sơn động, còn nếu không tìm được sơn động thì cả đoàn tập trung ở chung cùng một trướng bồng, không có việc mỗi người đều có một trướng bồng riêng như nhóm Dương Lăng. Điều này không khỏi làm cho ma pháp sư Lệ Nhã cùng với tên mập Hán Tư nhìn nhóm người Dương Lăng một cách dò xét.

Thấy đối phương hết người này đến người khác đều đang chú ý nhìn về phía mình và chiếc xe ngựa, Dương Lăng nhanh chóng nhận ra sự nghi hoặc của đối phương, Dương Lăng thở dài một hơi, tỏ ra trầm trọng nói:

" Từ khi gia tộc ta suy thoái, ta không thể không tự ra ngoài buôn bán, tìm một chút sinh ý để duy trì sinh hoạt cho gia tộc, đồng thời cũng cố kiếm ít kim tệ trả cho những gia nhân trong nhà. Ta tại Duy Sâm Trấn một thời gian, nhưng vẫn không tìm được một chút sinh ý nên đang chuẩn bị quay về đế đô, may ra tìm được chút cơ hội cho mình!"

Gia tộc suy thoái?

Nhìn thấy cổ xe ngựa với hai thớt ngựa cao lớn, lại nhìn thấy bộ dạng yếu nhược mang đầy vẻ ưu thương của Dương Lăng, kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi nhanh chóng hiểu ra. Thực tế trên đại lục, có rất nhiều gia tộc bị suy thoái, những gia tộc này đa phần đều vì mắc một lỗi lầm nào đó mà bị phế mất tước vị hoặc bị thu lại lãnh địa, gặp rất nhiều khó khăn về kinh tế. Xem ra Dương Lăng cũng là một người trong những gia tộc bất hạnh này.

" Vưu Lý đại nhân, cũng thật trùng hợp a, chúng ta cũng vừa vặn đang chuẩn bị quay trở lại Mông Đặc Sâm đế đô, vậy là chúng ta cùng đường rồi!"

. Hán Tư đảo đảo con ngươi vài vòng lại nói:

" Nơi này đến Mông Đặc Sâm cực kỳ xa xôi, đường đi hung hiểm. Nếu chúng ta cùng nhau đi, thì các ngươi dưới sự bảo hộ của Đồ Long dong binh đoàn chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn. Tuy nhiên về chuyện thù lao thì…."

" Nga, vậy về phương diện thù lao thì thế nào?"

Thấy đối phương đầy hào khí, vỗ ngực bảo đảm sự an toàn cho nhóm người của mình, Dương Lăng cười nhàn nhạt.

" Chúng ta có một người sử dụng trọng phủ sức lực cường đại, có kỵ sĩ cường hãn cùng với một triệu hồi sư, lại có ma pháp sư, cung thủ phối hợp tác chiến, nếu là phi vụ dưới một ngàn tử tinh tệ, chúng ta tuyệt không chú ý đến!"

Nhìn còn gà nướng trong tay Dương Lăng, hán tử mập mạp nhanh chóng nuốt xuống một ngụm nước miếng lại nói:

" Tuy nhiên, nếu chúng ta đã cùng đường thì cũng không nên quá tính toán so đo. Nếu các ngươi thực sự không có đủ tinh tệ, có thể dùng cái khác để bù vào, chẳng hạn như cung cấp cho chúng ta vật thực trên đường đi!"

.

Dùng thứ khác để bù vào?

Nhìn thấy tên mập nói một cách thật thà, lại nhìn thấy hắn đang phải cố nuốt từng ngụm nước miếng, Vưu Na bật cười, ngay cả Áo Lan Đa cũng không nén nổi cũng phải phát ra tiếng cười. Duy chỉ có Dương Lăng tiếp tục giả vờ ngây dại, âm thầm tính toán lợi hại.

Từ nơi này đến Mông Đặc Sâm còn hơn ngàn dậm. Trên đường đi không khỏi gặp phải đạo tặc, trộm cướp, nếu có thể đi cùng với một nhóm dong binh đoàn thì cũng là một chủ ý tốt, có thể đem bọn họ làm một tấm khiên bảo hộ. Cho dù có gặp một ít phiến toài thì tin tưởng bọn họ cũng có thể đối phó được, giúp cho mình không phải ra tay với bọn tiểu thâu làm bại lộ hành tung.

"Hey, bảo bối của ta mau ra nào!"

Thấy Dương Lăng trầm ngâm chưa lên tiếng, tên mập vốn tưởng rằng Dương Lăng không tin vào thực lực của bên mình, bèn niệm vài câu chú ngữ triệu hồi một đầu Lục Bì Điêu rồi ra lệnh cho nó công kích một cổ thụ gần đó. Không biết do khí trời quá lạnh, hay là do vẫn chưa được ăn no, ma thú do hắn triệu hồi vẫn không nhúc nhích, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào vật thực trên tay Dương Lăng, căn bản hoàn toàn không nghe hiệu lệnh của tên mập.

Thấy tên mập kêu cả nửa ngày mà con Lục Bì Điêu ngu ngốc vẫn không có động tĩnh, nữ ma pháp sư Lệ Nhã cất tiếng cười to:

" Ha ha, Hán Tư, ngươi đúng là một tên mập tham ăn a! Không ngờ ngươi bỏ đói ma sủng của ngươi lâu như vậy, cẩn thận nó cắn ngươi một ngụm nuốt vào đấy, trên người ngươi toàn là thịt béo, đem làm điểm tâm cũng giống lắm!"

" Thiên a, con chim kia nếu còn không nghe lời ta sẽ đem nướng ngươi lên đấy!"

Ra lệnh vài lần mà Lục Bì Điêu như không hề nghe thấy, vẫn đứng ỳ ra đấy, Hán Tư tức giận đến nỗi quát to một tiếng như sấm, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào làm cho tên oan gia này tuân lời.

Chẳng lẽ đây là triệu hồi sư trên Thái Luân đại lục?

Nhìn thấy Lục Bì Điêu vẫn bất động, Dương Lăng không khỏi cười thầm, nhưng bên ngoài vẫn bất động. Vừa rồi lúc Hán Tư mập mạp niệm chú ngữ, Dương Lăng cảm giác được một tia ba động quen thuộc, cái loại cảm giác này gần giống như lúc chính mình sử dụng vu lực triệu hồi ma thú từ không gian bên trong Vu tháp xuất hiện.

Nghi hoặc không thôi, Dương Lăng xé một cái đùi gà, hướng về phía Lục Bì Điêu đang nhìn chằm chằm vứt tới. Quả nhiên, Lục Bì Điêu không nhịn được, chẳng để ý mọi người xung quanh, nhanh chóng lao tới, miệng như bắt được vàng chộp lấy cái đùi gà nhanh chóng nuốt vào, hưng phấn trước mặt Dương Lăng vỗ vỗ hai cánh.

"Thật là thứ súc sanh đáng chết mà!"

Thấy Lục Bì Điêu không chú ý đến mình cả nửa ngày trời giờ không chút suy nghĩ đem cái đùi gà nuốt xuống, tên mập đầy hỏa khí, miệng không ngừng chửi bới nhưng con mắt lại gắt gao nhìn vào phần còn lại của con gà nướng trong tay Dương Lăng.

" Lệ Nhã đoàn trưởng, ngươi xem ta trên người quả thật không có tinh tệ, không thể trả tiền cho các ngươi hộ tống ta"

Dừng một chút Dương Lăng thành khẩn nhìn chằm chằm vào nữ ma pháp sư đang ngồi đối diện nói tiếp:

" Đương nhiên, ta có thể cấp cho ngươi một ít thù lao, tinh tệ thì ta không có, nhưng trên xe ngựa chúng ta còn một ít lương thực dự trữ…"

" Không thành vấn đề, chỉ cần mỗi ngày cho chúng ta được ăn gà nướng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ các ngươi an toàn!"

Lệ Nhã còn chưa có thái độ gì, Hán Tư không chờ đã nhanh chóng một lời đồng ý ngay. Bây giờ, cái gì mà không đủ một ngàn tử tinh tệ không chấp nhận làm việc, hắn đã sớm quên sạch rồi. Hán Tư vừa nói, vừa nhanh chóng tiến đến gần Dương Lăng đặt mông ngồi xuống.

Lắc lắc đầu, Dương Lăng thật sự không cố ý dụ dỗ tên mập háu ăn này liền đưa cho hắn con gà nướng đang cầm trong tay. Hán Tư vội bật người tới đón lấy con gà nướng từ tay Dương Lăng, đang khi hắn chuẩn bị ngấu nghiên đem tất cả nuốt vào bụng thì con gà nướng đã bị nữ ma pháp sư Lệ Nhã ra tay đoạt mất.

" Ta là đoàn trưởng, mọi chuyện của đoàn đều phải do ta phân phối!"

Lệ Nhã xé lấy một cái đùi gà, rồi chia đều phần còn lại cho ba người trong nhóm. Đáng thương cho tên mập, sau khi phân chia, phần của hắn chỉ còn lại một miếng phao câu nho nhỏ.

" Lệ Nhã, ngươi thật sự không thông cảm cho ta a, tại sao lấy hết phần ngon, chỉ để lại cho ta phần phao câu như vầy!"

Quá tức giận, tên mập vừa dùng sức xé miếng phao câu trong miệng vừa gắt gao nhìn chằm chằm mông của Lệ Nhã, khiến nàng tức giận đến bật người nhảy dựng lên. Kết quả, thiếu chút nữa hai cái lỗ tai đều bị Lệ Nhã kéo ra đau đến nỗi oa oa kêu to.

Lắc lắc đầu, Dương Lăng nói nhỏ vào tai Vưu Na, phân phó vài câu. Vưu Na cả kinh, sau phút kinh ngạc vội nhanh chóng đi tới chỗ cái xe, lẳng lặng lấy từ không gian giới chỉ ra một bao lớn bánh ngọt, sau đó cười cười đi tới.

Cả hai bình lãng mỗ tửu cùng với cả bao bánh lớn mà Vưu Na mang tới đều bị đám dong binh ăn như sói nuốt hổ vồ nhanh chóng giải quyết sạch. Xem ra bọn họ thật sự đang rất đói, ngay cả nữ cung tiễn thủ thân thể gầy yếu luôn che mặt cũng không ngần ngại ăn sạch cả năm cái bánh lớn. Thấy vậy cả Vưu Na và Áo Lan Đa đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

" Thật là không tưởng a. không ngờ bánh ngọt lại ăn ngon như vậy, sớm biết như thế, lúc trước đã sai mấy tên người hầu làm cái món này cho ta ăn!"

Sau khi hùng hổ chén sạch thức ăn, Hán Tư vừa xoa xoa cái bụng tròn quay của mình, vừa liếm liếm ngón tay tròn lẳng, ra vẻ thèm thuồng, dường như ăn chưa được no.

" Ngươi đúng là một con heo mập, không biết một ngày phải ăn bao nhiêu cho đủ đây!"

Trừng mắt liếc tên mập đang liếm mấy ngón tay một cái, Lệ Nhã bước tới ngồi cạnh Vưu Na, hai người đàn bà nhanh chóng to nhỏ trò chuyện với nhau. Dương Lăng tò mò cũng lắng nghe, nguyên lai, vị đoàn trưởng mang tính tình một Đại tiểu thư này vốn thich ấm áp, đã sớm để ý đến trướng bồng của Vưu Na, hy vọng đêm nay có thể cùng với Vưu Na ngủ chung. Vưu Na cười cười cũng không cự tuyệt.

" Hey, Phì tử, ăn có no không?"

nhìn tên mập Dương Lăng cười cuời, nhập gia tùy tục, Dương Lăng cũng gọi hắn là Phì tử.

" Ách, no, no rồi, không ngờ bánh ngọt lại ăn ngon như vậy!"

nằm trên mặt đất, tên mập buông một tiếng ợ thật dài. Song ngay lúc hắn chuẩn bị tìm chổ ngủ một giấc, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi thơm mê người thoảng qua, giống như một lão tửu quỷ gặp được một hủ rượu cất kỹ nhiều năm, nước miếng không cầm được tự động nhễu nhão chảy ra ngoài.

Sau khi để cho đám dong binh ăn no, Dương Lăng đem cặp gà chôn dưới đống lửa từng chút từng chút đào lên, nhất thời hấp dẫn cả đám dong binh.

" Thiên a, cái này… cái này rốt cuộc là món gì mà có mùi thơm mê người như vậy?"

" Trời ạ, sao lúc nãy ta lại ăn nhiều bánh ngọt như thế?"

Ngửi được mùi thơm mê người, tất cả dong binh đều tỏ vẻ thèm thuồng, không đợi Dương Lăng mời, đã vội kéo đến chia nhau hai con gà nướng. Kết quả, cả đời bọn họ đều nhớ đến bữa ăn này, mạo hiểm trước nguy cơ vỡ bụng cũng cố ăn mỹ vị chưa bao giờ được thưởng thức đó.

Sau bữa ăn, mọi người đều nhiệt tình trò chuyện rất nhanh đã trở nên gần gũi với nhau. Mọi người đều quyết định sẽ cùng nhau đồng hành tiến về Mông Đặc Sâm xa xôi, rốt cuộc không ai hoài nghi thân phận của nhóm Dương Lăng.

Dùng hai con gà rừng đổi lấy vài bảo tiêu miễn phí, quả là một vụ mua bán hời a!

Thuận lợi đạt được mục đích của mình, nụ cười trên mặt Dương Lăng càng thêm sáng lạn. Đi cùng với dong binh đoàn này, không chỉ tránh được vô số phiền toái không cần thiết, cũng không lo lắng bại lộ hành tung của mình.

Nghỉ ngơi một chút, sau đó Dương Lăng phân phó Áo Lan Đa hào phóng đưa cho Đồ Long dong binh đoàn. Lần này, chuẩn bị cho chuyến đi xa xôi đến Mông Đặc Sâm, Dương Lăng mặc dù không đem theo hộ vệ, nhưng bên trong không gian giới chỉ lại chứa đầy các vật dụng thiết yếu, từ nước sạch đến đến quần áo, những gì cần thiết đều có.

Vốn nhóm người của Lệ Nhã cũng có chuẩn bị đầy đủ trướng bồng, nhưng trãi qua nhiều sự cố, trướng bồng đã sớm bị thất lạc lúc nào không hay. Thấy Dương Lăng tuy chỉ là một tiểu thương nhân, nhưng lại hào phóng như vậy, cả đám dong binh vô cùng cảm kích, nhất là nữ ma pháp sư và cung tiễn thủ càng vì không phải nghỉ ngơi ngoài trời tuyết lạnh mà hưng phấn không thôi.

Tới giữa đêm, Lạp Đạp Khắc sơn mạch gió lạnh gào thét, khí trời càn thêm lạnh. Lao lực cả ngày, cả đám dong binh đều nhanh chóng ngủ say, có thể nghe rõ ràng tiếng ngáy ô ô của tên mập chốc chốc truyền đến.

Sau khi tu luyện mấy canh giờ, Dương Lăng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận âm thanh loáng thoáng. Ngoài tiếng thở dốc cùng tiếng động do di chuyển ngẫu nhiên còn có tiếng

"Đinh đinh"

của đao kiếm và khôi giáp va chạm vào nhau. Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ một đám người vũ khí lăm lăm đang âm thầm tiến lại hướng này.

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện