Chương - 228: Thiên tài Luyện kim thuật sĩ

Sau khi Áo Lan Đa dẫn binh lính đến, Dương Lăng lặng lẽ rời khỏi đám người, vừa mới ngồi xuống phòng họp được một lát, Áo Lan Đa đã dẫn theo Lão già ăn mày và nữ Dong binh Bối Ti tiến đến.

"Ai, đau chết đi được, ai"

Nhìn thấy Dương Lăng, nữ Dong binh Bối Ti cung kính hành lễ, mà lão già háo sắc còn giả vờ, một bên soa soa bụng, làm bộ đáng thương kêu rên vài câu.

Ra hiệu cho Áo Lan Đa, ý bảo hắn mang trọng binh giữ chặt cửa, Dương Lăng từ từ nói:

"Căn cứ theo quy của của Ma thú lĩnh, nghiêm cấm tự tiện đánh nhau, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Lĩnh chủ đại nhân, lão già này, hắn"

Trừng mắt lão già háo sắc một cái, nữ Dong binh Bối Ti cắn răng nói:

"Hắn thừa dịp lúc ta uống rượu, hai tay sờ trộm lên người Bối Ti"

Đối với hung danh của Dương Lăng, Bối Ti đã sớm nghe nói. Đội Dong binh vừa vào Duy Sâm Trấn đã nghe nói đến kết quả của Tật phong dong binh đoàn, bị vài người quen cảnh cáo. Cho nên khi Áo Lan Đa dẫn đại quân đến vây quanh hiện trường, nàng không thể không hợp tác ngoan ngoãn.

"không có, Lĩnh chủ đại nhân, ta chỉ là uống nhiều quá nên chạm phải mà thôi. Kết quả, bị nàng và một đám Dong binh đánh cho xương sắp nát hết ra rồi"

Bối Ti bị hỏi liền đáp ngay, thái độ thận trọng, e sợ chọc giận Dương Lăng; mà Lão già ăn mày lại tiếp tục giả bộ đáng thương, con ngươi đảo một vòng đã tìm được một cái cớ, miệng kêu lên đáng thương, trên mặt còn mang theo nụ cười nhạo mơ hồ. Tựa hồ không để đám binh lính vào mắt.

Hừ, lão già giảo hoạt.

Lão sắc quỷ không vội, không hề để các thứ trước mặt vào mắt; Dương Lăng càng không phải vội, ở trên địa bàn của mình, hắn có vô số biện pháp từng bước ép đối phương lộ ra sơ hở. Trầm ngâm một lát nói:

"Bối Ti tiểu thư, ngươi có chứng cớ nào chứng minh đối phương sờ trộm lên người ngươi"

Chứng cớ?

Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, nữ Dong binh Bối Ti vẻ mặt mắc cỡ, nửa ngày không nói ra lời. Động tác của lão sắc quỷ quá bí ẩn, mặc dù lúc ấy bên trong quán rượu rất đông người, nhưng mình tìm đâu ra người làm chứng? Không thể nào tập trung tất cả đám Dong binh lại, hỏi từng người xem bọn hắn có nhìn thấy lão già này sờ trộm đùi mình hay không?

"Đúng vậy, ngay cả chứng cứ đều không có mà đã ra tay nặng nề, khiến cho xương cốt ta gãy đến nơi. Lĩnh chủ đại nhân, ngươi nhất định phải thương ta"

Bối Ti nhất thời không nói được gì, mắc cỡ, mà lão sắc quỷ thì mặt lại vui mừng, không biết liêm sỉ tiếp tục kêu lên đáng thương.

"Hắc hắc, tốt, tốt lắm"

Nhìn lão già vẫn đang tiếp tục giả bộ, Dương Lăng lạnh lùng cười, nói tiếp:

"Bối Ti ngay lập tức không tìm được chứng cớ, đánh người dám chắc là không thích hợp, nhưng là ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi không sờ trộm thân thể nàng?"

Cái này cũng muốn có chứng cớ?

Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, lão già trợn mắt há mồm, miệng mở rộng đến mức dường như có thể nhét vừa một quả trứng. Lưu lãng nhiều năm như vậy trên đại lục, hắn chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghe nói có chuyện như vậy.

"Ai, nếu hai bên đều không có chứng cứ, vậy khó rồi đây"

Dương Lăng làm bộ khó khăn lắc đầu, nói tiếp:

"Tuy nhiên, nếu ngươi nói xương ngươi sắp gãy đến nơi, vậy có thể vén quần áo lên nhìn vết thương, rồi tìm tiểu thư Bối ti đòi tiền bồi thường"

Dương Lăng vừa nói vừa nháy mắt cho Áo Lan Đa, tên này biết ý. Ngay lập tức dẫn vài tên Ngưu đầu nhân tiến lên, chuẩn bị xốc quần áo trên người Lão già ăn mày lên.

Lão già mặc dù ngoài miệng kêu đáng thương, nhưng cơ thể căn bản không bị chút thương tổn nào. Mỗi lần đều tránh thoát được cú đánh của Bối Ti. Dương Lăng hiểu được, chỉ cần vén quần áo hắn lên, thì đối phương ngay lập tức sẽ lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, nhìn thấy bọn binh lính muốn động thủ, lão già liền tránh nhanh sang một bên, lớn tiếng nói:

"Quên đi, Lĩnh chủ đại nhân, chuyện đã xảy ra rồi, bồi thường bao nhiêu Tinh tệ cũng không có ý nghĩa, coi như ta xui xẻo vậy"

Người khác không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lão già tự nhiên hiểu được chuyện của mình, nếu bị bọn lính cởi quần áo, vậy hết thảy đều lộ ra hết. Đùa giỡn Bối Tí một chút còn tốt, nhưng nếu bị vạch trần trước mặt mọi người, vậy thì không có ý tứ rồi.

Vài lần đều không bắt được lão già, Áo Lan Đa hô lên một tiếng, nhất thời, đám binh lính ngoài cửa lao vào rất đông, vây chặt lão già lại.

Hắc hắc, rốt cuộc lộ ra sơ hở.

Nhìn thấy động tác của lão già rất nhanh nhẹn, cơ bản không giống như một lão già hành động chậm chạp, Dương Lăng lạnh lùng cười. A Tư Na Ma tự mình dẫn binh phong tỏa tòa thành, cho dù lão già có là cao thủ thánh giai, sợ rằng cũng khó có thể lao ra ngoài. Vì đề phòng đối phương lợi dụng Không gian ma pháp bỏ chạy, hắn niệm Vu quyết, thi triển giam cấm cấm chế

giam cấm cấm chế uy lực khôn cùng, ngoại trừ chế tác Liệp ma tạp phiến, thì tác dụng quan trọng hơn đó là giam cầm Không gian. Hạn chế phạm vi hoạt động của địch nhân, thậm chí trực tiếp biến đối phương thành người thực vật không thể nào nhúc nhích.

"Hắc hắc, quên đi, chẳng có gì thích thú cả"

Tránh thoát được vài tên Ngưu đầu nhân đuổi bắt, nhìn binh lính càng lúc càng nhiều, lại nhìn ngoài cửa toàn người là người, Lão già vừa nói vừa lắc đầu. Nhanh chóng lấy một bức Truyền tống trong lòng ngực ra, khe khẽ ngâm nga, chuẩn bị rời đi.

Lão già kinh nghiệm phong phú, trước khi vào Duy Sâm tòa thành đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng chính khi hắn niệm câu chú ngữ cuối cùng, bước vào vòng sáng của Truyền tống quyển trục thì phát hiện một việc kinh người.

Đợi cả nửa ngày, vòng sáng vẫn bất động, mặc kệ thế nào cũng không thể truyền tống ra ngoài, vô cùng quỷ dị.

Không gian lĩnh vực?

Ngoài ý muốn, cảm giác được Năng lượng ba động mịt mờ trong không khí, lão già kinh hãi thất sắc. NHìn Dương Lăng đang niệm chú ngữ ở cách đó không xa, nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, âm thầm kêu khổ. Không nghĩ tới vì nhất thời tò mò, vì nhìn lén binh khí cổ quái treo trên đùi Bối Ti, không nghĩ đến lại chạm phải tấm sắt.

Trước khi đến Duy Sâm Trấn, hắn đã nghe nói qua thực lực Dương Lăng rất cường hãn, vượt khỏi vòng vây từ Mông Đặc Sâm trở về. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng được Dương Lăng lại cường đại đến như thế này, nắm giữ Không gian lĩnh vực.

Chẳng lẽ, trong tay Dương Lăng có thần khí hệ Không gian?

Mặc dù đã sớm rời đi gia tộc, nhưng hắn đã nghe trưởng bối trong tộc nói chỉ có Lĩnh vực cường giả mới có năng lực cấm chế Không gian, tuy nhiên, đây đều là các lão quái vật tu luyện hàng ngàn năm trong truyền thuyết. Hắn không tin Dương Lăng còn trẻ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới Lĩnh vực cường giả, chỉ có một cách giải thích, đó là Dương Lăng có một thần khí uy lực rất lớn.

"Lĩnh chủ đại nhân, ta chỉ là một lão già lưu lãng khắp nơi mà thôi, trên người cơ bản không có đồ gì đáng tiền"

Hiểu được không có cách thuận lợi rời khỏi, lão già giả bộ đáng thương, vừa nói vừa lần lần bộ quần áo rách rưới, ý bảo cho dù lưu mình lại cũng không có được cái gì.

"Hắc hắc, đúng vậy, trên người ngươi quả thật là không có gì dáng tiền"

Nhìn lão già vẫn chưa từ bỏ ý định, Dương Lăng cười nhạt, nói tiếp:

" Như vậy đi, lưu lại 2 quả Không gian giới chỉ trên tay ngươi, rồi xin lỗi Bối Ti tiểu thư là có thể đi"

2 quả Không gian giới chỉ?

Nghe Dương Lăng nói vậy, mọi người kinh hãi thất sắc, nhìn chằm chằm vào 2 quả giới chỉ đen ngòm trên tay lão già. Không có Dương Lăng nhắc nhở, bọn họ cơ bản không chú ý đến lão già lại còn mang 2 quả giời chỉ, càng không thể tưởng tượng được đó lại là Không gian giới chỉ hiếm có.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, mà lão già lại chấn động trong lòng, liền hiểu ra. Rốt cuộc hiểu được tại sao Dương Lăng lại ra lệnh cho binh lính áp giải mình và Bối Ti về thành, rốt cuộc hiểu được đối phương tại sao nhanh chóng tìm được sơ hở của mình, thì ra, Không gian giới chỉ ngụy trang gần như hoàn hảo đã khiến thân phận của mình bị bại lộ.

"Lĩnh chủ đại nhân, 2 quả giới chỉ này không có khả năng giao ra. Nói đi, rốt cuộc ngươi có điều kiện gì, chỉ cần có khả năng làm được, Ngả Luân lập tức sẽ làm ngay.

Tỉnh tảo lại, lão già ăn mày Ngả Luân hiểu được không cẩn thận mà bị lật thuyền, muốn không tổn hao chút nào rời khỏi Duy Sâm tòa thành hiển nhiên không có khả năng. Đã như vậy, còn không bằng trực tiếp để đối phương nói ra yêu cầu.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

Truyenyy

chấm cơm.

Mặc dù lưu lãng nhiều năm trên đại lục, nhưng hắn từ nhỏ đã thấy được cuộc tính mưu đấu kế trong gia tộc. Là một lĩnh chủ nếu không có mục đích Dương Lăng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian với mình. Đối với tâm tư của đám quý tộc nắm đại quyền, hắn trong lòng hiểu rõ hơn ai hết.

Ngả Luân?

Ngươi chính là kẻ được xưng là Luyện kim thuật sĩ thiên tài Ngả Luân Thác Mã Tư?

Cổ Đức kêu lên thất thanh, nhìn Không gian giới chỉ khác thường trên ngón tay lão già, lại nhìn bộ dạng không hề sợ sệt của đối phương, đột nhiên nhớ đến thiên tài Luyện kim thuật sĩ Ngả Luân Thác Mã Tư nổi danh trên đại lục.

"Hắc hắc, thiên tài Luyện kim thuật sĩ?" Cười khổ vài tiếng, lão già ăn mày tên là Ngả Luân không thừa nhận cũng không phủ nhận. Vẻ mặt buồn bã, dường như đang nhớ tới một chuyện cũ.

Một gã thiên tài Luyện kim thuật sĩ, đối với Lãnh địa mà nói thì tuyệt đối là nhân tài hiếm có.

Nhìn bộ dáng của Ngả Luân, xác nhận lại thân phận của hắn, Cổ Đức thân là mưu sĩ nhanh chóng nghĩ đến giá trị của hắn đối với Lãnh địa. Trầm ngâm một lát, liền nói nhỏ cho Dương Lăng biết lai lịch của đối phương.

Thì ra, lão già tên là Ngả Luân Thác Mã Tư, là một gã Luyện kim thuật sĩ xuất chúng, 15 tuổi đã danh chấn Đức Lạp Đại đế quốc, được phong là thiên tài Luyện kim thuật sĩ.

Nhưng không biết vì sao, ngay khi thanh danh hắn lan xa, được các thế lực lớn chú ý thì hắn lại công khai tuyên bố tất cả lực lượng Ma pháp đều đến từ tự nhiên, dùng hiện tượng tự nhiên giải thích Luyện kim thuật, bị Luyện kim thuật sĩ công hội, Ma pháp sư công hội và Giáo Đình cho là dị giáo đồ tà ác.

Đối đãi với dị giáo đồ, từ trước đến nay Giáo Đình đều đuổi tận giết tuyệt.

Mặc dù Ngả Luân được gia tộc chu toàn nên tránh được một kiếp, nhưng người yêu của hắn bị liên lụy mà bị Giáo Đình bắt đi. Cho dù Ngả Luân quỳ trước mặt cha 3 ngày 3 đêm, gia tộc vẫn bất động, kết quả người yêu của hắn bị Hồng y chủ giáo treo lên cây cột hỏa thiêu. Từ đó về sau, hắn chán nản quyết định rời khỏi gia tộc, lưu lãng chung quanh đại lục.

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện