Chương - 422: Đao vực
Nhìn Dương Lăng nhất định quy kết mình là hải đạo, ra lệnh 1 tiếng, bên trong tửu quán xuất hiện đầy binh lính. Mục Thác Mỗ hiễu mọi chuyện tuyệt đối không hề đơn giản, rất có thể mình đã rơi vào bẫy của đối phương. Cảm giác được ma lực mênh mông trong người Dương Lăng, sau lưng là Thi vu vương và Hắc Long vương hộ vệ, nhìn lê hoa nỗ đáng sợ trên tay binh lính, Mục Thác Mỗ cảm thấy cổ họng mình như thắt lại, nước miếng nuốt cũng cảm thấy khó khăn, không rõ rốt cuộc là mình sơ hở ở chổ nào.
Chẳng lẽ trong nội bộ Giáo đình có gian tế?
Hành động lần này cực kỳ bí mật, ngoại trừ Tài phán trưởng Tạp Địch Nạp đại nhân và Giáo hoàng, không ai biết kế hoạch hành động của bọn họ, sự rò rĩ thông tin trong nội bộ là chuyện không thể. Nghĩ tới nghĩ lui Mục Thác Mỗ muốn điên cái đầu cũng không biết rốt cuộc là rò rĩ xuất phát từ nơi nào.
"Lĩnh chủ đại nhân, nếu người hoài nghi lệnh bài của ta là giả, vậy thì người dựa vào cái gì mà nói chúng ta là hải đạo?"
Nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy người xem tụ tập lại càng đông, Mục Thác Mỗ dừng lại 1 chút, cố ý lớn tiếng nói tiếp:
"Thái Luân đại lục rộng lớn, dân cư đông đúc, chỉ dựa vào một bức họa tượng mơ hồ như vậy cũng không thể nói lên được điều gì?"
Đối mặt với hiểm nguy trập trùng, Mục Thác Mỗ hiểu được không thể chém giết mà kiếm đường thóat thân. Nếu đóan không sai, thì người của Tài phán sở cũng mới đi được nửa đường, không thể nào kịp cứu viện. Chỉ có cách, hy vọng Dương Lăng vì sự an nguy của lãnh địa, không dám ra tay động thủ. Vì thế hắn cố ý lớn tiếng phản bác, để cho mọi người bên ngoài tửu quán đều nghe rõ.
"Hừ, giáo sĩ truyền giáo đều là sứ giả của thần, nào có thể bại hoại như các ngươi?"
Nhìn Mục Thác Mỗ khẩn trương như đang ngồi trên đống lửa, Dương Lăng cười lạnh,
"Nếu ngươi vẫn không thừa nhận, ta đây sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục"
.
Dương Lăng vừa nói vừa ra nháy mắt ra hiệu cho Thi vu vương lập tức rời đi. Chẳng mấy chốc 1 đám dã man nhân áp giải vài tên hải đạo xích lõa tiến đến. Trên ngực có hình xăm cá mập trắng chính là tiêu thức của Bạch sa hải đạo. Những tên hải đạo này vốn khi tuần tra, vô ý bắt được đầu lĩnh hải đạo Tư Uy Phúc Đặc, A Tư Na Ma thuận tay dắt dê thộp được vài tên thân vệ của hắn, định ném chúng làm mồi cho Hắc mạn ba cự mãng, không ngờ bây giờ lại có chổ diệu dụng.
"Đại thủ lĩnh, Bố Luân Sâm đảo đã bị binh lính của lĩnh chủ đại nhân phá hủy, chúng ta đã không còn đường lùi. Đầu hàng lĩnh chủ đại nhân đi, chúng ta còn có thể giữ được mạng sống!"
Sau khi Dương Lăng dùng vu thuật biến thành khôi lỗi, những tên hải đạo bị bắt này đều nghe theo sự chỉ huy của hắn, cứ nhận Mục Thác Mỗ là thủ lĩnh Tư Uy Phúc Đặc của bọn hắn.
"Ôi trời ơi, quả nhiên là thủ lĩnh hải đạo Tư Uy Phúc Đặc. May mà lĩnh chủ đại nhân kịp thời phát hiện. Không chừng Gia Bá Lợi Á đã bị bọn họ giết hết rồi cũng nên!"
"Đúng là Bạch sa hải đạo rồi, nhìn ngực bọn họ kìa có cả hình cá mập trắng ăn thịt người, hơn mười năm qua ta không thể nào quên được!"
Việc hải đạo giả làm Giáo sĩ truyền giáo lén lút xâm nhập Gia Bá Lợi Á, mới đầu mọi người còn bán tin bán nghi. Nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đã có đủ, nỗi hoài nghi đã tan biến như tuyết giữa mùa hè, sự bất ngờ dần nhường chổ cho niềm kích động. Nhất là một số người bị hải đạo cướp bóc tài sản hoặc giết hại thân nhân càng bi phẫn không thôi, hận không thể tiến lên phanh thây thủ lĩnh hải đạo ra từng mảnh nhỏ
"Ngươi…."
Thấy những tên hải đạo quỳ gối trước mặt mình kêu gọi đầu hàng, lại nhìn Dương Lăng đứng cách đó không xa đang cười cười, trong tai thì lùng bùng những âm thanh gào thét lẫn khóc than phẫn nộ của mọi người, Mục Thác Mỗ vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới vừa nhập thành đã bị Dương Lăng bắt được đuôi cáo. Càng không ngờ đối phương lại bày ra 1 cái bẫy âm hiểm đáng sợ đến vậy. Từ lúc nhỏ, tiếp xúc với nhiều tầng lớp quý tộc, khi mới trưởng thành đã là một ma pháp sư hộ giáo giáo đình, bản năng của Mục Thác Mỗ đã đánh hơi được mùi âm mưu. Vốn định thuyết pháp vạch trần quỷ kế của Dương Lăng. Không ngờ không được mở miệng nói tiếng nào mà còn bị chịu 1 trận chửi mắng như bão táp mưa sa.
Dễ dàng làm cho mọi người tin chuyện hải đạo giả trang làm giáo sĩ truyền giáo, Dương Lăng không nói thêm lời thừa, trực tiếp ra lệnh hạ thủ. Chỉ cần bí mật xử tử hải đạo vương Tư Uy Phúc Đặc, rồi đem cả nhóm Mục Thác Mỗ giết hết là không còn ai đối chứng. Ngay cà Giáo Hoàng có biết được tin này dù có nổi cơn lôi đình thì cũng chỉ giống như ăn phải quả đắng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Hừ hừ, ai bảo nhóm Mục Thác Mỗ cố ý che dấu thân phận, giả làm dong binh lén lút xâm nhập Gia Bá Lợi Á. Ai bảo tên Mục Thác Mỗ này lại giống Tư Uy Phúc Đặc quá đi thôi.
"Bắn thoải mái, giết hết!"
A Cổ Tô hung hãn ra lệnh, binh lính lập tức phóng tiễn bay đầy phòng, biến đám người Mục Thác Mỗ biến thành con nhím. Sau khi Ngã Luân đại sư và địa tinh trưởng lão cải tiến, kết cấu Lê hoa nỗ càng tinh vi, sử dụng cao giai ma thú tinh hạch, uy lực càng mạnh. Với Lê hoa nỗ trung trung như vậy, đám kỵ sĩ và ma pháp sư của Giáo đình căn bản không phải là đối thủ. Những tên có gia trì thần thánh hộ thuẫn còn chịu được một kích của bọn lính nhưng chưa kịp thở 1 hơi thì đã bị Thi vu vương và Hắc Long vương thuận tay đưa đi gặp ông bà khuất núi.
"Hừ, đã chết thì cùng chết!"
Nhìn thấy phe mình gục ngã như sung rụng, thấy ánh mắt lạnh băng của Dương Lăng, Mục Thác Mỗ hiểu rằng, có qùy gối dưới đất mà van xin cũng vô dụng. Cắn chặt răng chẩn bị thi triển hạch bạo ma pháp cùng Dương Lăng đồng quy vu tận. Không ngờ vừa mới lẩm nhẩm được vài âm tiết của chú ngữ đột nhiên trên cổ cảm thấy hơi lạnh ập đến, một cơn đau nhức lan tỏa, máu tươi vụt bắn thành vòi.
Sau khi ẩn hình, ảnh vu Ôn Nhĩ Nhân Khắc trở thành 1 gã sát thủ vô phương phòng bị. Mị ảnh phi phong không những tăng độ ẩn hình mà tốc độ cũng tăng theo. Tu luyện được ảnh vu quyết, lực công kích của hắn tăng từng bước một. Đừng nói Mục Thác Mỗ mới bước vào cảnh giới lĩnh vực không bao lâu mà ngay cả Thi Vu Vương cũng không ngờ cũng thất thủ dưới tay đánh lén của hắn.
Sau khi cả đám Mục Thác Mỗ đổ gục xuống đất, Dương Lăng hạ lệnh cho Thi vu vương đem thi thể bọn họ tất cả hỏa thiêu thành tro. Đã tận mắt chứng kiến ấn ký hình cá mập trắng trên ngực vài tên hải đạo, mọi người không có chút nào hoài nghi. Rất nhanh, tin hải đạo giả trang thành giáo sĩ truyền giáo, một truyền mười, mười đồn trăm nhanh chóng đồn ra ngoài, khiến cho đại lục oanh động một hồi.
Đầu tiên, mọi người vẫn còn chút ngờ vực, nhưng khi nữ thủ lĩnh Mã Cách Lệ Đặc theo phân phó của Dương Lăng, cho hải đạo dưới quyền giả trang thành giáo sĩ truyền giáo vài lần, mọi người không tin vào tin đồn thì cũng tin vào thực tế trước mắt. Bây giờ đối với giáo sĩ truyền giáo đều dè chừng thậm chí phát sinh hiểu lầm và xung đột. Bên cạnh đó Hắc ám giáo hội cũng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho kế hoạch truyền giáo của Giáo đình ở duyên hải phía nam gặp đả kích và khó khăn chưa từng có, trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, có vài tên giáo chủ bị chết rất mờ ám.
Trong khi Dương Lăng hả hê vì đạt được mục đích thì tại thánh thành Tát Lạp Thác Tư xa xôi, Giáo hoàng Ba Thụy Đặc cao cao tại thượng đang nổi cơn thịnh nộ. Vốn hắn chuẩn bị một thời gian nữa là đưa Mục Thác Mỗ tấn thăng Hồng y đại giáo chủ, không ngờ đến Gia Bá Lợi Á lại chết trong tay Dương Lăng. Càng không ngờ lại là bị Dương Lăng chụp mũ là hải đạo rồi quang minh chính đại giết chết.
Hắn định điều tra rõ ràng gia tộc của Dương Lăng rồi mới quyết định ra tay lần nữa, nhưng bây giờ cơn giận bốc lên tận đầu, ra lệnh lập tức hành động. Căn cứ thông tin tình báo âm thầm thu nhặt được bấy lâu, Dương Lăng là 1 thần giai cường giả, nhưng chỉ cần cho cường giả của nội đường thánh đường xuất động. Cho dù thực lực của đối phương có cường đại cỡ nào cũng khó lòng thóat khỏi cái chết.
"Giáo hoàng đại nhân, theo tin tình báo Dương Lăng có thể đến từ 1 gia tộc triệu hồi sư cường đại thuộc vị diện khác, thực lực cao thâm khó lường! Chi bằng cứ điều tra thêm một thời gian nữa, rõ ràng mọi chuyện rồi hãy động thủ cũng chưa muộn"
. Hiểu được ý tứ của Giáo hoàng, một tên Hắc bào ma pháp sư ra dáng mưu sĩ, thấp giọng đề nghị.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã góp nhặt toàn bộ các thông tin tình báo có liên quan đến Dương Lăng, bỏ công đọc vô số cổ tịch. Đáng tiếc vẫn không cách nào xác đinh được thân phận của Dương Lăng. Khả năng lớn nhất có thể là Dương Lăng thông qua không gian liệt phùng, đến từ gia tộc triệu hồi sư cường đại thuộc vị diện khác hoặc là do thượng vị thần trên địa lục chết ở thần ma chiến trường có lưu lại hậu duệ chăng. Vô luận thế nào cũng có thể nói Dương Lăng có 1 gia tộc cường đại sau lưng, nếu không điều tra rõ ràng, quyết không lỗ mãng động thủ.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
"Hừ, cho dù hắn đến từ ác ma vị diện thì sao, lúc đó thì tự nhiên sẽ có sử giả ra mặt xử lý!"
Giáo hoàng hừ lạnh, quyết ý lập tức ra tay, dừng 1 chút nói tiếp
" Vi Bá, ngươi đi nội đường thánh đường 1 chuyến, thỉnh Pháp Bố Thụy Tư đại sư bắt tên Dương Lăng lĩnh chủ Ma thú lĩnh về đây"
.
"Giáo hoàng đại nhân, nghe nói Pháp Bố Thụy Tư đại sư đã đóng cửa tu luyện hơn 500 năm rồi. Nếu không có chuyện gì quan trọng sợ rằng … thỉnh ngài tự thân ra tay có chút khó khăn!"
Hắc bào nhân Vi Bá nhíu mày, hơi có chút khẩn trương. Là trưởng lão ngoại đường chấp sự của thánh đường, hắn không muốn đắc tội với Giáo hoàng, cũng không hy vọng phải chỏ mũi vào nội đường của thánh đường. Dù sao tính tình các lão gia hỏa trong nội đường hắn hiểu rõ hơn ai hết.
"Vi Bá, Pháp Bố Thụy Tư đại sư đã lĩnh ngộ được đạo vực, chuẩn bị đến thần điện!"
Nhìn vẻ khó khăn của Vi Bá, ngừng 1 chút Giáo hoàng cười nhạt nói tiếp:
"Lĩnh ngộ đao vực xong hắn sẽ lập tức đi Vân trung thành, nhân dịp hắn chưa đi để cho hắn vì Giáo đình ra sức lần cuối cùng!"
.
Đao vực?
Nghe Giáo hoàng nói vậy, Vi Bá cả người chấn động không nghĩ đến lão già Pháp Bố Thụy Tư sau mấy ngàn năm rốt cuộc đã có đột phá. Thần giai cường giả bình thường vốn đã không phải là đối thủ của hắn, lĩnh ngộ được đao vực công kích sắc bén trong truyền thuyết, vậy ai có thể đánh thắng hắn đây?
Ma Thú Lĩnh Chủ.